Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 721: Chương 721






7154

Lâm Thiển khẽ cười nhạt, quả thật không sai! Dương Liễu Nhi đang tự lót đường cho mình quay trở lại. Mọi người vội vàng mở máy tính, thấy trên hot search chỉ toàn các đề tài như #Dương Liễu Nhi đúng là nữ thần#, #Nữ thần từ thiện#, #Trở lại đi Dương Liễu Nhi#... Tất cả đều quay xung quanh Dương Liễu Nhi, kêu gọi cổ ta một lần nữa quay về giới showbiz. Đây có thể xem là ngày rực rỡ nhất của Dương Liễu Nhi trong mấy năm qua. Bảng hot search chỉ dành riêng cho cô ta. Phương Tiểu Hi tuyệt đối không tin Lâm Thiển cướp giật. Nhưng cô thật sự tò mò chuyện xảy ra tối hôm qua, “Tối hôm2qua xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Thiển kể hết đầu đuôi câu chuyện cho mọi người nghe, “Nhưng mọi người yên tâm, tôi đã có chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình. Chẳng qua thấy bọn họ kích động như vậy, tôi cũng muốn để cho bọn họ kích thích một chút.”

Tại studio, Minh Mỹ cũng rất giỏi lăng xê quảng cáo, lập tức có ý nghĩ giống như Lâm Thiển, “Nhìn chiêu trò lăng xê quảng cáo này của bọn họ thì thấy mục đích là muốn lăng xê Dương Liễu Nhi. Mấy chiêu này trăm phần trăm là tự Dương Liễu Nhi làm. Một mặt cô ta muốn cho mình nổi tiếng lại, mặt khác muốn dìm Tiểu Hi và Lâm7tổng. Một mũi tên trúng nhiều đích.” Mọi người hào hứng sôi nổi thảo luận. Cuối cùng, Lâm Thiển ra chỉ thị, “Mọi người nghe đây, chúng ta không cần trả đũa gì hết. Chỉ cần âm thầm tung tin, nói rằng studio của chúng ta đang bị rối loạn hỗn độn, muốn tìm quan hệ nhưng không có cửa mà xin.” Mọi người đều đồng thanh nói: “Rõ rồi!” Buổi trưa, Lâm Thiển đang dọn dẹp bàn làm việc chuẩn bị đi ăn cơm thì điện thoại di động chợt vang lên. Số của dì Mạch, tối qua hai người mới lưu số điện thoại của nhau. “Chào dì Mạch ạ.” “Thiển Thiển, nghe nói cháu không có cửa nào để nhờ vả, cháu tỉnh9làm thế nào? Dì vẫn còn cách, để xem có thể giúp cháu được không.” Lâm Thiển âm thầm đắc ý. Xem ra tin tức đã được tung ra thành công, còn truyền đi rất nhanh, đến cả dì Mạch không phải người trong giới showbiz mà cũng biết rồi.

Lâm Thiển bình tĩnh cười cười trấn an: “Dì Mạch đừng lo lắng, đây chỉ là tin tức cháu tung ra thôi.”

“Nghĩa là sao?”

“Cháu có chứng cứ chứng minh mình trong sạch. Có điều cháu không ngờ bọn họ khẩn trương, ác độc như vậy, muốn dồn cháu vào chỗ chết. Bọn họ bất nhân với cháu, thì cũng đừng trách cháu bất nghĩa. Cháu đợi bọn họ diễn xong vở kịch rồi mới trả đòn.”

“Có thật1không?”

“Thật. Cổ Thành Kiêu đưa chứng cứ cho cháu.”

Vừa nghe vậy, Trương Hiểu Mạch cũng yên tâm. Bà còn tưởng rằng Cố Thành Kiểu không để ý đến chuyện này, “Vậy thì tốt. Mẹ cháu đang lo lắng cho cháu, buổi sáng đã gọi cho dì nhiều lần.” Lâm Thiển không hiểu, “Dì Mạch, sao mẹ không đến tìm cháu, số điện thoại cũng không lưu? Ngày hôm qua bà vội vội vàng vàng bỏ đi cũng không nói cho rõ ràng.” Trương Hiểu Mạch: “Thiển Thiển, chuyện này dì không nói trong một chốc một lát được. Tóm lại mẹ cháu không liên lạc trực tiếp với cháu cũng vì muốn tốt cho cháu thôi.”

“Vì sao?”

“Cháu ngoan, đừng hỏi nhiều như vậy. Nếu nhận cháu1mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình yên của cháu thì có đánh chết mẹ cháu cũng sẽ không nhận cháu đâu.”

“...” Lâm Thiển càng thêm mơ hồ, cũng càng thêm lo lắng. “Sức khỏe mẹ cháu không tốt lắm. Ông Kim quản mẹ cháu tương đối chặt. Nếu ông Kim không đồng ý trước thì mẹ cháu không thể nhận cháu. Dì Mạch chỉ có thể nói đến như vậy thôi, hi vọng cháu hiểu cho mẹ cháu.” Lâm Thiển thở dài, “Vâng, cháu cũng không mong sự tồn tại của mình làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình yên của mẹ. Dì Mạch, nhờ dì nói lại với mẹ cháu, cháu rất ổn, mẹ đừng lo lắng.”

“Được.”

