Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 434: Chương 434: Có quỷ mới tin




Lâm Thiên nhìn đống đồ đạc của cô, hỏi: “Chị phải về thành phố B gấp hả?”

“Ừm.” Phương Tiểu Hi không để ý quá nhiều, vào toilet rửa trán bằng nước lạnh rồi mở túi xách lấy bằng cá nhân dán lên vết thương cho xong chuyện.

Lúc đi ra cô đã buộc tóc lên, trên mặt vẫn còn đọng nước, rất có ý vị của đóa sen nở trong ao xanh. “Em tới tìm chị có việc gì không Lâm Thiển?” “À, em nghe nói chị đang vội về thành phố B?” “Phải...” Phương Tiểu Hi rất lo lắng, vừa thu dọn vừa nói, “Mẹ chị đột nhiên ngất xỉu ở nhà, bác sĩ nói nhất định phải phẫu thuật ngay. Trước giờ tim của bà không được khỏe lắm.” “Đêm nay em và Tiểu Du cũng về, chúng ta cùng về đi. Đợi thêm chút nữa sẽ có xe đưa chúng ta ra sân bay. Mười giờ tối sẽ bay, đó là chuyến bay về sớm nhất, chị thu dọn từ từ vẫn kịp.”

Phương Tiểu Hi không nghĩ ngợi nhiều, tưởng là Sở Dương sắp xếp xe cho các cô, “Vậy thì tốt quá, cảm ơn.”

“Đừng khách sáo, em cũng phải về thu xếp, lát nữa gặp nhau dưới đại sảnh khách sạn nhé.”

“Được.”

Chỉ chốc lát sau, Phương Tiểu Hi đẩy hai vali hành lý đến quầy tiếp tân để trả phòng. Cô không thấy Lâm Thiển và Lâm Du đâu, mà lại đụng phải Cố Nam Hách. Người phục vụ lễ phép hỏi: “Cô Phương, có cần gọi xe giúp cô không ạ?” Phương Tiểu Hi: “Cảm ơn, đã có người sắp xếp xe cho chúng tôi rồi.”

Người phục vụ giúp cô đẩy hành lý đến cạnh ghế sofa, vừa khéo đối diện với chỗ ngồi của Cố Nam Hách, “Vậy mời cô Phương nghỉ ngơi một lát, có gì cần giúp cứ nói, tôi rất sẵn lòng cống hiến công sức cho cô.”

Phương Tiểu Hi: “Cảm ơn.”

Thật ra cô chẳng hề muốn ngồi đây nghỉ ngơi, nhưng cô không muốn phụ ý tốt của người phục vụ, thế là đành phải ngồi xuống. Hai người ngồi cách nhau một bàn trà bằng thủy tinh. Cả hai đều không muốn nhìn đối phương nhưng lại không thể không nhìn.

Cố Nam Hách chú ý tới miếng băng cá nhân trên trán cô, tốt bụng hỏi thăm: “Trán cô bị sao vậy?” “Sơ ý và phải.”

“Ha ha, báo ứng.”

“...” Phương Tiểu Hi lườm anh.

Cổ Nam Hách lại hỏi: “Sao cô không ở lại chơi với bọn họ? Ngày mai bọn họ mới về.” “Có chút việc phải về”

“Việc gì?”

“Không có gì, không liên quan đến anh.” “...” Cổ Nam Hách tức đến nghiến răng, “Chẳng phải mẹ cô phải giải phẫu sao?”

“Sao anh biết?”

“Ôi dào, trên đời này không có chuyện gì tôi muốn biết mà lại không biết được cả.”

Phương Tiểu Hi khó hiểu. Thật ra Cố Nam Hách không xấu xa như cách anh cư xử. Dựa vào điểm anh ta đã từng giúp cô trong lúc nguy cấp mà nói, cô cũng cảm kích anh, nhưng cô không thể chịu nổi thái độ của anh. Rõ ràng đường đường là một Tổng giám đốc lãnh đạo người ta, vậy mà chẳng có chút phong thái của người lãnh đạo, mà cứ cà lơ phất phơ giống như bọn lưu manh vô lại vậy.

“Này, nếu cô đang gấp, vậy sao còn chưa đi? Hay là chờ xe riêng của bổn thiếu gia đến đón?”

Nhìn kìa nhìn kìa, thái độ gì kia? Trong lòng Phương Tiểu Hi cực kì khinh bỉ anh, cô ưỡn ngực, kiên cường nói: “Tôi đang chờ trợ lý của tôi.” “Ha ha, trợ lý của cô chẳng phải là...” Cổ Nam Hách từ từ thở ra, giọng điệu khoa trương trở nên vô cùng uyển chuyển, giả vờ ho khan hai tiếng, “Khụ khụ, trợ lý của cô là Lâm Thiển đúng không?”

“Ừ, đêm nay cô ấy và Lâm Du cũng về thành phố B.” Cố Nam Hách bất giác mím môi cười một tiếng, “Nếu tôi nói cho cô biết, hai cô ấy đi theo tôi thì cô có tin không?” “Xời, anh tưởng tôi sẽ tin mấy chuyện tào lao đó sao?”

“Chuyện tào lao gì?”

