Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 369: Chương 369: Đây là lựa chọn của em?




Lâm Du yên lặng ngồi trong xe của Cố Đông Quân. Không phải cô thật sự nghe lời ở đây chờ anh, mà là

vì sau khi bị khai trừ cô không còn nơi nào để đi.

Lúc trước, bởi vì suôn sẻ thi đậu vào làm thực tập sinh cho đài truyền hình, trong đời còn sắp xếp ký túc xá cho nhân viên, vậy nên cô không xin ở lại trường. Không xin ở lại trường cũng đồng nghĩa với việc phải chờ đến khai giảng mới có thể về trường. Biệt thự Lê Viên của nhà họ Lâm đã bị niêm phong, ký túc xá nhà trường không thể về, ký túc xá đơn vị cũng không ở được, lần này, cô thật sự không còn nơi nào để đi. Kết quả này đến sớm hơn dự liệu của cô, khiến cô hoàn toàn bó tay.

Sau khi Cố Đông Quân đến Tổng cục thì tài xế Tiểu Chu mới được phân làm tài xế của anh. Vì vậy anh ta cũng như những người khác, tưởng rằng Cục trưởng đại nhân vốn chỉ có lòng tốt giúp đỡ kẻ yếu thế mà thôi. Tiểu Chu ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, thấy cô gái trẻ ngồi phía sau ủ rũ cúi đầu, thế là có lòng hỏi han: “Thưa cô, chân cô không sao chứ?” “Chỉ bị trật chút thôi, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.” Lâm Du ngẩng đầu lên nhìn tài xế để bày tỏ sự tôn trọng, “Cảm ơn anh đã quan tâm.” Ánh nhìn này làm Tiểu Chu ngượng ngùng, cười nói: “Nên vậy mà, Cục trưởng Cổ của chúng tôi đúng là một vị lãnh đạo tốt. Lát nữa ngài ấy chắc chắn sẽ đưa cô về nhà.” Nhắc đến về nhà, Lâm Du liền sốt ruột, vội vã muốn xuống xe, “Cảm ơn anh, chân tôi đã không sao rồi, anh thay tôi gửi lời cảm ơn đến Cục trưởng Cổ nhé, cảm ơn.”

“Này... cô ơi, cô đừng xuống xe mà. Cô đi rồi tôi biết giải thích với Cục trưởng Cố thế nào đây, này này...” Mặc cho tài xế giữ lại, Lâm Du vẫn kiên quyết xuống xe. Sắp đến cuối năm nên xe trên đường rất ít, người đi đường cũng thưa thớt. Trong gió lạnh vi vu, cô ôm thùng giấy đi cà nhắc cà nhắc về phía trước. Chỗ bị trật đã không còn đau đớn như trước đó, có điều đi bộ vẫn hơi nhoi nhói.

Đang lúc cô nghĩ tiếp theo nên đi đâu thì đột nhiên có một chiếc xe sang trọng dừng ngay vệ đường. Chiếc xe này cô không thể quen thuộc hơn, Tống Đình Uy lại tới.

Anh ta xuống xe, cầm lấy thùng giấy trong tay Lâm Du, hỏi: “Sao em không đi làm? Hay là em bị người ta đuổi rồi?”

Lâm Du lườm anh ta một cái, mất kiên nhẫn nói: “Đưa cho tôi!” “Em thích công việc này như thế, không có lý do nào lại nghỉ, là bị đuổi phải không? Tên nào dám đuổi em?” “Anh đủ rồi nhé, đưa cho tôi!”.

Tổng Đình Uy chuyển thùng giấy ra xa khỏi tầm tay cô, “Chân em bị sao mà đi cà nhắc vậy? Nói anh biết đi, có phải giày chật quá không?”

“Không liên quan đến anh!”

“Chuyện của em cũng là chuyện của anh. Nói anh biết đi, anh ra mặt giúp em.”

“Trời ơi, anh đừng làm tôi rối thêm nữa, có biết tôi phiền lắm không hả? Trả lại cho tôi!” Tống Đình Uy không trả, còn cố ý giơ cao thùng giấy qua khỏi đầu.

Lâm Du biết anh ta cố ý, có điều cô không có tâm tư đùa giỡn với anh ta, “Anh cần thì tôi cho anh đấy, tôi bỏ!” Nói rồi cô tức giận quay người rời đi. “Đừng đi, anh chỉ đùa em chút thôi mà! Anh cần thùng giấy của em làm gì chứ?”

Nói xong, Tống Đình Uy liền nắm lấy cánh tay cô. Lâm Du rất chán ghét sự dây dưa của anh ta. Nếu không phải vì phí sinh hoạt của Lâm Tiêu, cô thật sự rất muốn cởi giày đánh bể đầu anh ta.

Cùng lúc đó, xe của Cố Đông Quân cũng đuổi tới. Sau khi thị sát xong, anh trở lại xe thì phát hiện cô không còn ở đó. Thế là anh lập tức bảo tài xế đuổi theo.

