Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 102: Chương 102: Có phải đang ở cùng bọn bắt cóc không?




Trong phòng điều trị của bệnh viện, Lâm Thiển làm kiểm tra xong được đẩy trở về phòng bệnh, cô vẫn đang hôn mê.

Trong phòng bệnh rất đông người, Trịnh Tử Tuần lo lắng hỏi thăm, “Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?”

“Không gì đáng ngại, não không bị thương tổn, có lẽ sẽ tỉnh lại nhanh thôi, không cần phải lo lắng.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhất là Lý Bất Ngữ.

Mặc dù thành tích huấn luyện của Lý Bất Ngữ nổi trội trong đội đặc nhiệm, nhưng đó chỉ là huấn luyện mà thôi. Một đòn đánh Lâm Thiển là lần đầu tiên có thực chiến, đánh mạnh vào đầu đối phương. Lỡ lực quá mạnh, sẽ gây ra tổn thương không thể cứu vãn, thậm chí dẫn đến tử vong.

Suốt nửa tháng thi hành nhiệm vụ, Lâm Thiển cư xử với cô thân thiết như chị em gái, ngộ nhỡ cô ra tay gây tổn thương cho cô ấy, cô có lấy mạng mình ra đến cũng không đủ.

Lý Bất Ngôn cũng thở dài, vỗ vai em gái, hạ giọng an ủi, “Không sao, đừng quá tự trách”

Lâm Du và Chúc Phạm Phạm cũng đang ở đây. Khi nhận được điện thoại của Lý Bất Ngữ nói Lâm Thiển bị ngất, bọn họ đã vô cùng lo lắng.

Trong quá trình tham vấn bác sĩ, Lâm Du mới biết nguyên nhân Lâm Thiển bị ngất xỉu không phải do chóng mặt mà do bị Lý Bất Ngữ đánh. Nhưng khi đó đang vội kiểm tra cho Lâm Thiển nên cô không hỏi nhiều.

Hiện tại, cô nhất định phải hỏi Lý Bất Ngữ cho ra lẽ.

“Lý Bất Ngữ, chuyện gì đã xảy ra vậy? Chẳng phải cô tự xưng là vệ sĩ của Lâm Thiển ư? Sao không bảo vệ tốt cho con bé mà lại đánh nó ngất xỉu?”

Lý Bất Ngữ cúi đầu, điều này không dễ giải thích với Lâm Thiển, càng không thể giải thích với Lâm Du.

Trịnh Tử Tuấn đứng ra hỏi, “Hai cô là bạn của Cố phu nhân à?”

Lâm Du: “Tôi là chị họ”

Chúc Phạm Phạm nhìn Trịnh Tử Tuấn có chút thẹn thùng, nhưng có thể vì quá béo, nên tự ti núp sau lưng Lâm Du, “Tôi là bạn cùng phòng với cô ấy, là bạn thân nhất, tên tôi là Chúc Phạm Phạm” Oa, Lâm Thiển bảo muốn giao lưu hữu nghị với mấy anh lính, chính là anh ấy sao? Đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai quá đi!

Trịnh Tử Tuấn trịnh trọng giải thích, “Cô Lâm, cô Chúc, hành động lần này không liên quan đến đồng chí Lý Bất Ngữ. Đội chúng tôi còn phải họp nội bộ, nhất định sẽ đưa ra cách giải quyết khiến các cô hài lòng. Giờ không còn sớm, cứ để cho Cố phu nhân nghỉ ngơi đi, chúng tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt”

Lâm Du vung tay lên, nói rất khí thế, “Anh đừng nói giọng quan liêu đấy với tôi. Tôi không tin tưởng giao con bé lại cho cô ta.”

