Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 593: Chương 593






Cố Nam Hách thấy cô đã không cho anh lời giải thích hợp lý rõ ràng, lại còn không muốn nhìn anh thì lửa giận phừng phừng, vung tay gạt bình giữ nhiệt đi.

“Keng keng”, bình giữ nhiệt rơi xuống đất, tiếng động vang khắp cầu thang. Rồi Cố Nam Hách nâng gương mặt kinh hoàng của cô lên, đè cô lên tường, cúi đầu hôn lấy hôn để.

Phương Tiểu Hi kêu “ưm ưm”, đây không nổi cơ thể cứng như thép của anh ra. Cô chỉ có thể kéo mạnh áo anh tỏ ý phản đối.

Cố Nam Hách hôn cô rất mãnh liệt, thậm chí còn thô bạo nữa. Từ trước tới nay, anh chưa từng đối xử thô bạo với cô như vậy. Phương Tiểu Hi phản kháng vô hiệu, không thèm vùng vẫy nữa, nhắm mắt2mặc cho anh hôn. Nước mắt cô rơi xuống, phút chốc chảy thành hàng. Cô cảm nhận được sâu sắc sự phẫn nộ và mờ mịt của anh, đồng thời cũng cảm nhận được nỗi nhớ và tình ý mà anh dành cho cô. Nhưng cô không thể đáp lại tình cảm của anh, thậm chí cũng không thể sánh vai chiến đấu cùng anh, cô phải rời khỏi anh. Cố Nam Hách ép cô vào góc tường, cưỡng hôn cô hơn mười phút. Anh thả môi cô ra, hai tay vẫn giữ lấy mặt cô, thấp giọng hỏi: “Có nhận được tin nhắn của anh không?” Phương Tiểu Hi gật đầu. “Thể em còn không rõ sự kiên định mà anh dành cho mối tình này sao?” “Em nhận được nhưng không đọc.” “Em...” Cố Nam Hách tức6đến á khẩu. Anh kiềm chế: “Em không định cho anh lời giải thích nào à?”

Phương Tiểu Hi cúi đầu, cắn môi, để mặc nước mắt tuôn rơi.

Cố Nam Hách giơ ngón tay cái lau nước mắt cho cô, lưu luyến trên đôi môi anh vừa mới hôn, nói: “Cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ gánh vác cùng em, em sợ gì hả?” “Chỉ là mới gặp mặt lần đầu, mẹ anh nói một câu không được là em bỏ anh rồi? Đây không giống là em, Phương Tiểu Hi à.”

“Bệnh tim của mẹ anh không trách em được. Mấy ngày trước mẹ đã có triệu chứng đau tim, anh lại tranh cãi với mẹ, có trách phải trách anh. Em đừng áy náy tự trách mình nữa, sau này thành con dâu của mẹ rồi3thì hiếu thuận với mẹ là được.”

“Tiểu Hi, em nhìn anh Hai và Lâm Thiển kìa. Ban đầu bác Hai cũng không đồng ý, hiện giờ thì hòa thuận rồi. Chỉ cần chúng ta kiên trì, làm ba mẹ sẽ luôn không lay chuyển được con cái mình.”

“Thật ra không phải mẹ anh có ý kiến với em. Mẹ hiểu sai về giới giải trí, chỉ cần để mẹ hiểu em không phải là người xằng bậy thì mẹ sẽ không phản đối nữa.” Cố Nam Hách luôn ôm mặt cô, giúp cô lau nước mắt, nói huyên thuyên: “Tiểu Hi, anh yêu em, chẳng lẽ em không yêu anh, không muốn ở cùng anh hay sao?” “Em mất tích ba tháng, mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút anh đều nhớ em. Anh cố gắng làm việc giống như9ngày thường, đúng giờ về nhà, chính là muốn dỗ mẹ vui, hi vọng mẹ sớm đồng ý chúng ta ở bên nhau. Còn em, em có nhớ anh không?”

Phương Tiểu Hi hít sâu vài cái, nhìn người đàn ông ba tháng trước còn hăng hái tinh thần lúc này lại uyển chuyển cầu xin cô. Điều này làm cô khó chịu hơn cả lúc nghe Chu Đình phản đối mình. Cô nghĩ chắc là Cố Nam Hách chưa biết chuyện của ba cô, nếu biết thì anh đã nhắc đến ngay. Đây cũng xem như là Cô Giang và Chu Đình giữ mặt mũi giúp cô và ba. Cô không nên yêu cầu nhiều điều quá xa xỉ.

Phương Tiểu Hi lắc đầu khuyên anh và cũng như khuyến mình: “Chúng ta không có tương lai.” “Chưa thử sao4em biết?” “Chúng ta không hợp.” Cố Nam Hách cười khổ, mang chút trêu đùa dí dỏm: “Chúng ta thử qua rồi, kích cỡ quá hợp.”

