Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 539: Chương 539




Cố Thành Kiêu nói chuyện một phát trúng đích, ngay cả cơ hội tìm cớ mà Hà Mộ Tình cũng không có. Cô ta ấp úng giải thích một hồi nhưng không thể tìm ra lý do hợp lý. - “Cô chẳng những moi tin tức từ con tôi, còn cố2ý lôi kéo làm thân, giả vờ tốt bụng nhắc nhở vợ tôi phải làm bạn với đứa nhỏ nhiều hơn, nhưng kỳ thực là đang chỉ trích cô ấy. Cô có quyền gì nghi ngờ vợ tôi?”

“Tôi...”

“Còn một chuyện cuối cùng, cô Hà, điều kiện quan trọng nhất tôi tuyển5chọn dạy học tại gia là nhân phẩm và đạo đức nhà giáo. Cô cảm thấy cô có qua cửa được không?”

Tới một câu mà Hà Mộ Tình cũng không đáp được. “Tốt nhất cô hãy khấn vái trời xanh rằng từ nay về sau không có số điện thoại lạ6thứ hai nào gọi cho tôi. Bằng không chắc chắn Bộ phận tương quan sẽ mời cô lên uống cà phê đấy. Cô tự lo liệu đi.”

Cố Thành Kiêu nói xong lập tức cúp điện thoại. Vẻ mặt lạnh lùng tuyệt tình, không dài dòng lê thê, không thương hoa tiếc5ngọc. Anh bỏ điện thoại xuống. Sau khi lẳng lặng ngẫm nghĩ, anh liền nhắn một tin qua WeChat cho Lâm Thiển “Người đẹp, buổi tối rảnh không?”

_ “Đẹp trai, anh muốn hẹn tôi sao?”

_ “Phải, người đẹp hãnh diện không?” - “Hẹn ăn khuya được không?” “Được hết, chỉ cần3người đẹp rảnh, anh lập tức phụng bồi.” “Có thể sẽ muộn một chút.”

“Không sao, bao lâu anh cũng chờ.” _ “Ngoan lắm, giống hệt Bảo Nhi, xoa xoa đầu.” Mặt Cố Thành Kiêu méo xẹo. Bảo Nhi chính là chú chó Poodle bà nội nuôi. Lần này bà nội mang Bảo Nhi đến, nói là để chơi đùa cùng với Bắc Bắc và Nam Nam.

Buổi tối, Lâm Thiển đang tăng ca ở công ty. Thật sự việc tồn đọng quá nhiều, cô xử lý không hết. Nếu không bắt kịp các hạng mục, sáu tháng cuối năm mọi người chỉ có thể hít không khí mà sống.

Sở dĩ cô gấp gáp như vậy, một là vì không muốn chậm trễ tiến độ công việc của đồng nghiệp, hai là vìmuốn sắp xếp dắt bọn trẻ ra ngoài vui chơi trong kỳ nghỉ hè.

Dưới tòa nhà văn phòng, Cố Thành Kiêu dừng xe ven đường. Cứ cách một lát anh lại nhìn đồng hồ hoặc ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà. Cửa sổ nào mở đèn đuốc sáng trưng, không biết cái nào là văn phòng làm việc của Lâm Thiển.

Vốn dĩ trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình là chuyện của đàn ông, anh không muốn cô vất vả.

Nhưng nhìn thấy cô ngày càng độc lập tự cường, anh lại càng yêu hơn. Trước giờ anh chưa hề nghĩ tới muốn biến cô theo hình mẫu nào, cũng không muốn giam cô ở mãi trong Thành Để. Tình yêu của anh đối với cô mãi mãi bất biến. Cho dù có làm gì, ở đâu, chỉ cần cô vui vẻ, anh đều ủng hộ hết mình.

Chờ đến khi sốt ruột, anh xuống xe, chậm rãi bước vào tòa nhà.

Tại Nam Bắc Event, Lâm Thiên và nhóm đồng nghiệp đang mở cuộc họp. Rèm cửa sổ tại khu làm việc bị kéo xuống, máy chiếu sáng lên, đèn phụt tắt. Cô bắt đầu thuyết trình kế hoạch sáu tháng cuối năm.

“Ở đây có ba điểm: Thứ nhất, sáu tháng cuối năm, nghiệp vụ của chúng ta và tập đoàn Cố nghiệp sẽ có bước phát triển lớn. Không chỉ hoạt động tuyên truyền của Giải trí Minh Nghiệp, mà các hoạt động và hội nghị quan trọng của tập đoàn Cổ Nghiệp cũng sẽ giao cho chúng ta. Trừ chuyện này ra, còn có thêm tập đoàn Sở thị sẽ trở thành khách hàng lớn quan trọng của công ty.”.

Thứ hai, hai người các câu sưu tầm một số phong cách hoạt động của tập đoàn Cổ Nghiệp từ trước đến nay, hai người thì sưu tầm của tập đoàn Sở thị. Có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Trước khi hợp tác với công ty đối tác, chúng ta phải hiểu rõ cặn kẽ phong cách của họ, sau này hợp tác càng dễ dàng hơn.”

“Điểm cuối cùng, công ty đang phát triển, cần một số lượng lớn nhân viên. Bây giờ là thời điểm sinh viên tốt nghiệp xin việc, mọi người xem thử trong trường cũ của mình có đàn em nào ưu tú để ưu tiên tuyển dụng. Nếu ký hợp đồng thành công một người, tiền lương tăng thêm 1%, ký 2 người tăng thêm 2%, không có thời hạn.”