Trịnh Tử Tuấn gật đầu, “Đương nhiên rồi, tôi đã chỉ thị cho người giúp việc ở Thành Để đến để chăm sóc cho Cố phu nhân”

Lâm Du nhìn Lâm Thiển nằm bất động trên giường. Trước kia Lâm Thiển từng bị người ta đánh bầm dập mặt mũi nhưng chưa từng bị đánh đến ngất xỉu. Lý Bất Ngữ đánh Lâm Thiển bất tỉnh như thế, nghĩ tới liền thấy bực mình, “Tôi lo lắng nên phải ở lại đây chờ con bé tỉnh dậy”

Chúc Phạm Phạm cũng khăng khăng, “Đúng vậy, ít nhất chúng tôi cũng phải đợi cô ấy tỉnh lại đã” Oa, ngắm trai đẹp lâu thêm chút nữa cũng tốt.

Trịnh Tử Tuấn không có lý do gì để nói không, anh quay sang nhìn Lý Bất Ngữ đang cầm như hến, ra lệnh, “Cô theo tôi về đội đi”

“Nhưng mà...”

“Lý Bất Ngôn, cậu ở lại trông coi, đợi chị dâu tỉnh dậy giải thích với cô ấy. Cậu biết nên giải thích thế nào chưa?”

Lý Bất Ngôn nhận lệnh rồi chào theo nghi thức quân đội, “Vâng, em biết rồi.”

Trịnh Tử Tuấn sốt ruột quay về đội đợi tin của Cố Thành Kiêu nên vội vã dẫn theo Lý Bất Ngữ rời đi.

Trong phòng bệnh có đông người, ngoài Lý Bất Ngôn, Lâm Du và Chúc Phạm Phạm, còn có quản gia Niên và Tiểu Linh cũng đang ở đây. Thiếu gia không ở nhà, thiếu phu nhân lại bị thương, bọn họ không thể trốn tránh trách nhiệm.

Trịnh Tử Tuấn vừa đi, dáng vẻ mê trai của Chúc Phạm Phạm tạm thời chấm dứt. Cô đến bên cạnh Lâm Du, thì thầm nói: “Không ngờ Lâm Thiển lại được gả cho một nhân vật giỏi như vậy?

“Người đúng là rất giỏi, nhưng mắt thì có vấn đề”

“Hả?”

“Bằng không sao lại nhìn trúng con bé?”

“Cái này...” Chị em thân thiết mà thế sao?

Khoảng 10 giờ, cuối cùng Lâm Thiển cũng tỉnh, vừa tỉnh dậy liền hét lên đau đớn, “Mẹ ơi, đau quá...” Cô thoáng đưa tay sờ gáy, có một cục u như quả trứng gà, không thể chạm tay vào.

“Cô ấy tỉnh rồi, tỉnh rồi”

Mọi người vây quanh, Lâm Du giơ hai ngón tay quơ quơ trước mặt cô, “Nhìn thấy không? Đây là số mấy?”

“Lâm Du, em có bị choáng cũng không bị ngốc đầu”

“Haha, mắng người được như vậy là không việc gì rồi”

Chúc Phạm Phạm tiến đến trước mặt cô, trêu chọc, “Cậu Thiển, đừng nói với tớ là mình cậu đấu với cô em Lý Bất Ngữ, cậu thất thủ bị cô ta đánh cho một chưởng nhé?”

Lâm Thiển lập tức đảo mắt khinh thường. Nhưng chuyện bị đánh một chưởng, thật mất mặt quá đi thôi.

Người đã tỉnh táo, trí nhớ cũng trở về, cô nhìn lướt qua mọi người trong phòng, không thấy Lý Bất Ngữ nhưng lại có thêm Lý Bất Ngôn.

Lý Bất Ngôn là nhân viên cảnh vệ thân tín của Cố Thành Kiêu, theo lý thuyết thì phải đi theo Cố Thành Kiêu mới đúng, trừ phi nhiệm vụ của Cố Thành Kiêu đặc biệt đến mức chỉ mình anh mới có thể giải quyết được.

Nghĩ xong, cô không cho rằng Lý Bất Ngữ đánh cô ngất xỉu là chuyện bừa bãi, trừ khi có lý do cần thiết. Vậy lý do đó là gì?

Lâm Thiển là người thông minh, mấy vấn đề có liên tưởng trong đầu dường như đã được định hình. Không lẽ Lý Bất Ngữ đánh ngất mình là có liên quan đến Cố Thành Kiêu?