“Tiểu Hi, đừng dễ dàng từ bỏ anh thể, anh không thể không có em.”

Phương Tiểu Hi cố nén nỗi đau âm ỉ, nói: “Anh sai rồi Cố Nam Hách, trên đời này không có ai mất đi ai mà không sống được. Ba em đã từng là tất cả của mẹ con em, ba em mất rồi, em và mẹ vẫn sống tốt như thường.”

“Em đừng nói bậy!” “Anh nghe em nói, chúng ta thật sự không hợp. Em cần tự do, em yêu nghề diễn nhưng gia đình anh sẽ không cho em tự do xuất đầu lộ diện. Nhân lúc chúng ta vẫn còn những kỷ niệm tốt đẹp về nhau thì sớm chia tay đi. Sau này gặp lại có lẽ vẫn là bạn hợp tác.”

“Em đang nói cái quỷ gì thế?! Ai muốn chia tay với em?” “Cố Nam Hách” Phương Tiểu Hi cao giọng, “Anh chín chắn chút đi, hơn ba mươi tuổi rồi, đừng suốt ngày cà lơ phất phơ như thằng nhóc nữa. Anh đàng hoàng được không?”

“Đàng hoàng? Được, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, trước khi kết hôn anh sẽ chuyển quyền sở hữu chung cư Tư Nam cho em. Tập đoàn Cổ Nghiệp là công ty gia tộc, anh không thể động vào, nhưng Giải trí Minh Nghiệp là tài sản riêng của anh, anh sẽ cho em. Anh còn mấy chiếc xe cũng đáng tiền sẽ cho em hết. Nếu em thấy không đủ, anh còn có cổ phần, tiền lãi mỗi năm rất cao, có thể cho em toàn bộ. Nếu em lại thấy không đủ thì anh còn có mấy cái khách sạn, tất cả...”

“Bốp!”, Cố Nam Hách chưa kịp liệt kê hết số tài sản mình đang có thì Phương Tiểu Hi đã tát anh một cái thật mạnh. Cầu thang bất giác yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Cố Nam Hách bị đánh hoa cả mắt. Anh bị con gái đè hôn rất nhiều lần, nhưng bị con gái đánh thì đây là lần đầu tiên.

“Cố Nam Hách, anh sỉ nhục em còn hơn cả mẹ anh nữa!” Cố Nam Hách đỏ lừ cả mắt, trái tim đau đớn đến mức có thể nổ tung bất cứ lúc nào. “Em có tôn nghiêm của em, bị gia đình anh và cả anh thay nhau sỉ nhục mà em không biết liêm sỉ, thỏa sức tưởng tượng tương lai sau này với anh sao? Anh mơ đi!” “Tiểu Hi...” Anh không tin những gì mình nghe thấy. Sao Tiểu Hi của anh có thể nói lời tàn nhẫn với anh như thế?

“Cố Nam Hách, anh nghe cho rõ đây, Phương Tiểu Hi tôi vĩnh viễn sẽ không nhún nhường lấy lòng ai. Mâu thuẫn giữa tôi và gia đình anh sẽ không thể hòa giải được, dù anh có nói gì tôi cũng sẽ không đổi ý. Tôi thừa nhận tối ích kỷ, tôi chỉ yêu nhất bản thân mình, cho nên tôi không muốn tiếp tục dây dưa với anh. Quan hệ yêu đương của hai ta chỉ đến đây thôi. Còn quan hệ trong công việc thì tôi sẽ không ký hợp đồng tiếp sau khi hợp đồng hiện giờ kết thúc. Hôm nay tôi chính thức nói cho anh rõ, hi vọng anh biết tự trọng!” Phương Tiểu Hi nói xong thì đẩy mạnh Cố Nam Hách ra.

Cố Nam Hách đang trong tình trạng lơ lửng đứng không vững, đột nhiên bị đẩy ra thì đụng phải tay vịn của cầu thang rẽ, cả người trượt xuống suýt ngã.

Phương Tiểu Hi giật thót tim, may thay anh đỡ lấy lan can, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ông chủ à, lúc hợp đồng đến hạn, hi vọng anh đừng làm khó tôi. Năm năm này tôi đã kiếm cho công ty rất nhiều tiền, sau này tôi muốn tự do chọn kịch bản, tự nhận thông cáo mà không giống như con rối mặc cho công ty thu xếp.” Cố Nam Hách nhìn Phương Tiểu Hi không thể tin được: “Có phải em có nỗi khổ nào không?” Tiểu Hi của anh rất biết thông cảm, sẽ không thế này đâu.

“Không hề. Chẳng qua tôi vẫn luôn lấy lòng anh thôi, để được công ty lăng xê nên tôi bán thân mình. Hiện giờ tôi nghĩ kĩ rồi, muốn làm lại chính mình.”

“...” Cố Nam Hách lại không thể phản bác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.