Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 188: Chương 188: Chúng ta làm lại từ đầu được không?




Lâm Du tò mò quan hệ giữa Dương Liễu Nhi và Cố Đông Quân, còn Lâm Thiên kinh ngạc thì ít mà khó chịu thì nhiều.

Cô khó chịu vì sự khổ sở của Lâm Du.

Hai người dẫn Dương Liễu Nhi đến trước cửa phòng của Cổ Đông Quân. “Anh cả, có người tìm.” “Ra ngay.” Cổ Đông Quân đứng dậy mở cửa, vừa mở cửa là anh đứng ngay tại chỗ.

Dương Liễu Nhi, người cũng như tên, cười lên là đôi mắt cong cong như cành liễu.

Anh nhìn em, em cũng nhìn anh.

“Không mời em vào ngồi à?” Lúc này Cố Đông Quân mới phục hồi tinh thần: “Vào đi.” Dương Liễu Nhi đi vào, quay lại cảm ơn Lâm Thiển Lâm Du rồi đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng lại, Lâm Du đã bước lại gần, cong lưng dán sát tại vào cửa. Lâm Thiển nói nhỏ: “Không nên nghe lén đâu!” “Mặc kệ, chị muốn biết vì sao Dương Liễu Nhi lại tới đây tìm anh ấy.” Lâm Thiên nhìn chị gái đồng tình: “Thật ra... Thật ra... Chị phải chuẩn bị sẵn tâm lý.” Lâm Du rất khó chịu vì lúc này mà cô em vẫn còn ấp a ấp úng: “Có gì nói thẳng đi.” “Em nghe Cố Thành Kiêu nói, Dương Liễu Nhi là bạn gái cũ của Cố Đông Quân.” “Ờ, chỉ là bạn gái cũ thôi mà.” Thấy vẻ mặt Lâm Du thay đổi, Lâm Thiển không nỡ lòng, nói tiếp: “Mấy năm trước họ chuẩn bị kết hôn, sau đó không biết vì sao lại chia tay, Cố Đông Quân cũng không đi tìm. Em cứ tưởng chị đã từ bỏ rồi nên không nói cho chị biết.”

“Ai bảo chị bỏ cuộc? Chị em là loại người bỏ cuộc vì bị từ chối một lần hả? Chị đây đang chờ cơ hội đấy biết chưa?”

“... Cho nên chị nói chị muốn lên núi chữa trị tình cảm là giả?”

“Không phải giả! Vết thương lành rồi thì mới tái chiến được chứ.”

“Suyt, đừng nói nữa, cẩn thận bị phát hiện.” Lâm Thiển thở dài, ngồi xổm xuống bên cạnh bà chị mình. Trong phòng, Cổ Đông Quân nhìn trang phục và bùn đất dính trên đôi giày của cô ta hỏi: “Sao em lại tới đây?”

“Em đặc biệt tới đây tìm anh. Anh trốn kĩ thế, nếu mẹ anh không nói thì em cũng không tìm được chỗ này đấy.”

“Mẹ anh?” “Ừ.” Dương Liễu Nhi đến gần anh: “Đông Quân, thật ra em...” Cổ Đông Quân lùi ra sau, lấy chiếc ghế trước bàn học ra: “Em ngồi đi, anh đi rót nước.” Dương Liễu Nhi cũng mệt lả, ngồi xuống, cầm lấy ly nước uống ừng ực hơn nửa ly.

Cổ Đông Quân nhìn cô ta không trang điểm đậm, không hàng hiệu làm nền. Sau khi cởi bỏ vỏ bọc hào quang đại minh tinh, cô ta vẫn là thiếu nữ của mấy năm trước.

Một cô gái hoạt bát vô tư không rành thế sự.

Dương Liễu Nhi chạm phải ánh mắt anh thì gật đầu cười: “Anh nhìn em làm gì thế? Mặt em bẩn hả?” Cố Đông Quân quay đầu đi, cảm thấy xấu hổ vì bản thân nhất thời thất thố.

“Em tìm anh có việc gì không?” Anh khôi phục lại vẻ lạnh lùng trong nháy mắt. Người đang ở trước mặt, lời đến môi nhưng Dương Liễu Nhi lại không biết nên mở miệng nói thế nào. Năm đó bọn họ sắp kết hôn, nhưng cô ta chưa được anh đồng ý đã lén ký hợp đồng với công ty quản lý, đâm đầu vào giới giải trí đầy vàng son.

Khi đó, anh thương cô ta, đồng ý buông tay để cô ta thực hiện mộng tưởng của mình. Từ vợ chồng chưa cưới, họ đã chuyển sang người yêu bí mật.

Sau đó, sự nghiệp của cô ta đang trên đà phát triển như mặt trời ban trưa. Một năm 365 ngày, ngày nào cũng bận rộn, công việc trường kỳ sắp xếp đầy ắp đến ba năm.

Gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, tình cảm giữa hai người bị ngăn cách rất lớn.

Trước khi bước vào giới giải trí, cô ta đã hứa với anh, cô ta chỉ cần ba năm, hết ba năm sẽ kết hôn với anh ngay.

