Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 782: Chương 782: Cô ta chủ động hẹn tôi, đã hẹn ba lần rồi






Lâm Thiển không hiểu, Kim Trang Sùng nhìn thì như đang oán cô, nhưng thực tế thì đang khuyên răn cô. Cô càng thêm nghi ngờ, tóm lại ông ta là người như thế nào?

“Còn nữa, tôi biết cô không ưa gì tôi, nhưng nể tình chúng ta quen biết, tôi phải nhắc cô một câu. Nếu cô muốn mẹ cô sống tốt thì ít liên lạc với bà ấy đi. Tốt nhất cô đừng liên lạc nữa, đừng để bại lộ quan hệ giữa hai người.”

Lâm Thiển không hiểu, “Tại sao? Mẹ đã nói sẽ từ từ nói chuyện này với chú Kim” Kim Trang Sùng cười khẩy, “Chú Kim?... Có lẽ cô không hiểu gì về chú Năm tôi rồi, nhưng tôi hiểu rất rõ ông ấy. Vì bình an của cô và mẹ cô thì cô nên nghe2lời tôi khuyên đi.”

Lâm Thiển càng không hiểu, “Tại sao? Kim Bách Minh là rắn độc thú dữ?” “Ông ta còn đáng sợ hơn cả rắn độc thú dữ.”

“Tại sao? Ông không phải là cháu của ông ta à?”

“Tôi là cháu cũng là tri kỉ của ông ta. Cho nên càng hiểu rõ ông ta hơn mẹ cô nhiều. Nghe tôi đi, coi như là vì mẹ cô.” Trong mắt Lâm Thiển tràn đầy nghi hoặc. Sau khi cô gả cho Cố Thành Kiêu, đặc biệt là từ lúc tự mình lập nghiệp, cô đã gặp qua rất nhiều người, trải qua rất nhiều việc như tình người ấm lạnh trong giới hào môn, thói đời đạm bạc trong công việc, nhưng chỉ có Kim Trang Sùng là cô không hiểu. Nói ông ta tốt thì ông ta chơi đùa phụ7nữ, coi tình cảm như trò đùa, không có trách nhiệm với vợ và con, là tên đàn ông cặn bã thứ thiệt. Nhưng nếu nói ông ta hư hỏng, thì ông ta lại ra tay giúp đỡ cô nhiều lần.

“Vì sao?”

“Cái gì vì sao?”

“Tôi không hiểu tại sao ông lại muốn nhắc nhở tôi? Tại sao ông muốn... giúp tôi?”

Kim Trang Sùng cầm tách trà xoay hai cái. Nhìn lá trà chìm trong nước ấm, ông ta có thể cảm giác được hương vị khác biệt. Ông ta cầm tách trà đưa đến bên miệng khẽ nhấp, rồi nhìn đại lộ xe đông nghịt ngoài cửa sổ nói: “Tôi thật sự rất mừng vì tối hôm đó đã không đạt được ý đồ. Nếu không tôi thật sự không biết nên đối mặt với mẹ cô thế nào.” Lâm Thiên9biết ông ta đang nói đến lần cô bị Lương Diệu Thần hãm hại.

Nói vậy là ông thừa nhận chính ông có ý muốn hại tôi?”.

“Đúng, tôi rất muốn có được cổ, tôi thừa nhận. Sự yêu thích mà tôi dành cho cổ đã vượt xa tất cả phụ nữ ở bên cạnh tôi. Nhưng đó chỉ là chuyện trước ngày hôm nay. Cô là con gái ruột của thím Năm, tôi sẽ không có bất kỳ ý tưởng quá phận với cô.” Lâm Thiên nhìn ánh mắt chân thành của ông ta không giống nói dối: “Như vậy là tốt nhất.”

Giọng nói của Kim Trang Sùng mang theo chút khẩn cầu: “Hi vọng cô đừng mách chuyện này với mẹ cô. Tha cho tôi mạng này cũng là tránh cho mẹ cô bất mãn với tôi.” “Được, chỉ cần ông5không nhắc đến thì tôi cũng không nói. Đây chẳng phải là chuyện vẻ vang gì.” Lâm Thiển sảng khoái đồng ý.

“Còn một chuyện nữa...” Kim Trang Sùng do dự có nên nói không.

“Có gì thì nói đi, đừng có úp úp mở mở.” “Cựu Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Lâm thị - Lâm Bồi là gì của cô?” “Bác Cả.”

Kim Trang Sùng bừng tỉnh, “Thế thì đúng rồi, Lâm Tiểu là chị họ của cô đúng không?”

“Đúng, sao thế?”

