Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 522: Chương 522






Lâm Thiển thấy Lâm Húc lấy cho Cố Thành Kiêu bình rượu trắng, còn mình thì rót một bình trà dưỡng sinh, quả thật hơi quá đáng.

Nhưng cô thấy Cố Thành Kiêu lại thản nhiên như không, không biết là anh không sợ thật hay giả vờ gan lì. Cố Thành Kiêu cười cười nói: “Chủ tịch Lâm, ba xem, hôm nay Lâm Thiển mới ra viện, trên vai con còn gánh vác trách nhiệm chăm sóc cho hai đứa2bé. Có phải con nên làm gương tốt cho con trẻ không ạ?”

Chỉ cần thấy nụ cười khác thường này của anh, Lâm Thiển có thể kết luận anh đang tìm cách trốn tránh cái bẫy này.

Lâm Húc: “Không sao, trong nhà còn nhiều người chăm sóc bọn nhỏ.” “Không phải còn làm bánh bằng đất nặn sao ạ?” “Không cần, đầu bếp2nhà này cũng là đầu bếp làm bánh cao cấp.” Nụ cười trên mặt Cố Thành Kiêu dần cứng ngắc, thỉnh thoảng liếc sang Lâm Thiển cầu5cứu, “Con còn muốn dạy kèm bọn nhỏ học, có đúng không Thiển Thiển?”

Lâm Thiên làm ra vẻ chuyện chẳng liên quan đến mình, chú tâm ăn0cơm uống canh.

Cố Thành Kiêu chuẩn bị tinh thần hi sinh anh dũng, nghĩ bụng, uống thì uổng, nếu có lỡ say thì ngủ lại, đỡ phải3tìm cách kiếm cớ. Anh đang định lên tiếng thì điện thoại trong túi vang lên. Tiếng chuông này cái riêng cho đơn vị, anh vừa nghe4thì sắc mặt cũng thay đổi.

“Alo, có chuyện gì?” Dáng vẻ nghiêm túc của Cố Thành Kiêu rất có uy, nhanh chóng tạo thành khí thế bức người, khiến cho những người xung quanh bất giác cảm thấy lạnh người.

Đừng nói là Lâm Húc, ngay cả Nam Nam và Bắc Bắc cũng giật nảy mình.

“Lão Đại, Lưu Mẫn Sướng nói muốn gặp anh.” Người gọi điện chính là Lý Bất Ngôn.

“Ông ta nhận tội rồi sao?” “Ông ta chưa nhận tội ngay, nhưng ông ta nói, chuyện anh điều tra là đúng.”

“Con cáo già, chính là không muốn tự mình nhận tội. Tôi lập tức đến gặp ông ta.” Cố Thành Kiêu để điện thoại xuống mới ý thức được sự kiêng dè của mọi người. Anh cười cười nói: “Chủ tịch Lâm, rượu này xin giữ lại, con nhất định sẽ đến uống hết.”

Lâm Húc há miệng không nói, không phải là nghi ngờ lời nói của anh, mà là cảm thấy anh không đủ chân thành. Lần đầu đến gặp đã không thành tâm như vậy, sau này phải làm khó nữa mới được.

Ngược lại Lâm Thiển không suy nghĩ nhiều, quay sang nói với bọn nhỏ: “Chú phải đi, các con chào tạm biệt chú đi.”

Trong lòng Cố Thành Kiêu bỗng hồi hộp lo âu, nhìn Lâm Thiển luống cuống giải thích, “Anh không đi lâu, vẫn còn trong thời gian nghỉ phép, anh sẽ về nhanh thôi.”

Lâm Thiển vừa gắp thức ăn cho con vừa nói: “Vậy anh đi sớm về sớm.” Không đợi Cố Thành Kiêu khấp khởi mừng thầm, cô lại tiếp tục nói, “Đi sớm rồi về nhà ngủ sớm luôn. Mấy hôm nay anh vất vả rồi. Cảm ơn anh.” Giọng nói bất thường này quả đúng là đang tức giận, Cố Thành Kiêu khóc không ra nước mắt. Không chiếm được sự đồng tình của Lâm Thiên, anh quay sang tranh thủ tình cảm của bọn nhỏ, “Nam Nam, Bắc Bắc, ngày mai chú đến giúp các cháu nặn bánh gato nhé?” Bắc Bắc gật đầu. Nam Nam nhanh miệng nói: “Không sao đâu chủ Tiểu Mã. Ông Trương cũng làm bánh gato. Ông làm bánh gato vừa đẹp vừa ngon. Chú bận thì cứ đi đi.”

“...” Con gái à, con không cần hiểu chuyện như vậy chứ? Quần lấy ba không cho đi có được không? Nam Nam còn phất tay giục anh đi mau, “Chú Tiểu Mã, chứ đừng làm trễ việc, đi mau đi.” Trong lòng Cố Thành Kiêu mất mát không chỉ một lần. Hai tên tiểu quỷ này có người cho ăn cho uống cho chơi là không cần đến mình nữa.

Thời gian không chờ đợi ai, dù sao đơn vị cũng có chuyện quan trọng cần đến anh, anh chỉ có thể rời đi. Đi đến cửa, anh quay đầu lại thì thấy ba đời ông cháu bọn họ đang ung dung vui vẻ ngồi quây quần bên mâm cơm, không ai thèm tiên mình mà đắng lòng quá đi thôi!

***

Trong trại tạm giam, Lưu Mẫn Sướng bị nhốt trong phòng biệt giam.

