Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 390: Chương 390: Đánh trả (1)




Trương Yến đã từng là một tiểu công chúa kiêu căng ngang ngược, nhưng cũng là người trượng nghĩa, sẵn lòng ra mặt vì bạn bè. Chỉ là, Nam Âm đã lợi dụng sự trượng nghĩa của cô, biến cô trở thành quân cờ để lợi dụng, tổn thương cổ.

Sau khi cô bị tổ chức Tam Giác Vàng bắt cóc, gặp phải chuyện thống khổ và cũng là chuyện tồi tệ nhất trong đời, cuộc đời của cô cũng theo đó mà thay đổi.

Sau khi được cứu về, cô đã từng muốn tự sát, càng không muốn trở lại trường học.

Lúc ấy, chính Lâm Thiển đã cổ vũ và chỉ bảo cô phải sống vì bản thân mình, lại càng phải sống vì người mà mình quan tâm. Cô đã lấy hết can đảm trở về trường, nhưng xung quanh luôn có ánh mắt khác thường dò xét, bàn tán về cô, khiến cô phiền muộn không thôi. Cô không muốn phải giải thích điều gì, càng không muốn kể lể chuyện khổ sở nhất của mình ra cho người khác biết, chỉ vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của họ. Cho nên cô bỏ đi, rời xa tất cả phiền nhiễu. Nhân lúc Lâm Thiển tắm rửa, Trương Yến tỉ mỉ xuống siêu thị dưới ký túc xá mua áo lót lên, còn lấy quần áo của mình cho cô mặc.

“Cậu không ngại mặc đồ của tớ chứ?”

“Sao lại ngại chứ, tớ cảm ơn cậu còn không kịp.”.

Trương Yến không khỏi cảm động một hồi. Vì không nhận được sự chấp nhận cũng như thân cận từ những bạn học khác nên cô lại càng cảm thấy Lâm Thiển là một người đáng để kết bạn. “Thật ra, không gạt cậu, bạn bè tớ, nhất là bạn cùng phòng trước đây của tớ, đều sợ tớ bị nhiễm HIV hay giang mai gì đó, cho nên hễ tớ chạm vào cái gì thì các cậu ấy đều không động vào.” Lâm Thiển cảm thấy lạ lùng, “Thế thì các cậu ấy còn đi học làm gì, không khí trong lớp đều bị cậu hít thở qua, vậy các cậu ấy dứt khoát đừng sống ở trái đất nữa, không khí sẽ thông thoáng ngay.” Trương Yến thoáng chốc bị cô chọc cười, “Cậu vui tính thật.”

Lâm Thiển vỗ vai Trương Yến, khích lệ: “Chỉ cần cậu không muốn thì chẳng ai có thể làm cậu đau khổ cả, không cần để ý đến ánh mắt của người khác.”

Trương Yến gật đầu, “Tớ biết rồi, chỉ là tớ không muốn làm mọi người quá mệt mỏi thôi. Bây giờ tớ ở đây cũng thoải mái lắm.”

Lâm Thiển nhìn khắp phòng một lượt, “Ừ, ở một mình đúng là thoải mái thật.”

Trương Yển lại hỏi: “Cậu có biết ai đang phá cậu không? Cậu có đối tượng tình nghi không?”

Lâm Thiển: “Không có, dạo này tớ sống yên ổn lắm, không đắc tội với ai hết.” Trương Yến bỗng nói: “Nam Âm trở về rồi đó, cậu biết không?”

“Nam Âm trở về rồi?” Đây là chuyện mà Lâm Thiển không ngờ tới, “Cô ta trở về khi nào? Cậu gặp rồi à?” Trương Yến: “Cô ta về hồi sau Tết. Vì gia đình tớ và gia đình cô ta sống trong cùng một chung cư, sau Tết tớ gặp được ba mẹ cô ta trong khu chung cư, chỉ chưa gặp cô ta, nhưng có thể chắc chắn rằng cả nhà họ đều trở về.” Lâm Thiển nghĩ thẩm, hành vi đạp cô vào chỗ chết này quả thật rất giống phong cách của Nam Âm. Trương Yến: “Lâm Thiên, trước đây Nam Âm rất hận cậu. Cô ta bị nhà trường đuổi học, còn ngồi tù nửa năm, chắc chắn sẽ quy hết tội lên người cậu. Bây giờ cô ta còn hận cậu hơn, cậu phải cẩn thận đó.”

Lâm Thiển: “Nếu quả đúng là cô ta, vậy thì dễ rồi. Trương Yến, cậu nói cho tớ biết nhà cô ta ở đâu được không?” Trương Yến: “Được.”

Trong trường vẫn tiếp tục lên án Lâm Thiên như cũ. Trừ đăng bài viết trên diễn đàn trường, những phần tử cực đoan kia còn giăng biểu ngữ trước cửa phòng hiệu trưởng, tuyên bố phải lấy nội quy của nhà trường để đuổi học Lâm Thiển.

Mỗi khi bảo vệ trường phát hiện có nhóm sinh viên tụ tập gây rối đều sẽ chạy đến ngăn cản. Nhưng cả đám vừa thấy bảo vệ đến đều có giò bỏ chạy.

Nhà trường cũng bó tay với hành vi này. Thứ nhất, nhà trường không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của Lâm Thiển. Thứ hai, nếu như nghiêm trị sinh viên gây chuyện, họ e rằng sự ảnh hưởng sẽ càng lớn hơn.

Cho nên phía nhà trường chỉ có thể tiến hành giải tán và ngăn cản nhóm sinh viên tụ tập, chứ chẳng thể chính thức giải quyết chuyện gì.

