Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 573: Chương 573






Cố Thành Kiêu vừa thở dài vừa lắc đầu, “Thật không biết em liều mạng như thế này để làm gì, trong nhà lại không thiếu tiền.”

Nói xong, anh thân mật thắt dây an toàn cho cô, còn vặn nắp bình sữa giúp cô, căn dặn: “Uống đi cho nóng.” “Vâng.” Lâm Thiển thừa cơ nhoài người qua hôn lên mặt anh. Cố Thành Kiêu nghiêng mặt, mỉm cười, sau đó đột nhiên quay sang, hơi dùng sức hôn trừng phạt cô.

Càng hôn anh càng kích động, Lâm Thiển cảm nhận được tiếng hít thở của anh trở nên dồn dập thì đẩy anh ra, nói nhỏ: “Về nhà lại hôn tiếp, gấp gáp làm gì?”

Cố Thành Kiêu thụ lực, cần có một cái, “Bây giờ còn trách ngược anh gấp gáp. Ngày nào em cũng tăng ca muộn thế này, anh sợ em mệt,2chỉ đành tủi thân một mình, cũng không dám động tới em vì sợ em thức giấc. Em nói thử xem có phải em muốn ăn đòn không?”

Lâm Thiên uống một ngụm sữa bò ấm áp, cực kỳ thỏa mãn, “Được rồi, ngày mai được nghỉ thoải mái, tối nay có thể phóng túng một chút.” Cố Thành Kiêu nhe răng nhìn cô, ngả ngớn mắng một câu, “Đồ háo sắc!” “...” Em thèm à, rốt cuộc ai mới là đồ háo sắc, anh dám nhận mình thứ nhất, không ai dám nhận thứ hai đâu.

Cố Thành Kiêu khởi động xe, đêm đông giá rét, trên đường cũng ít xe lưu thông. Anh lái vững vàng, vẫn không quên trêu cô, “Hay là bây giờ chúng ta vào rừng đi, sau đó trao đổi một chút?” Lâm Thiển ôm bình sữa thở dài với anh,6“Đại tiên à, làm ơn thả em về núi đi.”

Nói cười dọc đường một lát đã về đến nhà, Lâm Thiển rón rén lên lầu, vào phòng riêng của Nam Nam và Bắc Bắc nhìn hai đứa. Bọn nhỏ ngủ rất say, mềm nhũn nằm trong túi ngủ. Có lẽ là song sinh, tư thế ngủ của hai đứa quả thật giống nhau như đúc, đều là nghiêng người gác chân. Chỉnh lại tư thế cho cả hai xong, chỉ chốc lát sau bọn nhỏ lại quay về tư thế cũ, cho nên Lâm Thiên cũng không di chuyển hai đứa nữa, để bọn nhỏ ngủ thoải mái sao thì ngủ.

Cố Thành Kiêu đẩy cửa đi vào, thấp giọng thúc giục: “Ngày mai nhìn tiếp, giờ về phòng với chồng trước đã.” Lâm Thiển nhoẻn miệng cười rồi lặng lẽ lùi ra khỏi phòng. Trong0phòng tắm ở phòng ngủ chính, Cố Thành Kiêu đã chuẩn bị xong nước tắm. Trước đây cô làm tất cả mọi chuyện vì anh, bây giờ anh báo đáp lại cho cô gấp mấy lần.

Hơn nữa, anh cũng muốn làm vậy. Đó là cưng chiều vợ không bờ không bến. Lâm Thiển cởi quần áo rồi ngâm mình trong nước ấm. Sau khi một ngày làm việc mệt nhọc, ngâm nước nóng là thoải mái nhất. Cố Thành Kiêu ngồi trên thành bồn, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cô. Bởi vì mang giày cao gót quá lâu mà chân cô hơi sưng đỏ, đặc biệt là ngón út, đã phồng rộp lên. “Đau không?” “Lúc nãy không cảm thấy, giờ ngâm mình trong nước em thấy hơi đau rồi.” “Em đấy, anh cũng không biết phải nói sao với em nữa, không bao5giờ chịu nghe lời. Là anh đưa cho em ít tiền, hay là anh không cho phép em tiêu xài hả? Hơn nữa ba em cũng cho em không ít, em cần gì phải đi làm chứ?” Trong khoảng thời gian này, Cố Thành Kiêu phàn nàn rất nhiều. Lâm Thiển biết anh ngờ vực trong lòng, chi bằng nói rõ một lần cho anh biết. Trong hơi nước mờ mịt, giọng nói của cô cũng trở nên cảm tính hơn, “Chồng à.”

“Hům?”

“Anh biết không có tiền sẽ bất lực và bất đắc dĩ thế nào không? Anh biết nghèo khó đáng sợ thế nào không?”

