Lâm Thiển vừa rời khỏi, nhà hàng rộng lớn càng trở nên trống trải vắng vẻ. Tiếng dao nĩa trên bàn dường như cũng to hơn bình thường. Lâm Du cứ nhìn về phía phòng vệ sinh, hi vọng Lâm Thiển mau chóng trở về. Tại mặt bàn ở chính giữa nhà hàng, đầu bếp vẫn còn đang bận rộn nấu nướng các món ăn.
Nhìn bàn ghế trống trải ở bốn phía, dáng vẻ bận rộn của đầu bếp có vẻ khá kỳ lạ. Cô thầm nghĩ, nhà hàng này cũng chỉ là một cái thùng rỗng kêu to, quảng cáo cho lắm vào, mà lại chẳng có ai tới.
Nhưng quả thật cảnh đêm ở đây đẹp đến động lòng người.
Lâm Du có chứng sợ độ cao, không dám đến gần nhìn. Cô đành ngồi tại chỗ mà nhìn ra xa xa. Bên trên là bầu trời đêm, bên dưới là hàng vạn ngôi nhà đèn đuốc sáng trưng. Cả hai hợp lại càng tăng lên sức hấp dẫn.
Trăng đêm nay vừa to lại vừa tròn. Ánh trăng thật đẹp, những ngôi sao dày đặc xung quanh cũng không chịu thua kém, tranh nhau lóe sáng.
Ánh đèn dưới thành phố lại càng rực rỡ muôn màu hơn cả bầu trời đêm. Nơi này thành phố về đêm thật sự tỏa ra sức hấp dẫn của “Thành phố không ngủ”. Chờ lâu sốt ruột, cô lấy điện thoại ra nhắn WeChat cho Lâm Thiển “Này, rơi bồn cầu rồi hả?” Thật lâu mà Lâm Thiển vẫn chưa trả lời, cô bắt đầu lo lắng.
Đúng lúc này, đèn chính trong nhà hàng bỗng phụt tắt, nguyên cả phòng ăn tối đi vài phần. Tuy rằng chưa đến nỗi hoảng hồn hét to, nhưng quả thật cô đã sợ mất hồn.
Làm cái quái gì thế?!
Sau đó, đèn dọc theo lối đi nhỏ dần dần sáng lên, cô nhìn thấy có một người đàn ông đang đứng bên kia lối đi hình nửa vòng cung. Tầm mắt bị giữa phòng ăn che khuất cho nên cô đứng lên, rướn đầu để nhìn rõ đối phương.
Đèn ở đầu kia của lối đi chợt bật sáng, Cố Đông Quân đứng đó, quần áo chỉnh tề, tay cầm bó hoa, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. truyện ngôn tình
Lúc này cô mới phát hiện ra, chỗ mình đang ngồi chính là phía cuối của dãy đèn.
Anh đứng ở đầu kia, cô đứng ở đầu này.
Ánh sáng kết nối hai người lại với nhau. Hai bên dãy đèn trưng đầy hoa tươi trắng hồng xen kẽ, phía trên là bong bóng bay trắng hồng xen kẽ, dây cột bong bóng cũng là trắng hồng xen kẽ rủ xuống, tạo thành lối đi hình bán nguyệt đẩy hoa tươi và bong bóng bay.
Lâm Du cảm thán không thôi. Vừa rồi đèn sáng, cô còn nghĩ rằng đây là bố trí đặc trưng của nhà hàng. Bây giờ nhìn kỹ lại cô mới thấy có phần xa hoa.
Lâm Du lờ mờ biết được Cố Đông Quân đang muốn làm gì. Cô càng khẩn trương, lúng ta lúng túng, mở to mắt nhìn anh không dám chớp mắt. âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, Cố Đông Quân bước chầm chậm về phía cô. Phía sau Cố Đông Quân là cả một đoàn hậu cần hùng hậu tiến vào từ bên trong cánh cửa kia: một vài vị trưởng bối của nhà họ Cố, ngay cả bà nội cũng tới. Đương nhiên không thể thiếu Lâm Thiển, người vừa mới chạy trốn, và Cố Nam Hách chỉ nghe danh mà chưa từng gặp mặt. Ở phía cuối đoàn hậu cần, cô nhìn thấy ông nội mình, chú Hai Lâm Húc và thím Hai Dung Tử Khâm. Bọn họ là đại diện cho nhà họ Lâm.
Khoảnh khắc này, nước mắt cô chợt lưng tròng.
Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc không nhận cô, nhưng ít nhất ông nội, chú Hai nhận cô. Trên thế gian này, cô không phải không có người thân. Đối với cô mà nói, thế này là đủ lắm rồi.
Tuy người yêu cô không cưỡi mây bảy màu tới, nhưng anh lại bước trên ánh đèn và cánh hoa, chầm chậm đi về phía cô.
Vì giây phút này, Cố Đông Quân đã chuẩn bị rất lâu. Anh đi đến trước mặt cô, quỳ một gối xuống, chân thành nồng nàn nói: “Lâm Du, anh sẽ không để em một mình lo lắng sợ hãi nữa. Cho dù em là ai, anh là ai, thì anh cũng chắc chắn một điếu, Cố Đông Quân anh chỉ yêu một mình Lâm Du em...”
Dù đã luyện tập trong đầu rất nhiều lần, nhưng khi lâm trận thật sự thì Cố Đông Quân lại xúc động đến quên lời. Cuối cùng, anh nghẹn ngào hỏi: “Tiểu Du, em bằng lòng gả cho anh không?” Mặt Lâm Du tràn đầy nước mắt, cô không dám hi vọng xa vời sẽ có một ngày được Cố Đông Quân cầu hôn. Trước đây cô theo đuổi anh, chỉ cần anh mỉm cười một cái với cô thì cô đã rất thỏa mãn, làm gì cô dám nghĩ tới chuyện được anh cầu hôn?