Trong quán lẩu, Lâm Thiển hẹn Phạn Phạn và Lâm Du. Các cô ngồi quây quần bên nhau, không nhiều lời mà chỉ hì hục ăn.

Ba người các cô, Lâm Thiển bị sức mạnh dư luận vây khốn, Phạn Phạn vẫn chưa hết đau buồn vì chuyện Cao Kỳ Khâm hi sinh, còn Lâm Du thì bị Tống Đình Uy quấy nhiễu và mẹ cô bị kiện tụng, các cô đều có tâm sự, tâm trạng đều không tốt lắm.

Đừng ai xem thường sức chiến đấu của nữ sinh, nồi lẩu cay liên tục bốc khói sôi sùng sục, tất cả thịt trên bàn dần dần đều bị tiêu diệt.

“Ợ...” Lâm Thiên y no một tiếng, đặt đũa xuống, tạm dừng chiến đấu, “Đã thật!” Ăn no bụng, nỗi lo lắng trong lòng cũng giảm đi một nửa. “Phạn Phạn, cậu ăn nhiều vậy coi chừng béo lại đấy.”

Miếng thịt kẹt lại trong cuống họng, Phạn Phạn nuốt không được mà nhả ra cũng không xong. “Ha ha, ăn xong rồi đi bộ từ tiệm lẩu về trường cho tiêu, không thì đi tới sáng mai luôn cũng được, ha ha ha ha.” Lâm Thiển không biết mình bị chọc trúng dây cười nào mà cười không dùng được. Phạn Phạn hoặc là không ăn, còn đã ăn thì phải ăn đến nơi đến chốn. Cô nàng vẫy tay gọi bồi bàn “Thêm ba đĩa thịt bò cuộn nữa.”

Lâm Thiển bóp vào bụng dưới của cô nàng một cái, “Ôi, này trông như ba tháng ấy nhỉ, ăn nữa là bốn tháng.”

Lâm Du ngồi bên cạnh không nhịn được mà cười thành tiếng, “Phạn Phạn, cậu đang buông thả bản thân sao?”

Phạn Phạn tỏ vẻ dửng dưng, thoải mái nhắc đến Cao Kỳ Khâm, “Tớ vì anh ấy mới giảm béo, bây giờ anh ấy không còn ở đây, tớ còn giảm béo làm gì nữa?” Lâm Thiển và Lâm Du nhìn nhau, vô cùng bất ngờ khi Phạn Phạn lại tự mình nhắc đến.

Phạn Phạn nói tiếp: “Haizz, tớ khổ cực lắm mới giảm béo thành công, vậy mà chẳng gặp anh ấy được mấy lần. Lúc được gặp thì đến thời gian xem phim cũng chả có, anh ấy cũng chẳng dám nắm tay tớ các cậu biết không?” “Vì anh ấy tớ mới giảm béo, sau này tớ tìm được bạn trai mới, biết được lúc trước tớ béo mà bây giờ lại gây thế này, hỏi tớ vì sao giảm béo, chẳng lẽ tớ phải nói cho anh ta biết tớ vì bạn trai cũ hả?”

“Cho nên, béo gầy đã không còn quan trọng. Mà đừng nói chuyện của tớ nữa, nói về cậu đi cậu Thiển. Cậu có biết dạo này chuyện của cậu trở thành đề tài nóng hổi rồi không?” Lâm Du cũng rất lo cho Lâm Thiên, “Đúng rồi Tiểu Thiển, xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại xuất hiện nhiều lời đồn vô căn cứ như thế?”

Lâm Thiển thở dài, “Em chọc phải tiểu nhân chứ sao!”

Phạn Phạn: “Tiểu nhân nào?”

Lâm Du: “Em sắp thành hoa khôi thánh mẫu trong trường rồi, sao còn có thể chọc phải tiểu nhân chứ?” Lâm Thiển cười cầu hôn, “Ha ha ha, vì là hoa khôi nên mới bị người ta ghen ghét đấy.” Lâm Du lườm có một cái, sửa lời: “Chỗ quan trọng mà chị nói là sự thánh thiện đấy. Cả năm nay em đều sống khiêm tốn, trêu ghẹo ai chứ?” Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của hai cô, Lâm Thiển thản nhiên nói: “Nếu quả thật không có bất ngờ gì xảy ra, thì kẻ tiểu nhân này chính là Nam Âm.” “Nam Âm?” Lâm Du và Phạn Phạn đồng thời há hốc mồm, kinh ngạc không thôi.

Lâm Du: “Chẳng phải cô ta đang ngồi tù sao?” Lâm Thiển: “Có biểu hiện tốt nên được giảm án, cuối cùng chỉ ngồi tù nửa năm thôi. Cô ta vừa ra tù là cả nhà họ dọn đi ngay, nhưng vào dịp Tết họ đã trở lại rồi.” Phạn Phạn: “Nhưng chút bản lĩnh ấy của Nam Âm cũng có thể gây ra phong ba lớn vậy sao?”

Lâm Thiển gật đầu nhìn Phạn Phạn, “Nói đến điểm mấu chốt, tớ cảm thấy có người đang giúp đỡ cô ta chơi tớ. Nhưng tớ tuyệt đối không ngồi chờ chết đâu, lúc cần thiết tớ vẫn cần hai người giúp đỡ.”

Phạn Phạn: “Không thành vấn đề.” Lâm Du: “OK, em muốn chị làm gì cứ việc nói”

Lâm Thiển cười một tiếng, “Được, hai người cứ chờ tin của em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.