Vụ án mới khơi ra đã khiến hơn mười quan chức cao cấp ngã ngựa, thế nhưng sẽ không chỉ dừng lại ở đây. Lưu Mẫn Sướng cầm quyền hơn hai mươi năm, số người dính líu nhiều vô số kể, những quan chức được lão nâng đỡ đều cảm thấy bất an. Cả những quan chức đã về hưu cũng phải cẩn trọng nắm chặt lưng quần. Đi qua rất nhiều lớp cửa, cuối cùng Cố Thành Kiêu cũng gặp được Lưu Mẫn Sướng. Đây là Tư lệnh cấp trên mà anh vẫn tôn sùng, giờ đã trở thành người bị cả xã hội phỉ nhổ, là tù nhân khiến cả quân đội thất vọng và thù hận. Lưu Mẫn Sướng bình thản ngồi trên mép tấm phản cứng rắn. Biết Cố Thành Kiêu sẽ đến, lão cố tình mượn dao cạo râu của quản ngục, cạo sạch sẽ râu ria lởm chởm.

Cố Thành Kiêu nhìn thấy Lưu Mẫn Sướng thì ngẩn ra. Chỉ hơn ba tháng, hơn một trăm ngày, mà mái tóc đen của Lưu Mẫn Sướng đã bạc trắng. Cách một lớp thủy tinh dày, Lưu Mẫn Sướng ra hiệu “mời ngồi” với Cố Thành Kiêu.

Tuy vùi thân trong nhà tù nhưng Lưu Mẫn Sướng vẫn duy trì lễ nghi và phong độ trưởng giả nên có. Lão vinh quang hơn hai mươi năm, sự điềm tĩnh tự nhiên hoàn mỹ này khắc sâu trong xương tủy của lão, tựa như thời điểm nói chuyện có thể nào thì lão cũng có vẻ thản nhiên bình tĩnh như vậy.

Cố Thành Kiêu ngồi xuống, không nhanh không chậm cẩm điện thoại lên. “Ông còn muốn nói gì?”

Lưu Mẫn Sướng nở nụ cười hiền lành nói: “Đúng là Tư lệnh Cổ nuôi dạy được con trai giỏi. Vì nước quên thân, bốn năm liền không báo tin tức về cho gia đình, cậu thật lợi hại.”

Cố Thành Kiêu biết rõ bên trong lời tán dương chính là nỗi thù hận sâu thẳm. Những tên tội phạm thế này đều là độc dược bọc đường, không một ai, không cái gì là không phải là ác quỷ hại người.

“Ông quá lời rồi. Người lợi hại không phải là tôi, mà chính là cháu trai của ông.”

“À, đúng như vậy. Không ngờ được, quanh đi quẩn lại, tôi và thằng em họ lại thua dưới tay của tên nhóc Phạm Dương Mộc này. Tên ngu xuẩn này không muốn vinh hoa phú quý với ba ruột mà lại phối hợp với cậu để chống lại chúng tôi.” Cố Thành Kiêu nghe ra được tiếng gào thét u mê không tỉnh ngộ trong khẩu khí của ông ta.

“Các ông sát hại cả gia đình anh ấy như vậy, có ai tha thứ được mối thù diệt tộc này? Ba ruột thì sao? Ba ruột cho anh ấy sinh mạng, nhưng gia đình họ mới là người nuôi dưỡng anh ấy. Lòng dạ các người quá độc ác, đến cả trẻ con cũng không tha. Tôi tin tưởng pháp luật công minh, sẽ trả lại công bằng cho anh ấy. Trong lòng tôi, anh ấy mới là anh hùng thật sự.” “Nhưng hôm nay hắn có được điều gì chứ?”

“Đòi lại công bằng, có được tự do, đổi lấy lương tâm thanh thản.” Lưu Mẫn Sướng trầm mặc. Trong mắt ông ta lóe lên tia bối rối. “Chắc là ông hối hận vì không giết được tôi phải không?” Cố Thành Kiêu chiếm lấy quyền chủ động. “Đúng vậy, vô cùng hối hận.” “Những lời này của ông bây giờ cũng đủ chứng minh ông đã nhận tội.” Lưu Mẫn Sướng cười khẩy, “Đúng vậy. Bọn họ là cái thá gì chứ, tôi khinh thường chẳng muốn nói với bọn họ. Có nhận tội thì tôi cũng chỉ nhận trước mặt cậu, vì chỉ có cậu là xứng đáng.” “Cảm ơn ông coi trọng. Nhưng tôi không hiểu sao ông muốn làm như vậy.”

“Cậu thật sự ngậm chìa khóa vàng từ lúc ra đời, cuộc sống quá suôn sẻ. Còn chúng tôi, từ khi còn bé cơm đã không đủ no, cậu sẽ không hiểu được chúng tôi như thế nào đâu.” “Đói khổ từ bé thì cũng có nhiều người, nhưng không có ai có được can đảm như ông đâu. Đừng bao biện cho sự tham lam của mình nữa.”

“Đúng vậy, thói hư tật xấu tham vinh tham giàu tồn tại từ khi chúng tôi mới oe oe chào đời, nó lớn lên cùng chúng tôi. Tôi tham tiền cũng giống như nghiện ma túy vậy, làm tôi tê dại. Về sau không đủ tiền, tôi liền nghĩ tới quyền lực. Chỉ có điểm được nhiều tiền hơn, đoạt được nhiều quyền lực hơn thì tôi mới có thể hít thở. Tôi chính là tham lam như vậy đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.