Xe vẫn chưa dừng hẳn anh đã gấp gáp bước xuống, đoạt lấy thùng giấy từ sau lưng Tống Đình Uy, rồi đẩy anh ta ra, “Buông cô ấy ra!”

Tống Đình Uy không hề phòng bị nên hơi lảo đảo. “Tôi nói này, Cục trưởng Cổ cứ xuất quỷ nhập thần xuất hiện sau lưng người khác như vậy là sao?” Cố Đông Quân chẳng hề để ý đến Tống Đình Uy, nắm lấy cánh tay Lâm Du định kéo đi. Khí thế bá đạo ấy không cho phép bất cứ ai chống đối.

Lâm Du chống cự, “Anh làm gì vậy, em không đi theo anh đâu, anh buông ra.”

Nhưng Cố Đông Quân hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối, liền kéo cô đi. Nếu là chuyện khác thì Tổng Đình Uy sẽ không gây với Cố Đông Quân. Dù sao anh ta cũng biết nhà họ Cố có thể hộ gió gọi mưa ở thành phố B, anh ta không dám trêu vào. Nhưng anh ta tuyệt đối không muốn Cố Đông Quân có thêm cơ hội được gần Lâm Du. Vất vả lắm anh ta mới chia rẽ được bọn họ cơ mà!

Anh ta xông lên trước chặn lại, “Cục trưởng Cổ, anh cứ thế mà cướp người giữa đường sao? Sao anh không hỏi xem Lâm Du có muốn đi theo anh không? Nếu cô ấy nói rằng muốn đi theo anh, vậy thì tôi không còn lời nào để nói. Còn nếu cô ấy không muốn thì có là ai cũng đừng hòng đưa cô ấy đi trước mặt tôi.”

Khuôn mặt Cố Đông Quân có sự cao ngạo không ai bì nổi, đó là khí chất bẩm sinh của anh. Anh chẳng thèm đôi co với Tổng Đình Uy mà chỉ quan tâm đến ý kiến của Lâm Du. Anh quay lại nhìn cô, gặng hỏi: “Em muốn đi với ai?” Lâm Du hất mạnh tay anh ra, “Dù thế nào em cũng không đi với anh.” Cố Đông Quân trừng mắt nhìn cô, ánh mắt không hề dịu dàng, giống như đang nói “Em đừng tùy hứng, muốn gây chuyện thì về nhà!”.

Thế nhưng, rõ ràng Lâm Du không nhận ra sự cảnh cáo của anh, còn chủ động khoác tay Tống Đình Uy, hiện ngang, bình tĩnh, ung dung nhạt nhẽo nói: “Cục trưởng Cổ, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi thật sự không cấn.”

Vẻ mặt Cố Đông Quân trở nên méo xẹo vì đau lòng, khó tin nhìn Lâm Du, muốn tìm ra nét diễn kịch trên mặt cô.

Tống Đình Uy cũng bất ngờ, bình thường có dùng trăm phương ngàn kế để trốn tránh, ấy vậy mà hôm nay lại chủ động khoác tay anh ta. Anh ta ngạo mạn giành lấy thùng giấy của cô từ tay Cố Đông Quân, còn ra vẻ khinh khỉnh, nói: “Cho xin lại nhé, làm phiền Cục trưởng Cố rồi! Ngài là một Cục trưởng tốt, chuyện nhỏ của thường dân chúng tôi cứ để tự chúng tôi giải quyết.”

Lâm Du là dao găm sắc bén đâm vào tim anh, còn Tống Đình Uy tựa như nắm muối, chà xát lên vết thương của anh.

Anh hít sâu một hơi, nhìn Lâm Du chăm chăm, trịnh trọng hỏi: “Đây là lựa chọn của em?”

Lâm Du ngập ngừng một lúc, không nói gì. “Em nhìn vào mắt anh...” Cố Đông Quân hét lớn, “Nói cho anh biết, đây là lựa chọn của em phải không?” Lâm Du giật nảy mình, bờ vai nhỏ bé bất giác run lên. Rất hiếm khi anh nói chuyện lớn tiếng thế này. Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh: “Vâng.” Cổ Đông Quần dần siết chặt nắm đấm, nghiến chặt răng, mạch máu trên trán như sắp vỡ ra, “Được, anh bị Vọng em sẽ không hối hận.”

Khóe môi Lâm Du run rẩy nở nụ cười: “Em tuyệt đối sẽ không hối hận.”

Tống Đình Uy vô cùng đắc ý, kéo Lâm Du lên xe của mình. Anh ta còn đê tiện khoe khoang với Cố Đông Quân đang đứng ở ven đường, “Bái bai Cục trưởng Cố, chúng tôi đi đây.”

Cố Đông Quân cứ thế trơ mắt nhìn Tống Đình Uy và Lâm Du rời đi. Anh còn có thể làm được gì chứ? Tiểu Chu ở cách đó không xa chứng kiến tất cả, kinh ngạc đến nỗi hàm cũng sắp rơi xuống. Chẳng lẽ cô gái đó chính là bạn gái vừa mới chia tay của Cục trưởng Cố: ôi chúa ơi, quá ảo diệu, may mà vừa rồi không mở miệng xin số điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.