Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 556: Chương 556






1956

“Nhưng mà cậu ấy là em họ anh, không phải là con trai anh. Anh nói với cậu ấy như vậy mà được sao?” “Anh mà không mắng nó mấy câu thì nó sẽ còn thấy áy náy hơn đấy.”

Cố Thành Kiêu khom người ngồi bên cạnh, nắm tay cô, nịnh nọt nói: “Làm em sợ sao? Em yên tâm, anh không bao giờ như vậy với em đâu. Lúc nào anh cũng sẽ dịu dàng với em.”

Lâm Thiển trợn mắt: “Nói thì hay lắm.” “Em nghỉ ngơi một lát đi. Anh đi làm thủ tục xuất viện.”

“Ừ, đi đi.”

Cố Thành Kiêu cầm đủ hồ sơ, vội vã đi làm thủ tục. Một mình Lâm Thiển ngồi trong phòng bệnh, cầm gương lên soi. Thật sự có quá nhiều vết sẹo,2không đếm nổi, cũng còn may là không bị cắt sâu. Bác sĩ cũng nói sẽ không để lại sẹo, nếu không thì có thật sự muốn hủy cả mặt luôn.

Xuất viện về nhà rồi, có nhiều người thân đến Thành Đề thăm Lâm Thiển.

Có khá bất ngờ, cũng mừng vui.

Lúc trước cô chưa bao giờ được quan tâm như thế này. Ngoài Cố Thành Kiêu và bà nội yêu quý cô, thì chưa bao giờ ba mẹ chồng hay những người khác trong nhà họ Cố xem trọng cô. Tuy tiếp khách liên tục mệt muốn chết, nhưng trong thâm tâm cô có cảm giác rất mãn nguyện. Cô cảm nhận hôm nay cô thật sự là người của nhà họ Cổ. Tất cả mọi người đều đón nhận cô.

Đặc5biệt là ba và mẹ chồng. Ba chồng không tiện vào phòng thăm, chỉ đứng ở phòng khách lầu một gọi với lên hỏi thăm. Còn mẹ chồng thì ở trong phòng cô đến cả nửa ngày, tỉ mỉ dặn cô không được ăn những gì để tránh sẹo.

Bản thân Diệp Thiến Như cũng rất chú trọng chăm sóc bản thân, cho dù là dưỡng sinh hay dưỡng da thì đều kinh nghiệm đầy mình.

“Mấy chỗ này bong vảy xong là xong, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Nhưng những chỗ này thì khó nói lắm, phải chờ ba tháng rồi kiểm tra. Nếu sẹo không tan thì mẹ sẽ dẫn con đến thẩm mỹ viện xóa sẹo không đau. Đàn bà con gái, gương mặt là quan trọng nhất.6Đàn ông lúc nào cũng bảo, cho dù em có thế nào thì anh cũng vẫn yêu em, những lời này chỉ là lừa phỉnh thôi. Con chỉ cần béo lên thôi là nó đã chán con rồi.”

“... A, Cố Thành Kiêu sẽ không...”

“Hừ, khó nói lắm, nó cũng là đàn ông. Lúc trước nó nói, nó vừa gặp con đã yêu luôn. Ôi chao, chẳng phải vì con xinh đẹp nên mới yêu ngay từ khi mới gặp sao?”

“...” Lâm Thiển không cách nào phản bác. Cô không ngờ mẹ chồng sẽ nói cho cô “những điều hay lẽ phải” này.

“Không chỉ vì đàn ông, mà còn vì bản thân mình, người càng đẹp thì càng có tự tin. Bây giờ con có thể chưa cảm thấy, nhưng đợi đến5khi con bốn năm mươi tuổi mà trông vẫn như ba mươi, có thể thấy ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè cùng trang lứa thì cũng sẽ tự tin lên mấy phần.”

Lâm Thiển cũng nhận cơ hội nói: “Mẹ, chẳng phải giống mẹ bây giờ đó sao? Bây giờ nhìn mẹ già lắm cũng chỉ như bốn mươi tuổi thôi, không thể đoán hơn được.” Diệp Thiến Như cười tươi đến lộ cả nếp nhăn ở khóe mắt, “Chồng con, con trai mẹ, cũng gần bốn mươi rồi, sao nhìn mẹ mới như bốn mươi được.”

Lúc này Cố Thành Kiêu mới từ bên ngoài đi vào, “Mẹ, con mới ba mươi sáu thôi, còn cách bốn mươi nhiều năm lắm.” Diệp Thiến Như quay lại nhìn thấy liền dỗi, “Bốn3mươi thì bốn mươi chứ sao con không dám đối mặt với thực tế vậy? Con cho rằng con cưới vợ trẻ thì con cũng trẻ ra được sao? Đừng có mơ đi.” Cố Thành Kiêu: “...” Lâm Thiển: “...” Ha ha ha ha ha, buồn cười quá đi! Lần đầu tiên cô thấy Cố Thành Kiêu bị mẹ oán giận đến đơ cả mặt. Diệp Thiên Như còn nói: “Nếu muốn đứng với Tiểu Thiển mà không chênh lệch quá thì ngoan ngoãn uống canh mẹ chuẩn bị cho con đi. Đều là canh bổ, rất tốt cho cơ thể.”