“Trương Khai, anh đưa Phạm Phạm về trước, sau đó về Thành Để, sáng mai đến đón tôi là được.”

“Quản gia Niên, chú cũng đi cùng Trương Khai đi, để Tiểu Linh ở đây thôi”

“Lâm Du, chị lái xe trên đường cẩn thận, về đến nhà báo tin cho em biết.”

“Tiểu Linh, cổ ra ngoài trước đã”.

Đợi mọi người ra ngoài xong, Lâm Thiển nhìn Lý Bất Ngôn, hỏi thẳng vào vấn đề, “Có phải Lý Bất Ngữ đánh tôi ngất xỉu là có liên quan đến Cố Thành Kiêu không?”

Lý Bất Ngôn im lặng, nhất thời không thể trả lời.

“Nhìn nét mặt của anh xem như tôi đã đoán đúng” Lâm Thiển vốn không chắc chắn, hai chuyện khác nhau một trời một vực sao có thể liên kết với nhau. Nhưng nhìn vẻ mặt của Lý Bất Ngôn, cô liền xác định mình đã đoán đúng

“Cố Thành Kiêu đang ở đâu? Anh ấy đã trở về rồi sao?” Lâm Thiển truy vấn.

Lý Bất Ngôn đành lắc đầu, “Thủ trưởng vẫn đang làm nhiệm vụ, chưa định ngày về” Lâm Thiển hỏi: “Bất Ngữ đã kể cho anh nghe tình hình lúc đó hả?”

“Vâng”

“Tôi đã gặp kẻ bắt cóc tôi lần trước. Tên tù trốn trại ấy đã chạy thoát, cảnh sát có biết hắn trốn trại không? Hắn đang ở ngay thành phố B, rất nguy hiểm!”

“Tôi chỉ muốn báo cảnh sát bắt hắn thôi, tại sao Bất Ngữ lại cản tôi? Tôi nhớ lúc ấy Bất Ngữ có nghe một cuộc điện thoại, là chỉ thị của đội giao cho cô ấy đúng không?”

“Mệnh lệnh của quân đội không cho phép tôi nhúng tay, là tôi đã cản trở kế hoạch của các anh sao? Đúng hay không? Anh nói gì đi chứ?”

Lý Bất Ngôn quả thật người giống như tên, không nói nhiều, điều không nên nói sẽ tuyệt đối không mở miệng.

“Anh không nói, vậy coi như tôi đoán đúng. Có phải Cố Thành Kiêu đang ở cùng bọn bắt cóc không?”

“Được, anh không nói, nên tôi hiểu anh không thể nói cho tôi biết những chuyện này. Tôi cam đoan sẽ tuyệt đối im lặng không gây phiền phức. Vậy tôi hỏi anh, Cố Thành Kiêu, có phải muốn bắt những phần tử nguy hiểm này không?”

Gương mặt Lý Bất Ngôn lộ vẻ khó xử, rất nhiều chuyện đều là cơ mật không thể tiết lộ ra ngoài, nhưng Lâm Thiển đã đoán được 80 – 90%, đây là điều anh ta không thể kiểm soát.

Lâm Thiển càng đoán, mạch suy nghĩ càng trở nên rõ ràng. Lý Bất Ngữ đột nhiên đánh cô ngất xỉu là có lý do của cô ấy. Hiện tại, cô đang vô cùng lo lắng cho Cố Thành Kiêu, mặc dù Lý Bất Ngôn đã vô tình tiết lộ với cô, “Thủ trường hiện đang an toàn”, nhưng cô cũng không cảm thấy yên tâm hơn.

Bọn bắt cóc là những kẻ vô cùng hung ác, tất cả đều là những kẻ súc sinh mất hết nhân tính. Đối với những cô gái trẻ vô tội mà chúng còn không mảy may thương tiếc, thì nói gì đến những người muốn lôi chúng ra trước công lý.

Ngộ nhỡ thân phận của Cố Thành Kiêu bại lộ, hậu quả sẽ không thể lường được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.