Cúp điện thoại rồi, Lâm Thiển lại trầm tư. Nhẽ ra tối hôm qua cô đã định nói với Cố Thành Kiều, nhưng anh cứ lôi kéo cô vận động. Sau đó thì thật sự đã quá muộn, quá mệt mỏi, nên cô lại chưa nói gì.

Cố Thành Kiểu nói Kim Trang Sùng là một nhân vật rất nguy hiểm. Vậy còn Kim Bách Minh, chú Năm của Kim Trang Sùng thì sao đây?

Với những người nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trong bảng xếp hạng thương nhân thành đạt, mọi người chỉ nhìn thấy một mặt tốt đẹp vinh quang. Nhưng nào ai biết đằng sau đó còn có mánh khóe gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng?

Uống Hải Thành, tỷ phú trước kia, thời thanh niên cũng lăn lộn trong giới hắc đạo. Sau này ông ta tìm cách kinh doanh, từ đen chuyển thành trắng, một bước nhảy thành tỷ phú. Đằng sau đó nhất định có đầy thủ đoạn bẩn thỉu và máu tanh.

Vậy vị tỷ phú này có thể có bao nhiêu trong sạch đây? Lâm Thiển càng nghĩ càng lo lắng. Trước mắt cô chỉ có thể thông qua dì Mạch để biết tình hình của mẹ. Dì Mạch không nói, cô cũng không thể ép buộc được. Đúng lúc ấy thì Phương Tiểu Hi gõ cửa đi vào, “Thức ăn đến rồi, ăn cơm nhé?”

Phương Tiểu Hi xách hai phần cơm hộp đi vào. Ánh mắt cô là lạ, có vẻ như muốn nghe chuyện gì đó. Suy nghĩ của Lâm Thiển đang ở nơi khác, không phát hiện ra vẻ khác lạ của Phương Tiểu Hi.

Lúc ăn, cuối cùng Phương Tiểu Hi không nhịn được mà hỏi: “Cố Nam Hách có nói gì với em không?”

Suýt chút nữa Lâm Thiển quên béng cái tên khốn kiếp này, “Hừ! Cái người này hôm qua cùng đi với em đến buổi đấu giá của châu báu XIN. Cuối cùng cậu ta không chào không biệt mà bỏ đi. Nếu cậu ta nói một tiếng thì chắc chắn em đã đi cùng với cậu ta rồi, cũng sẽ không xảy ra chuyện lộn xộn sau đó. Em còn ngây ngốc ở lại chờ cậu ta nữa chứ.” Phương Tiểu Hi cắn đũa nói: “Đúng vậy. Sao anh ta lại khốn kiếp như vậy nhỉ?”

Lâm Thiển cảm thấy có gì đó không đúng, nghi ngờ nhìn Phương Tiểu Hi chằm chằm: “Ý gì đây?” “Ha ha ha ha, ngày hôm qua anh ấy đến tìm chị. Chị vẫn chưa mở cửa.”

“Tốt lắm. Đừng có mở cửa cho cậu ta.”

“Anh ấy ngủ trong xe một đêm. Lúc chị đi ra nhìn thấy xe của anh ấy, anh ấy không phát hiện ra nên chị chạy đi luôn.” “Chạy giỏi, chị cứ hành cậu ta đi.” Phương Tiểu Hi cũng không được tự nhiên. Trước kia Lâm Thiển thúc giục hai người quay lại với nhau, cô vẫn ra sức từ chối. Nhưng bây giờ Lâm Thiển nói như vậy, cô lại cảm thấy không quen, “Ha ha, Tiểu Thiển. Em thấy chị làm như vậy không quá đáng chứ hả?”

“...” Lâm Thiển dường như nhìn thấu cô, cố ý nói, “Không biết. Chị đừng có quay lại với cậu ta, tốt nhất quên cậu ta đi. Em tin chị có chân mệnh thiên tử, sẽ nhanh chóng có người khác đến với chị. Như vậy chị sẽ không phải gặp phải những vấn đề ngổn ngang như là bị cha mẹ phản đối, sự nghiệp bế tắc nữa.”

“Em nói như vậy mà sao chị nghe lại cảm thấy khó chịu vậy không biết?”

“Khụ!”

Lúc này, cửa phòng làm việc bật mở, Cố Nam Hách nổi giận đùng đùng xông đến trước mặt họ. Lý Bất Ngữ theo sát đằng sau. “Xin lỗi, tôi không cản anh ta được.” Lâm Thiển điềm nhiên phất phất tay, “Không sao, cô đi ăn đi.” Lý Bất Ngữ đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại. Phương Tiểu Hi cũng không dám quay đầu lại, chỉ lo cắm cúi ăn cơm. Trông Cố Nam Hách có vẻ không tốt lắm, tóc tai rối bù, cà vạt lệch lạc, râu ria đầy cằm, sắc mặt nhìn qua thấy tiều tụy. So với công tử tham dự buổi đấu giá ngày hôm qua thì cứ như là hai người khác nhau. Lâm Thiển khẽ ho hai tiếng, hỏi: “Tôi có cần tránh đi một chút không?”

Phương Tiểu Hi kéo cô lại, nhìn chằm chằm vào cô lắc đầu, ánh mắt cầu xin cô đừng đi.

Cố Nam Hách không để ý đến Lâm Thiển, thẳng thắn nói: “Phương Tiểu Hi, anh chỉ hỏi em một câu. Rốt cuộc em có đồng ý không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.