Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 6: Chương 6: Chương 6: MIỆNG NÓI KHÔNG MUỐN NHƯNG CƠ THỂ LẠI RẤT THÀNH THẬT




Xe chạy được nửa đường thì điện thoại di động của Cố Thành Kiêu vang lên, là người nhà gọi tới. Anh liếc nhìn Lâm Thiển một chút, không dừng xe mà bắt máy luôn, “Alo, chuyện gì vậy mẹ?”

Diệp Thiến Như ở đầu dây bên kia mong đợi hỏi, “Dẫn bạn gái về chưa con trai?”

“Da.”

“Tốt quá rồi, về nhanh đi”

Cố Thành Kiêu lại nhìn lướt qua Lâm Thiển, rồi lo lắng hỏi: “Hôm khác được không, bây giờ tình trạng của cô ấy không tốt lắm”

“Sao thế? Ốm nghén à?” Diệp Thiến Như vừa kích động vừa phấn khởi, “Không sao đâu con trai, ốm nghén càng nhiều càng chứng tỏ thai nhi khỏe mạnh. Dẫn về đi, đừng để con gái người ta có thành kiến với gia đình chúng ta”

“...” Cố Thành Kiêu thật sự cạn lời. Đây là con đường anh tự chọn, có quỳ cũng phải đi hết, “Vậy ba mẹ chuẩn bị tâm lý đầy đủ đi.”

“Được, đã chuẩn bị hết rồi.”

**

*

Trong tòa nhà đồ sộ cổ kính của nhà họ Cố, Cố Nguyên và Diệp Thiến Như ngồi một bên ghế sofa, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển ngồi một bên khác, giữa bàn trà đặt hai tờ giấy chứng nhận kết hôn mới tinh.

Không ai nói tiếng nào, bầu không khí lúng túng đến mức đóng băng.

Ban đầu, hai ông bà Cố còn rất hớn hở, giờ phút này chỉ im lặng. Trước đó kì vọng bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu.

Nhìn tới nhìn lui, đây là con gái sao? Quần áo xốc xếch, mặt mũi bầm dập, tại xuyên mấy lỗ hoa tai. Mặc dù bấy giờ thịnh hành quần rách, nhưng quần áo của cô gái này quá te tua rồi!

Cố Nguyên và Diệp Thiến Như bị đánh chết cũng không ngờ gu thẩm mỹ của con trai mình lại kỳ lạ như thế, hồi lâu mà vẫn không nói được chữ nào.

Một lúc sau, Diệp Thiến Như đè nén tiếng lòng kêu gào, ngấm ngầm chịu đựng hỏi một câu quan trọng nhất, “Thật sự có rồi hả?”

“Cháu...” Lâm Thiển vừa lên tiếng thì Cố Thành Kiêu đã giành nói trước, “Còn chưa phải lúc, nói sớm sẽ xui”

“Được rồi, không hỏi chuyện này, cháu bao nhiêu tuổi rồi cô bé?”

Lại là Cố Thành Kiêu, “Tuổi tác không thành vấn đề, có thể đăng ký kết hôn là được.”

Sắc mặt Cố Nguyên càng u ám hơn. Đối với con dâu tương lai, ông không mong cầu đối phương môn đăng hộ đối, nhưng ít nhất cũng phải trang nhã khéo léo, yêu cầu này đều có quá đáng? Nhưng người trước mặt... quả thật khó coi.

Diệp Thiến Như chợt cảm thấy lồng ngực khó thở, bà vỗ ngực một cái, hỏi: “Ba mẹ cháu có biết không cô bé? Họ đều đồng ý hết hả?”

Cố Thành Kiêu từ tốn nói: “Người nhà của cô ấy không có ý kiến. À đúng rồi, chắc ba biết họ, là Lâm Bồi, trước kia từng làm việc cho ba”

Cố Nguyên ngẫm nghĩ, đó là chiến hữu cũ vài chục năm về trước, “Con gái của Lâm Bồi hả?”

Lâm Thiển muốn trả lời, nhưng thấy vẻ mặt không muốn cô lắm mồm của Cố Thành Kiêu thì đành ngậm miệng.

Cố Thành Kiêu kéo cô đứng dậy, nói: “Ba, mẹ, hai người đã gặp mặt bạn gái con rồi. Bọn con sẽ không ăn cơm đầu, đi thôi.”

“Con... Thái độ gì đấy hả?”

“Thằng thối tha, con quay lại cho ba, quay lại!”

Mặc kệ sự tức giận của hai ông bà, Cố Thành Kiêu kéo Lâm Thiển thảm hại đi nhanh. Có thể bỏ đi lúc 7 giờ thì tuyệt đối anh không ở lại đến 7 giờ 1 phút.

Mười phút ngắn ngủi từ lúc vào nhà cho đến khi rời khỏi, Lâm Thiển luôn ở trong trạng thái lơ mơ.

Màn đêm bao phủ khắp nơi, những ngôi sao nơi chân trời tỏa sáng lấp lánh. Lâm Thiển không nhìn rõ nhà họ Cố nhưng cô thấy rõ sắc mặt của hai ông bà, họ rất không hài lòng về cô.