“Cha con Lâm Bồi và Lâm Tiêu đang tích cực lên kế hoạch gây dựng lại công ty. Chị họ Lâm Tiêu của cô là người rất thủ đoạn.” “Ý ông là gì?”

“Tôi chỉ nói điều tôi biết... Cô ta đã chủ động hẹn tôi, đã hẹn ba lần rồi.”

Lâm Thiển kinh ngạc, “Ông nói cụ thể đi.”3“Còn muốn cụ thể thế nào? Chẳng lẽ cô muốn tôi mô tả chuyện giường chiếu giữa nam nữ cho cô nghe hả?”

“...” Một giây đó, Lâm Thiển không tin tưởng lắm. Chị họ mà cô biết chính là con công kiêu ngạo, sao có thể sa đọa đến mức leo lên giường Kim Trang Sùng? “Là cô ta chủ động tìm tôi, tôi không ép cô ta.” Lâm Thiển trừng mắt nhìn Kim Trang Sùng: “Kim tổng, nói câu này hơi khó nghe, nhưng tôi thấy sẽ có ngày ông chết trong tay đàn bà.” Kim Trang Sùng cười: “Đó là vinh hạnh của tôi.” Lâm Thiển: “...”

Kim Trang Sùng lại nói: “Tôi chỉ biết bọn họ đang tìm kiếm nhà đầu tư khắp nơi. Cô ả Lâm Tiêu này không có chỗ dựa, không có tài sản, chỉ có thể dựa vào sắc đẹp. Ắt hẳn cô ta đã hẹn hò rất nhiều người, mấy người bạn của tôi đều đang âm thầm bàn tán về cô ta.”

Lâm Thiển nổi khùng: “Cái gì, mấy người còn chia sẻ với nhau mấy chuyện thể này?” Kim Trang Sùng: “Không phải tôi, tôi không có hứng thú đó. Nhưng không ít đàn ông sẽ khoe khoang loại chuyện này trong vòng bạn bè. Nói khó nghe một chút thì hiện giờ trong giới hào môn, Lâm Tiêu được công khai là...”

“Câm miệng!” Lâm Thiển cắt lời, cô thật sự không muốn chụp lên đầu Lâm Tiêu mấy từ bẩn thỉu đó.

Theo lý thì điều kiện sinh hoạt của Lâm Tiêu sẽ không tệ đến mức phải đi theo con đường đó. Trong tay cô ta nắm giữ 10% cổ phần của Quốc tế Lam Thành, còn có biệt thự đồ sộ trong khu vực có tiếng ở ngoại ô, giá thị trường hơn trăm nghìn tệ. Những thứ này hoàn toàn có thể mang lại cho cô ta cuộc sống không lo ăn lo mặc, hoàn toàn có thể cho vợ chồng bác Cả hưởng già đến cuối đời. Đợt trước cô nghe Lâm Du nói, Lâm Tiêu còn đặt mua bất động sản ở khu Đại Lý, Tam Á cho vợ chồng bác Cả ở đó dưỡng già. Lâm Thiển mang thái độ nghi ngờ về lời nói của Kim Trang Sùng: “Có phải các công nhận sai người rồi không? Cả nhà bác Cả hiện đang sống rất khiêm tốn.” Kim Trang Sùng: “Đó là cô không biết đó thôi. Tôi không biết Lâm Bồi, cũng chưa từng gặp ông ta. Chính cô ta tự nói mình là Lâm Tiêu, là con gái duy nhất của Lâm Bồi.”

“Con gái duy nhất?” Lâm Thiển ôm một tia hi vọng trong lòng, “Thế không phải rồi, bác Cả có hai đứa con gái.”

“Cô ta nói cô ta còn có em gái, nhưng chỉ là con nuôi.”

“...” Lâm Thiển như bị sét đánh, kinh hoàng, ruột gan đảo lộn. Đến bây giờ, đã không còn ai đề cập đến những chuyện năm đó của nhà họ Lâm nữa. Đến nay Lâm Du vẫn là con gái trong quyển hộ khẩu nhà bác Cả. Người có thể biết rõ Lâm Du là con gái nuôi thì chắc chắn chính là Lâm Tiêu.

Lâm Thiển tức đến môi tái mét, tay nắm thành quyền liên tục phát run.

Vợ chồng bác Cả vào tù năm năm, không lẽ gia đình họ không rút ra được bài học hay sao? Hay là vợ chồng bác Cả cũng không biết những gì Lâm Tiêu đang làm, là Lâm Tiêu tự ý viện cớ gây dựng lại công ty để bám víu đại gia?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.