Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 378: Chương 378: Con có muốn ôm cháu hay không?




Cô nín khóc, nở nụ cười, quan sát anh từ trên xuống dưới. Tay cô run run, nhẹ nhàng sờ soạng ngực anh. Vì cách một lớp quân trang, cô không thể biết rõ tình trạng thương tích của anh.

“Không phải nói là bắn vào ngực sao? Có phải vết thương ở bên trong không?”

“Ai nói với em là bắn vào ngực?” Cố Thành Kiêu chỉ vào bả vai. “Là bắn vào vai, viên đạn không kẹt ở bên trong nên không sao hết, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi.”

Lâm Thiển nghệt mặt ra, chỉ sai một chữ, nhưng lại khác xa ngàn dặm.

“Bà nội nói quân khu gọi điện, báo ngực anh trúng đạn, đang hết sức nguy kịch. Họ gọi người nhà lập tức đến căn cứ, vì thế em mới ở đây. Trời ạ, lúc ngồi thuyền em còn suy nghĩ, sao lại xa đến vậy?”

Trong lòng Cố Thành Kiêu hoài nghi: “Không đúng, theo anh biết thì quân khu có thông báo cho ba anh, bảo ông chuẩn bị tâm lý. Nhưng sau khi anh tỉnh thì đã thông báo lại rồi, sao còn gọi em đến?”

Lâm Thiển ngớ mặt ra, ngửa đầu, giọt nước mắt trong suốt còn vương trên khóe mắt. “Vậy... bây giờ em phải trở về sao?” Cố Thành Kiêu nhìn cô, sắc mặt vô cùng tiều tụy, mắt sưng đỏ in đầy tơ máu. Cô đến đây cũng không dễ dàng, sao anh có thể bảo cô lập tức trở về chứ? Huống chi, tận sâu trong lòng, anh rất vui vì cô đến, đã một tháng trời bọn họ không gặp nhau rồi.

“Nếu đã tới đây rồi thì cứ ở lại đi, chờ anh xong việc rồi cùng nhau về.”

Lâm Thiên chảy nước mắt, nở nụ cười, gật đầu lia lịa: “Ừ.”

Cố Thành Kiêu khẽ thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ, chắc chắn là người trong nhà giở trò rồi. Bà nội là người bị tình nghi đầu tiên, ba anh là tòng phạm. Vì muốn ôm cháu mà họ lừa bịp Lâm Thiển thì hơi quá đáng rồi, sao không tự mình tới thăm đi.

Anh càng nghĩ càng tức, liền gọi điện thoại cho bà nội. “Bà nội, mọi người làm bừa quá, sao có thể bắt Lâm Thiển tới đây chứ?” “Phải, vừa mới tới, đi ba ngày ba đêm đó lão tổ tông của cháu à. Bà nghĩ cô ấy chịu nổi sao?”

“Rõ ràng mọi người cố ý. Thôi, cháu không nói nữa, cháu phải đưa cô ấy đi nghỉ ngơi.”

Lúc này, ngoài cửa phòng đã chật ních người ngồi. Họ nghe nói lão Đại cưới một thiếu nữ xinh đẹp. Trăm nghe không bằng một thấy, cho nên lần này chị dâu tới, ai ai cũng đều hết sức kích động.

Đã nhiều năm các chiến sĩ này không được về nhà gặp người thân. Hôm nay vợ lão Đại đến đây, chẳng khác nào người thân họ đến, mọi người đều hết sức vui mừng, đương nhiên cũng rất ngưỡng mộ. Cố Thành Kiêu kéo Lâm Thiển lên định về ký túc xá, nhưng anh vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một đám chiến sĩ ngồi đặc nghẹt trước cửa.

Người cầm đầu chính là Ngụy Nam. Cố Thành Kiêu lập tức buông tay Lâm Thiển ra, duy trì vẻ mặt nghiêm túc. Sau vài giây giáp mặt lúng túng, Ngụy Nam lớn tiếng hô: “Tất cả về vị trí” Các chiến sĩ lập tức xếp thành một hàng, đứng đúng đội hình. “Nghỉ, nghiêm!”.

Sau đó mọi người đều đồng thanh hô lớn: “Chào chị dâu, hoan nghênh chị đến!”

Lâm Thiên ngớ ra, ngoại trừ Ngụy Nam thì tất cả đều là người mới gặp. Cô vừa khóc xong, nước mắt nước mũi tèm lem, vừa xấu lại vừa lúng túng, chẳng dám nhìn ai.

Nhưng mọi người đều nhìn cô cười, cả một đám thanh niên da rám nắng, tràn đầy nụ cười nhiệt tình.

Cô không thể trốn, vừa nhút nhát vừa lạ lẫm, đành nâng tay lên đặt ở huyệt thái dương: “Chào mọi người.” Giọng cô run run, mắt liếc về phía Cố Thành Kiêu. Ánh mắt cô trong veo, giống như đang hỏi, em làm đúng không?

Cố Thành Kiêu đáp lại cô bằng ánh mắt trấn an, sau đó phất tay với mọi người: “Tất cả giải tán, tôi đưa cô ấy đi nghỉ ngơi.”

Ngụy Nam tinh nghịch hỏi: “Lão Đại, buổi tối có cần thêm cơm cho chị dâu không?”