Hài lòng mới lạ đó.

“Này anh...” Cô thực sự không biết anh tên gì, “Chuyện của chúng ta, rốt cuộc là thành hay không thành?”

“Đã đăng ký kết hôn rồi, còn không thành được sao? Yên tâm đi, chuyện của tôi, tôi làm chủ được”

“Vậy tại sao là tôi?”

Dưới ánh trăng sáng trong, Lâm Thiển quay đầu về phía anh, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cặp mắt tràn đầy nghi ngờ cụp xuống khiến người say mê hơn cả ánh trăng.

Mãi đến nhiều năm về sau, Cố Thành Kiêu vẫn không quên được bộ dáng dè dặt của Lâm Thiển lần đầu hỏi anh về vấn đề này. Anh nghĩ, khi ấy cô quá bất lực, quá yếu ớt, đến mức nắm được bất kỳ cọng cỏ nào cũng muốn níu chặt, chỉ sợ mất đi cơ hội được sống.

Cố Thành Kiêu không trả lời. Mặc dù anh bị bỏ thuốc nhưng anh không thể phủ nhận mình đã ý loạn tình mẽ, cũng không thể phủ nhận sự thật mình đã xâm phạm cố. Chuyện này giống như một tấm màn che, che kín vết thương thối rữa trên lằn ranh đạo đức thấp nhất của anh, anh không muốn đề cập với ai cả.

Đêm đầu thu, gió thổi hiu hiu mát lạnh.

Gió lạnh, cộng thêm ánh mắt lạnh lùng của Cố Thành Kiêu, Lâm Thiển rùng mình, ôm hai tay trước ngực.

Cổ Thành Kiêu lặng lẽ đi chậm lại, trong lúc Lâm Thiển không phát giác, anh đã sánh bước đi bên cạnh cổ.

Đột nhiên, một chiếc áo khoác choàng lên bả vai gầy gò của cô. Áo khoác quân phục rộng thùng thình vẫn còn hơi ấm của người đàn ông xa lạ.

Lâm Thiển run người, luống cuống muốn lấy quân phục xuống, “Đừng đừng, anh mặc đi” Trong mắt cô, quân phục là vật thần thánh, đưa cho cô mặc là chà đạp nó.

Anh hơi đè tay cô lại, “Mặc đi, ban đêm trời lạnh”

Giọng nói dịu dàng trầm thấp rót vào tai cổ. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ khớp xương trên tay anh, ngón tay thon dài, móng tay sạch sẽ. Cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay anh truyền qua, tim cô không khỏi loạn nhịp một hồi.

Mặc dù anh nghiêm túc lạnh lùng, nhưng đôi khi lại chu đáo quan tâm.

“Đói bụng không? Muốn ăn gì không?”

“Không muốn không muốn” Lâm Thiển khéo léo lắc đầu. Đối diện với một người đàn ông vừa lớn tuổi lại mạnh mẽ, cô lập tức biến thành cái bánh bao. Trước khi biết đối phương là địch hay bạn, tốt nhất nên giấu kín thực lực.

Thế nhưng, cái bụng sôi òng ọc lại bán đứng cổ.

Cố Thành Kiêu khẽ nhếch môi cười, “Miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thật”

“...” Xem ra là một người lão luyện.

Nửa đường lái xe đi kiếm quán ăn thì điện thoại của Cố Thành Kiêu lại reo lên, là người nhà gọi tới, không cần đoán cũng biết mẹ anh muốn nói gì.

Cúp máy, gọi lại, lại cúp máy, lại gọi lại, cuối cùng anh đành thở dài nhận cuộc gọi.

Diệp Thiến Như ở đầu dây bên kia cứ như gặp ma, gào lên giận dữ, “Ba con đã tìm Lâm Bồi xác nhận rồi, Lâm Thiển không phải con gái ông ta! Con muốn mẹ tức chết hả? Ai không tìm lại hết lần này tới lần khác tìm một đứa nam không ra nam, nữ không ra nữ về. Tuổi còn nhỏ thì thôi đi, Lâm Bổi nói ba mẹ nó ly hôn khi nó còn nhỏ, không ai dạy dỗ. Nó còn là một sinh viên cá biệt nữa, mẹ và ba con không đồng ý!”

“Muộn rồi, gạo đã nấu thành cơm”

“Sinh hay không tùy ý. Nó sinh thì chúng ta nuôi, không sinh thì cuốn gói đi sớm!”

“Mẹ, lần này mẹ quá đáng rồi đó.”

“Người quá đáng là con đó Cố Thành Kiêu!” Diệp Thiến Như đã tức giận đến mắt nổ đom đóm, đưa luôn điện thoại cho Cố Nguyên. Giọng Cố Nguyên như chuông lớn, mắng thẳng vào điện thoại, “Con hỗn láo, chuyển đổi nghịch với ba đúng không?”

Giọng ông rất lớn, Cố Thành Kiêu đưa điện thoại ra xa một chút, vô tình nhìn thấy cô nhóc ngồi ở ghế lái phụ đang sợ hãi nhìn mình. Ánh mắt đó như đang nói: Xin anh đừng bỏ tôi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.