Lâm Thiển nói xong, mọi người đều vỗ tay hoan hô. “Lâm tổng, tuyển thêm người mà không có chỗ ngồi, vậy người mới ngồi đâu?” “À, tôi quên nói chuyện này. Haizz, gần đây trí nhớ không tốt, mọi người thông cảm. Trung tâm Tài Phú ở thành Tây có tòa nhà văn phòng hai tầng đã hoàn thiện nội thất vừa đúng lúc đang còn trống. Tôi tìm công ty thiết kế trang hoàng lại, tranh thủ cuối tháng sẽ chuyển qua.”

Vừa dứt lời, nhóm đồng nghiệp quả thực muốn hét lên vạn tuế. Nơi đó tọa lạc tại trung tâm thành phố, chắc chắn phải là cấp bậc thượng hạng rồi. Cố Thành Kiêu vừa mới ra khỏi thang máy thì nhìn thấy cảnh tượng này qua cửa kính trong suốt. Lâm Thiển được mọi người vây quanh, trên mặt cô rạng rỡ nụ cười, ánh mắt tràn đầy tự tin. Trước giờ anh chưa từng thấy dáng vẻ này của cô. Mắt anh phát sáng, dừng lại trên người cô. Anh rời khỏi đây vài năm, cô đã thay đổi rất nhiều, khiến anh vừa đau lòng lại vừa vui mừng. Ai có thể ngờ một cô gái đã từng bốc đồng như thế, mà giờ này lại dẫn dắt cả một công ty gây dựng sự nghiệp, còn thành công như vậy, quả là tài giỏi. Mấy năm nay, cô đã lột xác trưởng thành không ít. Anh thật sự rất vui. Buổi họp bên trong chấm dứt, mọi người đều chuẩn bị ra về. Cố Thành Kiêu ở ngoài không vào, nhưng vẫn nhìn chăm chú bên trong.

“Ngoài cửa là ai thế?”

“A, phát hiện ra anh chàng đẹp trai, là người thân của ai vậy?” “Ối trời ơi, đây không phải là Trung tướng Cố Thành Kiêu của nhà họ Cổ nổi tiếng gần xa hay sao?” “Không phải chứ, Cố Thành Kiêu hả?”

“Đúng vậy, anh ấy trở thành Trung tướng trẻ nhất trong quân đội khi mới vừa ba mươi tuổi. Các cậu không biết chứ, mấy năm trước anh ấy rất nổi tiếng, sau đó lại đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, ban đầu có thông báo đã hi sinh, nhưng đột nhiên cuối năm ngoái anh ấy trở về. Hóa ra anh chính là quân nhân nằm vùng bắt được con hổ lớn Lưu Mẫn Sướng.”

“Đúng đúng đúng, tôi cũng biết chuyện này. Má ơi, đây đâu phải là người, là thần mới đúng.” “Thật hay giả đấy? Tra Baidu với Weibo cũng không có.”

“Anh ấy là ai hả, sao có thể tùy tiện tìm kiếm tin tức được? Chắc chắn là được nhà nước bảo vệ lý lịch rồi.” “Oa, anh ấy đẹp trai quá! Dáng người này mà mặc quân trang thì còn đẹp tới mức nào nữa? Không biết anh ấy kết hôn chưa, có bạn gái không nhỉ?” “Nghe đồn kết hôn rồi, nhưng ly hôn chưa thì không biết. Có điều anh ấy đi hơn bốn năm, trong nhà cũng đều cho rằng anh ấy đã hi sinh, làm gì có phụ nữ nào thủ tiết chờ anh ấy nữa chứ?”

“Ha, hay quá, vậy tôi có cơ hội rồi.” Phạn Phạn nghe được tiếng mọi người thảo luận, liền kéo ống tay áo của Lâm Thiển, chỉ chỉ ra ngoài, nói: “Lâm tổng, chồng cậu tới đón kìa.” “Hả?” Nhóm đồng nghiệp kinh ngạc suýt rơi cằm, cả đám ảo não lui về chỗ ngồi. Lâm Thiển khoan thai đi ra cửa, hẹn lại: “Chờ tôi mười phút, tôi thu dọn xong rồi đi. Văn phòng nhỏ quá, không mời anh vào ngồi được.” Cố Thành Kiêu dùng khẩu hình miệng nói: “OK, anh chờ em.” Lâm Thiên cười khẽ với anh, rồi trở vào lại. Cô vỗ tay, hô lớn: “Tan làm thôi! Mọi người về sớm một chút, chú ý an toàn.”

Phạn Phạn thấp giọng trêu chọc cô: “Sao không mang chồng vào đây xem xem? Để mấy cô đang có ý nghĩ không an phận với chồng cậu mau chóng từ bỏ ý định.” Lâm Thiển đắc ý nhếch môi trộm cười: “Tớ thích xem dáng vẻ muốn mà không được của các cô ấy đấy. Ha ha ha ha.”

“Má nó, cậu thật biến thái.”

“Cậu mới biết à? Ha ha ha ha, đi ăn khuya với bọn mình không? Lát nữa sẽ đưa cậu về nhà.”

“Không được, tớ không muốn xem các cậu rắc thức ăn cho chó đâu. Tớ về nhà cũng phòng không chiếc bóng, trừ khi cậu bảo chồng cậu thả chồng tớ về.” “Vậy tớ thật không dám, đành bất lực thôi.” “Dẹp, chẳng đáng mặt bạn thân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.