Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 392: Chương 392: Đánh trả (3)




Lần đầu làm thám tử, Lâm Thiển rất hưng phấn. Trước khi đi cô đã tưởng tượng đủ loại hình ảnh trong phim để kích thích mạo hiểm. Thế nhưng Nam Âm hoàn toàn không cho cô bất cứ cảm giác kích thích mạo hiểm nào cả.

Sáu giờ sáng, các cô đã đến dưới chung cư, chờ một mạch đến tầm mười giờ con mồi mới xuất hiện. Xa xa, các cô thấy Nam Âm từ trong chung cư đi ra.

Lần này nhìn thấy Nam Âm, Lâm Thiển suýt chút không nhận ra được. Cô ta nhuộm cả mái tóc màu đỏ rượu, chẻ ngôi giữa, uốn lọn to, da trắng dáng đẹp, ánh mắt sắc bén, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác choáng ngợp. Lúc ở trường, Nam Âm là nữ sinh nổi tiếng nhất của Khoa phát thanh. Mặc dù danh hiệu hoa khôi là do cô ta tự phong, nhưng cũng chẳng có ai phủ nhận. Cô ta vẫn có nhan sắc và khí chất.

Bây giờ, trên người đeo đầy vàng, hình tượng ngự tỷ” này phù hợp với cô ta hơn hình tượng ngoan ngoãn trước kia, vô cùng động lòng người, cũng vô cùng thời thượng. (*) Ngự tỷ được hiểu đó là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực, người con gái hoàn hảo.

Ngay cả Lâm Thiển cũng không kìm được mà cảm thán, “Oa, Nam Âm trở nên đẹp thật! Trước kia cô ta không xinh đẹp vậy đâu.”

Lý Bất Ngôn cười: “Tôi vẫn cảm thấy thiếu phu nhân đẹp hơn.”

Cảm giác yêu bản thân của Lâm Thiển tăng cao, “Suyt, khiêm tốn chút.” Nam Âm xách túi Hermes, đeo kính râm, bước đi có tiết tấu trên giày cao gót, đi thẳng ra cổng. Sau đó, một chiếc Porsche màu nâu đậm chở đến, tài xế đích thân xuống xe mở cửa cho cô ta. Dường như cô ta rất hưởng thụ sự đãi ngộ này, cứ như một nữ hoàng vậy, khoan thai tháo kính râm xuống, sau đó vén tóc, lúc này mới ngồi vào xe. “Đi, bám theo.”

Lý Bất Ngữ lái xe chạy theo chiếc Porsche. Đối phương lái không nhanh, cô cũng chạy chầm chậm theo.

Sau đó, chiếc Porsche dừng lại trước một cửa hàng lớn. Lâm Thiển đã từng đến đây rồi, đó là cửa hàng cao cấp thuộc sở hữu của tập đoàn Cổ Nghiệp, bên trong đều kinh doanh hàng hiệu cao cấp. Lâm Thiển lầm bầm: “Cô ta dạo phố mua sắm một mình sao?”

Cô vừa dứt lời, một người đàn ông đen sì cao gần bằng cô ta xuất hiện. Người đó vừa xuất hiện thì vẻ mặt Nam Âm lập tức chuyển từ ngự tỷ lạnh lùng cao ngạo sang mèo con ngoan ngoãn. Chẳng những cô ta chủ động lôi kéo cổ tay của người đàn ông, mà còn cúi đầu hôn lên mặt ông ta một cái.

Lâm Thiển vừa buồn bực vừa sốt ruột, “Đừng đừng đừng, đừng nhé, mới đây mà đã hôn rồi hả? Dễ dàng bị tôi chụp như thế thì còn gì là khiêu chiến nữa?”

Lý Bất Ngữ: “...”

Hai người tiếp tục theo dõi.

Người đàn ông đen lùn này đoán chừng là Đổng Tự Cường, trông ông ta dường như rất hưởng thụ sự dựa dẫm của Nam Âm. Suốt quá trình, hai người cứ đeo dính nhau như hai đứa trẻ sinh đôi bị dính chùm. Thậm chí ngay cả lúc Nam Âm vào phòng thay đổi để thay quần áo, Đổng Tự Cường cũng muốn vào theo.

Phòng thay đồ ấy mà, đóng cửa lại là có thể làm rất nhiều chuyện. Lâm Thiển vừa chụp vừa phàn nàn, “Có cần phải trắng trợn vậy không? Tốt xấu gì cũng phải lần lượt vào chứ, kiêng kỵ chút được không? Các người mà thế này thì tất cả Quần chúng Triều Dương* đều biết hết đấy.”

(*) Quần chủng Triều Dương là một tổ chức được Cục cảnh sát Bắc Kinh Triều Dương sáng lập với mục đích để người dân cung cấp tin tức tố cáo những hành vi đồi trụy phạm pháp. Đến năm 2017 thì tổ chức này đã bao gồm cả thành viên tự nguyện, đội đảng viên tuần tra trị an và có cả ứng dụng riêng để người dùng có thể đăng nhập cung cấp tin tức quan trọng cho cảnh sát. Lý Bất Ngữ: “...”

Đến giờ ăn, Đổng Tự Cường đưa Nam Âm đến một nhà hàng cao cấp. Ăn bữa cơm mà cũng không ăn cho đàng hoàng, nhất định phải đút cho nhau mới chịu. Đút ăn thì cũng thôi đi, đằng này nhất định phải thổi cho nguội rồi mới đút cho người kia.

Lâm Thiển và Lý Bất Ngữ nhìn mà buồn nôn, lập tức gọi một bàn tôm hùm đất sốt cay để an ủi.