Cố Thành Kiêu đang lo lắng mẹ với Lâm Thiển chung đụng không vui vẻ nên mới đi lên. Bây giờ nghĩ lại thì mình mới là người thừa.

“Hai người nói chuyện đi, con đi xuống.” “Ôi chao, này này, cái thằng này, mẹ mới nói được một câu đã bỏ chạy. Mẹ là mẹ con, không ăn thịt con đâu.” Lâm Thiển lén cười, thấy mẹ chồng cũng thật đáng yêu.

Diệp Thiển Như lại cười hì hì nói: “Tiểu Thiển, mẹ thương lượng với con một chuyện, hi vọng con suy nghĩ một chút.” “Vâng, mẹ nói đi.”

“Bây giờ chẳng phải Nam Nam và Bắc Bắc đang được nghỉ hè sao? Con lại đang bị thương cần tĩnh dưỡng. Con xem có thể cho mấy đứa nhỏ về nhà ông bà một thời gian được không? Mẹ biết bọn nhỏ muốn đi học lớp năng khiếu, nhưng về nhà ông bà thì cũng không ảnh hưởng đến việc đi học mà. Ba mẹ sẽ phụ trách đưa đón. Nếu bạn nhỏ không vui hoặc không quen được thì ba mẹ mang trả lại ngay. Con xem có được không?”

Thấy mẹ chồng cẩn thận suy nghĩ thấu đáo, Lâm Thiên cũng không thể từ chối. Hơn nữa, để bọn nhỏ có thêm thời gian gần gũi ông bà nội cũng là chuyện tốt. Cô không có lý do gì từ chối thành ý của mẹ. “Tất nhiên là được rồi. Con chỉ sợ ba mẹ vất vả. Hai đứa nhỏ nghịch ngợm lắm.”

Diệp Thiến Như thấy cô đồng ý thì vui vẻ như trẻ nhỏ, “Nghịch ngợm mới tốt nghịch ngợm mới thông minh. Thành Kiều lúc nhỏ cũng nghịch ngợm lắm. Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ chăm sóc vỗ béo cho chúng nó.” “Vâng, cảm ơn mẹ.”

Diệp Thiên Như dường như cũng rất xúc động, vỗ vỗ tay cô, mắt hơi phiếm hồng.

Buổi tối, Cố Thành Kiêu ăn cơm xong rồi lên với Lâm Thiển. Anh ngồi ở đầu giường, nhàn nhã vắt tréo chân.

“Mọi người về hết rồi hả?”

“Ừ, về hết rồi, anh cũng mệt rồi.” “Tưởng anh không bao giờ biết mệt chứ?” “Vớ vẩn. Anh cũng là người bình thường không phải sao?”

“Ba mẹ về chưa?”

“Chưa, vẫn đang xem phim hoạt hình với các con. Ba mẹ nói chờ bọn nhỏ học xong buổi cuối cùng ngày mai thì sẽ đưa chúng nó về nhà, bà nội cũng sẽ đi. Mặc dù có chút không nỡ nhưng anh thật mong đến lúc mọi người đều đi hét, ha ha ha ha.”

“Là vì anh muốn em được nghỉ ngơi nhiều hơn, và anh cũng có nhiều thời gian chăm sóc em hơn. Chờ đến chủ nhật thì mình có thể về nhà ba mẹ. Lúc nào muốn gặp con thì mình cũng có thể đến thăm.”

“Em chỉ sợ ba mẹ chiều các con quá.” “Ừ, dù sao cũng phải đến hai tháng. Mà thôi, em cho bọn họ vui vẻ đi. Hai ông bà già không khác gì trẻ con, vui vẻ là được.” Cố Thành Kiêu chợt ghé mặt lại gần, đôi môi dán vào tai cô, mập mờ nói khẽ, “Như vậy chúng ta mới có thể được hưởng thụ thế giới riêng của hai người. Chờ một tháng nữa em khỏe hắn, anh dẫn em ra ngoài đi du lịch. Không đến chỗ nào mất sức quá, nhưng chắc chắn sẽ khiến em thoải mái khoan khoái.”

Lâm Thiển lấy ngón tay dí vào mặt anh đẩy ra, “Nói sau đi. Giờ tránh ra, em muốn xuống giường.”

“Em muốn làm gì, để anh giúp.”

“Đi tiểu chứ đi đâu, anh có giúp được không?”

Cố Thành Kiêu nhe răng cười, “Có thể chứ, đi nào...”

Nói xong anh bề ngang người Lâm Thiển lên, đi thẳng vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa nói, “Đi tiểu đơn giản chứ có gì đâu. Anh cho Nam Nam đi nhiều rồi, rất có kinh nghiệm.”

Lâm Thiển: “...”

Truyện đang hot VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀI

Mỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng

Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.

Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.

Truyện hot nhất VIETWRITER.COM

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.