“Biết chứ.”

“Không, anh không biết đâu, bởi vì anh chưa từng thật sự trải qua cuộc sống không có tiền.”

Cố Thành Kiêu khẽ giật mình, chăm chú nhìn cô.

“Có thể anh biết nghèo khó, cũng từng trải nghiệm qua nghèo9khó, nhưng anh chưa thật sự trải qua cảnh đói nghèo. Anh biết không, sau khi sinh hai đứa nhỏ, em không thể làm việc, không có thu nhập, không có tiền để dành. Sữa cho ba tháng đầu cũng ít đi, không có tiền mua sữa bột, bọn nhỏ ăn không đủ no, em nhìn hai đứa khóc oe oe vì đói mà không biết phải làm sao. Anh có biết lúc đó em bất lực và bất đắc dĩ cỡ nào không? Em chỉ muốn cắt máu cho hai đứa uống thôi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó bà chủ nhà nghe được hai đứa khóc cả đêm bèn sang hỏi. Lúc đó bà ấy mới biết em nghèo đến nỗi ngay cả sữa bột cũng không mua nổi. Bà ấy thương xót em, mua sữa bột cho hai đứa giúp em, còn cho em ăn ngày ba bữa. Nếu em gặp phải một bà chủ nhà keo kiệt ích kỷ, vậy lúc ấy rất có thể em và hai đứa nhỏ đã ngủ ngoài đường.” Nghe đến đây, tay Cố Thành Kiêu đang cầm cổ chân cô bất giác siết chặt. Cô chưa từng nói về cuộc sống của mình ở nước ngoài, vẫn luôn nói rằng mấy năm đó mình sống rất tốt, hóa ra...

“Anh yên tâm, cũng chỉ có lần đó mà thôi. Sau này cổ phiếu em mua lên giá, khoản đầu tư nho nhỏ cũng từ từ hồi vốn, tình trạng đói kém đó đã không xảy ra nữa.”

“Trước kia em dựa vào nhà họ Lâm, lúc bị nhà họ Lâm bỏ mặc, em chẳng có gì cả. Sau đó em dựa vào anh, nhưng lúc anh không ở đây, em lại chẳng có gì cả. Sau đó nữa em dựa vào ba em, nhưng ba em lại ngã bệnh, em không thể cái gì cũng dựa vào ông ấy.” “Trải qua những chuyện này, cuối cùng em đã hiểu, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình, cứ xem như làm gương cho bọn nhỏ vậy. Sau này em rất muốn tự hào nói với hai đứa, đặc biệt là với Nam Nam rằng, con người chỉ cần có đôi tay là sẽ có thể tạo ra vô số khả năng.”

Cố Thành Kiêu yên lặng lắng nghe, đau lòng xoa đầu cô, “Cô nhóc của anh đã trưởng thành rồi.” “Đúng thế, em đã là mẹ của hai đứa con rồi mà, luôn có thể lĩnh ngộ được vài triết lý nhân sinh.” Cố Thành Kiêu choàng tay qua cổ cô, kéo cô lại gần mình, nhìn gương mặt xinh đẹp mỹ lệ của cô. Tưởng tượng mai sau khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết này sẽ xuất hiện dấu vết năm tháng, trong lòng anh chợt có cảm giác chua xót không diễn tả được. Anh yêu cô, yêu gương mặt này, cũng yêu cá tính kiên cường của cô. Anh hôn cô, hạ giọng: “Cục cưng à, em làm khá lắm, ông xã... rất tự hào về em.” Lâm Thiển cảm thấy ấm áp, cuối cùng cũng nói ra hết những lời trong lòng rồi. Cố Thành Kiêu choàng khăn tắm cho cổ, bế cô lên giường theo kiểu bế công chúa.

Vào lúc tất cả đều tiến hành thuận lợi thì điện thoại của anh chợt reo lên. Tiếng chuông không đúng lúc này giống như cây búa đập nát hết tất cả hứng thú của anh.

Anh ngầm thở dài rồi với qua cầm lấy điện thoại di động, bắt máy, “Alô, chuyện gì?!” Là Ngụy Nam gọi tới, giọng điệu còn rất bất đắc dĩ, “Lão Đại, cô gái Niên Kỳ Nghiên này quá khôn ngoan, tôi không giải quyết cô ta được.” “Bây giờ là mấy giờ rồi, ngày mai báo cáo không được sao?” “Tôi đã không hoàn thành nhiệm vụ này, báo cho anh biết trước ấy mà. Tôi sẵn lòng nhận hình phạt của tổ chức.” “Thôi đi, ngày mai nói tiếp!” Cố Thành Kiêu thẳng thừng cúp máy rồi tiện tay tắt đèn, “Chúng ta tiếp tục nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.