Cố Thành Kiêu nghiêm túc cứng nhắc nói: “Không cần!”. Anh duy trì vẻ mặt bình tĩnh, dẫn Lâm Thiển về ký túc xá. Hai người đi một trước một sau, mãi cho đến khi vào phòng, anh mới bỗng nhiên xoay người lại ôm siết lấy cô, đồng thời tiện tay đóng cửa lại, đặt lưng cô tựa lên cửa.

Mọi ngôn từ đều trở nên vô nghĩa, anh nâng đầu cố lên, dùng nụ hôn phủ kín đôi môi. “Cực khổ cho em rồi.”

Lâm Thiển lắc đầu, khẽ nói: “Chỉ cần anh khỏe mạnh, dù có ra sao cũng được. Em chỉ sợ anh xảy ra chuyện thôi.”

Cố Thành Kiêu xúc động. Anh ôm cô, vỗ nhẹ lưng, giống như đang cam đoan, cũng giống như đang khấn nguyện. “Yên tâm, không xảy ra chuyện gì đâu. Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.” “Ừm.”

Bởi vì cô, bỗng nhiên anh nhớ lại mà sợ, thật may là viên đạn chỉ bắn trúng bả vai.

Cũng bởi vì cô, người luôn không để ý sống chết như anh lại chợt có cảm giác sợ chết, không dám bất cẩn liều mạng xông lên như trước nữa.

*****

Ba ngày trước đó, Cố Nguyên nhận được tin báo bình an của quân đội, khi ấy bà nội cũng ở bên cạnh. “Có chuyện gì?” “Lúc trước có tin báo Thành Kiều bị trúng đạn hôn mê, bây giờ đã tỉnh rồi.” “Cái gì? Chuyện lớn như vậy sao con không báo cho mẹ biết?” “Trúng bả vai, chuyện nhỏ thôi mà.” “Nó trúng đạn hôm nào?” “Hôm qua, hôn mê suốt một đêm. Bây giờ nó đã tỉnh rồi, không có gì đáng ngại.” Bà cụ suy nghĩ một lát, lập tức đưa ra sáng kiến: “Thành Kiều còn phải diễn tập một tháng nữa đúng không?”

“Da.”

“Vậy chúng ta đưa Tiểu Thiển tới đó đi.”

“Đưa con bé tới đó làm gì? Không phải thêm phiền hay sao?”

Bà nội cười trộm: “Hai đứa nó ở bên nhau quá ít, bây giờ là cơ hội tốt để cho bọn nó ở lại trên đảo, tốt nhất là có thai rồi mới về.”

Trong mắt Cố Nguyên lóe ra tia sáng, nhưng miệng vẫn khuyên nhủ: “Mẹ, vậy không được, sẽ ảnh hưởng không tốt.”

“Sao lại không được? Thành Kiều bị trúng đạn, mạng như chỉ mành treo chuông, cho người nhà đến thăm cũng là hợp tình hợp lý. Con mau mau sắp xếp đi.” “Con sẽ không làm bừa cùng mẹ đâu.” “Con có muốn ôm cháu không? Thành Kiều ở nhà thì ít, dù nuôi Tiểu Thiển đến phì nhiều nhưng không có hạt gieo thì cũng tiêu. Con có làm hay không?”

“Làm làm làm.” Lời nói có vẻ miễn cưỡng, nhưng trong lòng Cổ Nguyên lại mừng thầm. Ôi, cháu trai đấy nhé! Thế là Lâm Thiển cử đần độn mà bị lừa đến căn cứ quân sự Nam Hải.

***

Trong ký túc xá, Lâm Thiển thiếp đi ở trên giường. Cố Thành Kiêu lẳng lặng ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô. Sắc mặt cô vẫn kém như cũ, nhất định trên đường đi đã chịu không ít cực khổ. Bên ngoài có người gõ cửa, anh vội vàng đứng lên. Ninh Trí Viễn: “Lão Đại, thay thuốc.”

Cố Thành Kiêu: “Suyt... qua phòng bên đi.”

Lâm Thiển bị tiếng gõ cửa đánh thức, nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, cô lớn tiếng nói: “Em tỉnh rồi, vào thay đi.”

Cố Thành Kiêu trừng mắt nhìn Ninh Trí Viễn: “Vậy vào đi.”

Ninh Trí Viễn chẳng hiểu tại sao bị trừng, cảm thấy hết sức vô tội. Lâm Thiển ngồi dậy. Đầu còn quay cuồng, phù thũng trên mặt vẫn chưa tan, cô dụi dụi mắt nhìn Cố Thành Kiêu, vô cùng đáng yêu. Ninh Trí Viễn nhắc nhở: “Chị dâu, tốt nhất là chị đừng nhìn.” “Tôi muốn nhìn” Lâm Thiển cố chấp nói. Cô đến trước giường ngồi bên cạnh Cố Thành Kiêu, nhìn chằm chằm: “Tôi muốn xem vết thương của anh ấy.”

Ninh Trí Viễn đành thở dài bất đắc dĩ: “Vậy bắt đầu thôi, nếu chị thấy khó chịu thì đừng nhìn.”

“Tôi không sao, anh cứ làm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.