Anh đợi cô ta ba năm với thân phận người yêu bí mật.

Trong khoảng thời gian đó, mọi người, kể cả người nhà của họ, đều tưởng họ đã chia tay.

Trong lúc này, anh phải chịu đựng cảnh cô ta tiếp xúc thân mật với nam diễn viên khác, phải chịu đựng những cảnh tình ái giữa cô ta và các nam minh tinh, còn phải chịu đựng đủ loại scandals.

Ba năm trôi qua, rồi lại ba năm nữa, cô ta không thực hiện lời hứa hẹn với anh. Anh cũng không hi vọng xa vời cô ta quay đầu lại.

Từ từ, cô ta không liên lạc với anh, anh cũng không liên lạc với cô ta. Đoạn tình cảm này cứ vậy rồi tàn. Cuối cùng, cả câu chia tay hai người cũng chưa từng nói. Nên giờ gặp mặt, cảm xúc lớn nhất của Cố Đông Quân chính là QUÁ XẤU HỔ. Dương Liễu Nhi ấp ủ cảm xúc, nói: “Em tin anh trong sạch” Lúc trước, cô ta biết chuyện anh bị cách chức tạm thời, nhưng vì công việc quá nhiều nên cô ta không có cách nào tranh thủ thời gian.

Hiện giờ cô ta đã gạt công việc sang một bên, trèo đèo lội suối tới tìm anh, muốn tự mình nói với anh một câu - Em tin anh. Cổ Đông Quân khẽ gật đầu: “Cám ơn.”

Thật ra chuyện anh bị cách chức tạm thời đã được điều tra rõ ràng, nhưng vì liên quan đến vụ án nghiêm trọng bên quân đội nên không thể công khai mà thôi.

Không công khai thì không có cách nào trả lại trong sạch cho anh.

Vì thế, lúc này nghe được câu “Em tin anh” cũng làm Cố Đông Quân cảm động. Quan hệ hờ hững khó nói giữa hai người làm Dương Liễu Nhi đứng ngồi không yên.

Cô ta đứng lên, đến gần Cổ Đông Quân hỏi: “Đông Quân, trước kia là em vô tâm không hiểu chuyện. Hiện giờ em muốn thực hiện lời hứa năm đó, anh còn đồng ý không?”

Cố Đông Quân im lặng không đáp, biểu cảm trên mặt không biến đổi nhiều.

“Em biết mình rất ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho riêng mình, không mang đến cảm xúc của anh, em xin lỗi. Mấy năm nay, thật sự em chán ghét cuộc sống trong giới giải trí, em muốn quay lại nơi ban đầu của chúng mình, làm lại từ đầu, được không anh?”

Cố Đông Quân vẫn im lặng, vài giây sau đột nhiên anh quay người đi về phía cửa, mở phắt ra. “Ui da...” Lâm Du và Lâm Thiển đang dựa của nghe lén thì bị ngã sấp xuống.

Đầu Lâm Du đụng phải giày của Cổ Đông Quân, tức thì cô nàng đỏ mặt, không dám ngẩng đầu lên. Dương Liễu Nhi bực mình, trách móc: “Hai người ở bên ngoài làm gì? Có biết hành động này mất lịch sự lắm không?” Dù sao cũng là đại minh tinh, có kiểu cách có kiêu ngạo, lên tiếng chất vấn rõ ràng. Lâm Thiển rất ngượng, vội đỡ Lâm Du đứng lên. Cố Đông Quân bất đắc dĩ cười cười nhìn hai cô, quay sang giới thiệu: “Đây là vợ của Thành Kiêu - Lâm Thiên, còn đây là Lâm Du, chị họ của Lâm Thiển... Còn người này, chắc hai người cũng biết?”

Lâm Thiển gật đầu như băm tỏi, linh hoạt nói: “Biết biết, bọn em muốn nhìn đại minh tinh thôi. Trước giờ bọn em chưa từng gặp qua đại minh tinh ở ngoài đời. Chào chị Dương, bọn em là fans của chị, xem hết phim điện ảnh của chị rồi, không bỏ sót bộ nào cả.”

Nghe nói là đây là vợ của Cố Thành Kiêu, Dương Liễu Nhi rất bất ngờ, nhưng nghe cô ấy nói là fans của mình thì trong bất ngờ lại có thêm phần kiêu hãnh.

Cô ta bỏ đi sự bực dọc, tươi cười yểu điệu: “Hóa ra là Cố thiếu phu nhân, chào em, chị rất vinh hạnh.”

Lâm Thiển cười cười, đẩy đẩy Lâm Du còn đang đứng đờ ra đó. Lâm Du thẹn thùng nói: “Ngại quá, chúng tôi đi ngay đây, đi ngay đây.” Lâm Du kéo Lâm Thiển bỏ chạy. Người không nên ở lại nghe lén là cô, vội vàng bỏ chạy cũng là cô. Cố Đông Quân nhìn theo bóng lưng thất hồn lạc phách của Lâm Du, nơi nào đó trong tim bị thắt mạnh. Cảm giác này thật không nói thành lời, rất kỳ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.