Sau này có quá nhiều chuyện xảy ra với cô, cô trở nên tự ti mẫn cảm, lại càng không dám hi vọng xa vời. Chính vì chưa hề hi vọng mà giờ phút này niềm vui và sự kinh ngạc nhân đôi. Chuyện cô không dám mơ ước tới đã được anh thực hiện. Nhóm hậu cần gấp muốn chết, đặc biệt là Lâm Thiển. Cô khóc đến nỗi lệ rơi đầy mặt, hét lớn một tiếng: “Gả cho anh ấy đi!”
Sau đó, mọi người cũng không nhịn được mà hô theo: “Gả đi, gả đi, gả đi!” Chỉ có giọng nói của Cổ Nam Hách đặc biệt vang vọng. Cậu ta hô lớn: “Để anh ấy quỳ thêm tí nữa đi, quỳ nữa, quỳ nữa đi!” Cố Đông Quân đỏ mắt, nhưng vẫn nhìn Lâm Du một cách kiên định. Lâm Du che miệng, gật đầu một cái thật mạnh: “Em bằng lòng.” Mọi người đều vỗ tay. Cố Đông Quân đặt hoa qua một bên, lấy nhẫn kim cương cầu hôn ra. Anh nắm tay cô, cẩn thận đeo nhẫn vào, sau đó lại tặng hoa cho cô.
Hoa tươi rực rỡ, nhưng lúc này cô còn rực rỡ hơn cả hoa.
Cố Đông Quân đứng lên, đồng thời ôm cô, cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi kia.
Nước mắt mặn đắng, nhưng trong lòng ngọt ngào.
Thấy như vậy, người chị em tốt là Lâm Thiên lại càng khóc như mưa. Cô thật sự cảm thấy vui mừng thay cho Lâm Du.
Phan Tuệ cũng khóc, bà ôm chặt Lâm Du, giọng nói dịu dàng giống như mẹ con ruột thịt: “Sau này cho dù gặp chuyện khó khăn gì thì hai đứa cũng phải thẳng thắn với nhau, giúp đỡ nhau, biện pháp giải quyết cũng sẽ nhiều hơn so với vấn đề. Giữa biển người rộng lớn, có thể tìm được nhau đã không dễ dàng, hai đứa phải biết trân trọng.” Bà nội, đồng thời là trưởng bối lớn nhất của nhà họ Cổ: “Được rồi, chuyện hôn sự cháu trai lớn của bà đã xong, tiếp theo chỉ cần xem Lâm Thiển và Lâm Du ai sinh chất trai trước cho bà thôi.”
Ông nội nhà họ Lâm thì vui như đứa trẻ. Ông cứ kéo tay Lâm Du khen tốt tốt, còn lại chẳng nói được lời nào khác.
Lâm Húc đang dìu ông cụ, kiên nhẫn nói nhỏ vào tai ông: “Ba, Tiểu Du kết hôn. Ba phải nói là trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”
Ông nội trì độn gật đầu, lặp lại từng chữ: “Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.” Tất cả mọi người đều nghĩ ông nội chỉ nói một câu, không ngờ ông lại nói thêm: “Tiểu Du à, hồi nhỏ cháu thích nhất là kẹo đường. Giờ gả đi sẽ có chồng cháu mua cho, ông nội đi không nổi, không mua được nữa rồi.” Lâm Du che miệng, khóc như mưa. Tình trạng của ông nội càng ngày càng tệ, chuyện ông quên cũng càng ngày càng nhiều, vậy mà ông vẫn còn nhớ hồi nhỏ cô thích ăn gì. Cố Đông Quân đảm bảo với ông: “Ông nội, ông yên tâm đi. Tiểu Du muốn ăn gì, cháu đều mua cho cô ấy hết.”
Ông nội nghe hiểu, nhưng lại lý giải hơi lệch lạc. Ông nghiêm trang hỏi: “Cậu trai, tôi thấy bộ dạng cậu khá đẹp trai, làm diễn viên à?”
Cố Đông Quân dở khóc dở cười, những người khác cũng cười theo, chỉ có Dung Tử Khâm thấy mất mặt, cứ kéo áo Lâm Húc mãi. “Ông nội, cháu không phải diễn viên.”
“Vậy à, thế cậu làm nghề gì? Nếu không có công việc thì tôi không gả cháu gái cho cậu đâu.”
“Ông nội, cháu là nhân viên công vụ. Công việc cũng xem như khá ổn định.” “Nhân viên công vụ à, đúng là một công việc ổn định. Được được được, tôi an tâm rồi.”
Lâm Húc phớt lờ Dung Tử Khâm, vừa dìu ông cụ, vừa hùa theo ông nói bừa: “Ba à, mắt nhìn của Tiểu Du tốt lắm, nó tìm người nhất định là tốt rồi. Cậu ấy là anh họ của Thành Kiều, chúng ta và nhà họ Cố sẽ thân càng thêm thân.”
Ông cụ cái hiểu cái không. “Hả? Cho bọn nó hôn nhau một cái sao?” Lâm Thiển và Lâm Du lập tức nín khóc, bật cười. Ông cụ vẫy vẫy tay, nói: “Không được, không được, muốn hôn thì về nhà mà hôn. Chỗ này không hôn được, xốn mắt lắm!”
“Ha ha ha ha ha...” Mọi người đều đồng loạt ôm bụng cười ha hả. Ông nội hồ đồ, nhưng hồ đồ rất đáng yêu.