“Tôi không tin Lâm Thiển và Lâm Du là người mới mà anh vừa ký hợp đồng đâu. Tôi đã hỏi Lâm Thiển rồi, cô ấy và Lâm Du hoàn toàn không phải người trong giới. Hai cô ấy chỉ nhân dịp nghỉ hè tới đây để trải nghiệm cuộc sống thôi. Hơn nữa, có phải người trong giới hay không, có muốn nổi tiếng hay không, tôi đều nhìn ra được, hai người họ không phải”

Cổ Nam Hách càng cảm thấy buồn cười, “Ha ha ha, trong đoàn các cô đều đồn đại vậy sao? Ha ha ha, buồn cười thật, tôi nói với cô rằng hai cô ấy đều là chị dâu của tôi, cô tin không?”

Phương Tiểu Hi xem thường, “Có quỷ mới tin.”

Lúc này, Lâm Thiển và Lâm Du đẩy vali của mình đến, Cố Nam Hách đứng lên, tiến đến làm phục vụ, “Chào hai chị dâu, tiểu nhân đã cung kính chờ lâu rồi.”

Phương Tiểu Hi: “...”

Nhìn thấy Phương Tiểu Hi trợn mắt há mồm, Cổ Nam Hách nói tiếp: “À, hai chị có thấy một con quỷ trước mặt không? Có mắt có mũi, còn muốn đóng giả làm người.” Phương Tiểu Hi: “...” Anh mới là quỷ đấy, quỷ ấu trĩ.

Phương Tiểu Hi nhìn Lâm Thiển và Lâm Du, thấy hai cô không có ý phủ nhận thì ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, “Không phải chứ, chẳng lẽ hai em thật sự là chị dâu của anh ta?”

Lâm Du hơi xấu hổ, dù gì cũng chưa kết hôn, cô không dám nhận.

Lâm Thiển thì mặt dày hơn, “Đúng vậy, trước đó vì sợ chị câu nệ nên mới giấu chị, bây giờ không cần nữa. Tiểu Hi à, cậu ta sẽ đưa chúng ta trở về, chị giao hành lý cho cậu ta đi.”

“...” Phương Tiểu Hi lại yên lặng, quan hệ kiểu này, đến cả phim cũng không dám quay. Mặc dù cô thấy Cổ Nam Hách ngứa mắt, nhưng cũng biết thân phận của anh, mà anh lại có hai người anh họ còn quyền cao chức trọng hơn. Sao cô có thể nghĩ đến, cô trợ lý nhỏ bé chịu mệt nhọc bên cạnh mình lại là vợ của nhân vật tai to mặt lớn chứ?

Cô cười gượng, “Ha ha, hai em đúng là đi trải nghiệm cuộc sống, ở nhà làm thiếu phu nhân không sướng sao?” Lâm Thiển kéo tay Phương Tiểu Hi, “Ra sân bay thôi, chú Út, xách hành lý.”

Cổ Nam Hách thuê một chiếc Bentley thân dài, vừa làm công nhân bốc vác, vừa làm tài xế, tận tâm tận lực hầu hạ ba vị tổ tông.

Trong lúc giao lưu, Phương Tiểu Hi biết được Lâm Thiển là vợ của Cố Thành Kiêu tiếng tăm lừng lẫy, còn Lâm Du là vị hôn thê của Cố Đông Quân. Cô thật sự không nghĩ tới mình lại có thể trở thành bạn của hai vị thiếu phu nhân nhà họ Cổ. Lâm Thiển kề sát bên tai Phương Tiểu Hi, nói khẽ: “Tiểu Hi, chị cảm thấy cậu ta thế nào?”

“Ai cơ?”

“Cậu ta ấy.”

Phương Tiểu Hi ngượng ngùng nhưng không mất đi vẻ lịch sự, mỉm cười, “Ha ha, chẳng ra làm sao cả” “Sao lại thế? Cậu ta được các cô gái hoan nghênh lắm đấy.” “Ừ, chính vì thế cho nên...” Phương Tiểu Hi liếc nhìn Cố Nam Hách đang lái xe, “Mặt sắp hất lên trời rồi.”

“Ha ha, cũng đúng, ngạo mạn là bệnh chung của đàn ông nhà họ Cố mà. À đúng rồi, mẹ chị bị bệnh gì vậy?” Phương Tiểu Hi than thở, “Hẹp van động mạch chủ, bệnh già ấy mà. Bà vẫn đang uống thuốc, nhưng không hiệu quả lắm, ba năm trước bác sĩ đã đề nghị giải phẫu.” “Vậy sao bây giờ chị mới làm? Còn đột ngột như thế?” “Bởi vì..” Sắc mặt Phương Tiểu Hi ảm đạm, trong đôi mắt ẩn chứa nỗi áy náy sâu sắc, “Mẹ chị cứ không chịu giải phẫu, sợ tốn tiền, sợ chị gánh nặng, nhưng làm sao bà biết được, điều mà chị mong mỏi nhất chính là bà được khỏe mạnh chứ.” Nói xong, Phương Tiểu Hi không nén nổi nghẹn ngào, nhưng cô vẫn tỏ ra kiên cường, “Bác sĩ nói với chị, ban ngày nhịp tim của mẹ chị trung bình chỉ đập khoảng 30 lần/phút, lúc ngủ thì đập ít nhất, dưới 16 lần mỗi phút, bất cứ lúc nào bà ấy cũng có thể bất tỉnh.”

“Mẹ chị sợ chị chạy show kiếm tiền quá cực khổ, nên nói sao cũng không chịu mổ, cứ kéo dài mãi, kéo cho đến lúc cơ thể không chịu nổi mà ngất đi. May mà lúc đó có hàng xóm thấy được, nếu không, hậu quả khó mà lường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.