Chớp mắt đã tới ngày kỷ niệm thành lập trường đại học B. Trước đó DissLQ đã nói sẽ tung chứng cứ chứng minh Lâm Thiển ngoại tình với bảo vệ trong lễ kỷ niệm. Thế nên ai nấy cũng đều mong chờ đến ngày này, Lâm Thiển cũng không ngoại lệ.

Sau khi kết thúc hoạt động công khai tưng bừng vào ban ngày, ban đêm nhà trường còn tổ chức hội diễn văn nghệ toàn trường trong hội trường lớn. Thường ngày có rất ít sinh viên đến xem tiết mục văn nghệ này. Dù sao tiết mục cũng không có gì đặc sắc, cho nên cả hội trường toàn xem nửa chừng rồi bỏ về.

Nhưng hôm nay thì hội trường không còn chỗ ngồi, ngay cả lối đi nhỏ cũng đông nghịt người. Nhờ Lâm Thiển mà DissLQ cũng xem như nổi tiếng khắp đại học B. Admin diễn đàn cũng không thể phong tỏa DissLQ, và cũng không truy ra được tài khoản thật. Lãnh đạo nhà trường đều rất xem trọng chuyện này, lo rằng DissLQ sẽ làm lớn chuyện, cũng lo chẳng biết Lâm Thiển có thật sự ngoại tình như lời DissLQ đã nói hay không.

Vì thế, nhân viên nhà trường đặc biệt tăng cường trông coi hậu trường, cương quyết không cho người ngoài trà trộn vào. Diễn cả đêm, có người hưng phấn, có người chờ mong và cũng có người lo lắng. Khoảng chín giờ rưỡi, nhân lúc MC vừa tạm dừng giới thiệu chương trình, màn hình hai bên sân khấu bất chợt sáng lên. Giây phút đó, cả trường đều hét ầm lên. Tiếng thét chói tai vang dội hơn bất cứ buổi biểu diễn nào. _ “DissLQ quả nhiên không nuốt lời, chính là thời khắc này!”

“Vụ này tôi đứng về phe DissLQ, lấy đâu ra nhiều nữ thần chăm chỉ vậy chứ?” _ “Thời khắc kích động lòng người đến rồi, thời khắc chứng kiến kỳ tích đến rồi!” _ “Mau phát sóng trực tiếp đi, thẳng thắn vạch trần Cổ phu nhân không chịu nổi cô đơn đã cắm sừng Cố Thành Kiêu như thế nào đi!”

Tiếng ồn ào không ngừng vang lên trong hội trường, hoàn toàn không thể khống chế. Sau đó, trên màn hình lớn bắt đầu xuất hiện dòng chữ, đầu tiên là một câu hỏi _Muốn xem bằng chứng Lâm Thiển ngoại tình không?

“Muốn!” Sinh viên bên dưới la lớn.

- “Vậy thì giữ im lặng.”

“Suỵt... Im lặng, im lặng...” DissLQ dùng hình thức gây tò mò này để bắt đầu giao lưu với mấy trăm người trong hội trường. _ “Xin mọi người bên dưới hãy giữ im lặng và mở to mắt, chứng cứ chứng minh Lâm Thiển ngoại tình với bảo vệ sẽ được chiếu lên ngay.”

Lập tức, hai màn hình trái phải cùng lúc chiếu tấm ảnh ngoại tình mờ mờ ảo ảo của Lâm Thiển. Lâm Thiển cũng đang đứng trong góc nhỏ theo dõi, cô muốn xem thử ranh giới cuối cùng của đối phương ở đâu.

Người trong ánh nhìn rất giống, đó là ảnh chụp Lâm Thiển mặc những trang phục đi học khác nhau, rõ ràng là được chụp lén trong vài ngày qua.

Người gọi là bảo vệ ấy thật ra chính là tài xế của Lâm Thiển.

Mỗi lần xuống xe cô đều vẫy tay chào tạm biệt Trương Khai. Mỗi lần lên xe, Trương Khai đều đích thân mở cửa xe đằng sau cho cô. Chính ngay lúc lên xuống xe này đã bị người có ác ý chụp lại mấy tấm hình động chạm tay chân.

Sinh viên bên dưới đều hơi thất vọng, đặc biệt là những sinh viên ủng hộ Lâm Thiển. Bọn họ bắt đầu phản biện, “Thôi đi, cái này mà là bằng chứng gì, hoàn toàn dựa vào góc độ mà chụp ra.” Nhưng giọng nói chất vấn nhỏ xíu lập tức bị giọng lớn hơn át đi, “Đây gọi là lâu ngày sinh tình, e rằng số lần Cố Thành Kiêu đưa đón Lâm Thiển cũng không bằng anh trai tài xế này!” Sau đó, rất nhiều sinh viên cùng bàn tán như gió, “Đúng rồi, Cố Thành Kiêu thường xuyên không ở nhà, hơn nửa thời gian đều là anh tài xế này ở bên Lâm Thiển, cũng khó nói lâu ngày sinh tình.”

“Ừ, tôi cũng từng thấy rất nhiều lần, lần nào cũng là vị tài xế này đưa đón cô ta.”

“Ở trường đương nhiên bọn họ thận trọng rồi, nhưng ở chỗ khác thì chưa chắc. Bọn họ đều ở Thành Để mà, có quá nhiều cơ hội để yêu đương vụng trộm.”

“Hóa ra làm quan mà hưởng lộc vua! Vậy mới nói, làm bạn là cách tỏ tình lâu dài nhất. Cố Thành Kiêu quyền thế thì có ích gì, vẫn không ngăn được vợ mình yêu đương vụng trộm với cấp dưới của mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.