Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 351: Chương 351: Em ghét mùi nước hoa của dương liễu nhi




Lâm Du chưa từng nghĩ đến cô sẽ dùng phương thức vừa lưu luyến không rời vừa đau thấu tim can để hoàn toàn cắt đứt với Cổ Đông Quân.

Cô vẫn luôn nghĩ mình không nên liên lụy anh, rời khỏi anh chỉ vì tiền đồ của anh. Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, anh sẽ ôm cô gái khác nhanh đến thế, mà cô gái đó lại là Dương Liễu Nhi.

Lâm Du nghĩ, có lẽ Cố Đông Quân vẫn không quên được cô ta. Lâm Du đứng đờ người như xác ướp bên cửa, ấp úng nói: “Tôi... hình như tôi đến không đúng lúc. Tôi tưởng anh không ở nhà...”

Cố Đông Quân cho rằng ít ra Lâm Du sẽ chất vấn. Thậm chí anh cũng đã nghĩ nên giải thích thể nào, xin lỗi cô ra sao.

Nhưng Lâm Du lại nói như thế.

Cố Đông Quân cười khẩy, ý của cô là, cô chọn lúc anh không có nhà mới đến. Cô cố ý tránh mặt anh.

“Xin... xin lỗi, quấy rầy rồi...” Cố Đông Quân bất giác siết chặt đấm tay, gan ruột bị xé tan tành. Cô là bạn gái của anh, thấy bạn trai mình và bạn gái cũ ở trong nhà ôm nhau hôn nhau, thậm chí sắp xảy ra quan hệ, mà cô lại nói, xin lỗi, quấy rầy rồi. Xin lỗi, quấy rầy rồi... Quầy rầy cái quỷ gì! “Tiểu Du, em đừng hiểu lầm!” Dương Liễu Nhi cố gắng giải thích.

Cô ta vừa mới thoát khỏi những tin đồn xấu, thật sự không muốn lên báo vì tin xấu nữa.

Dù cô ta muốn rời khỏi giới giải trí thì cũng phải rời khỏi trong vinh quang.

Ví dụ như được gả vào nhà quyền quý.

“Tiểu Du, ngại quá, anh chị uống rượu, không biết mình làm gì...” Ngay lúc Dương Liễu Nhi hoảng loạn nói năng lộn xộn để giải thích thì đột nhiên Cố Đông Quân giơ tay vòng qua vai cô ta, giống như ôm lấy cô ta.

Dương Liễu Nhi: “...”

Lâm Du: “...”

Cố Đông Quân muốn xem thử, Lâm Du thật sự không để ý hay giả vờ không để ý. Thuận tiện, anh cũng muốn để cô tự mình cảm nhận thử tâm trạng của anh vào mỗi lần anh thấy cô và Tổng Đình Uy lôi lôi kéo kéo.

Nhưng, sau vài giây sững sờ, Lâm Du lại cười thản nhiên: “Chúc mừng hai người, hai người vốn là một đôi trời đất tác hợp. Tôi... tôi về đây.” Nói rồi Lâm Du quay người bước đi. Khoảnh khắc cô xoay người, nước mắt cô tràn khỏi mi.

Suýt nữa, suýt chút nữa thôi là cô đã lộ chân tướng.

Thang máy vẫn dừng ở tầng này nên Lâm Du không phải đợi lâu. Bên trong nhà, Dương Liễu Nhi thầm mừng, trên mặt là sự vui mừng khó giấu. Cô ta thuận thể ôm lấy eo Cố Đông Quân, khẽ tựa đầu vào vai anh, “Đông Quân, chúng ta làm lại từ đầu đi.”

Nhưng, Cổ Đông Quân giống như người gỗ không linh hồn, mỗi cử động đều máy móc cứng ngắc. Anh buông vai Dương Liễu Nhi ra, mặt không cảm xúc đẩy cô ta ra, giọng điệu trở nên lạnh lùng tuyệt tình. Anh nói: “Xin lỗi, là tôi thất lễ. Tôi hơi mệt, cô về đi, không tiễn” Dương Liễu Nhi: “...” Nội dung đối thoại không có gì sai, vẫn là Cổ Đông Quân nho nhã thường ngày nhưng đôi mắt của anh cực kì lạnh lẽo, làm người ta sợ hãi.

Dương Liễu Nhi không dám hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ gật đầu, “Vâng, anh nghỉ ngơi đi, ngày mai em lại đến gặp anh.”

Ra khỏi nhà Cố Đông Quân, Dương Liễu Nhi vẫn không cam lòng, suýt nữa là được rồi. Qua ngày hôm nay, cô ta càng thêm kiên định. Cô ta vẫn còn yêu Cố Đông Quân, nhất định cô ta phải gả cho người đàn ông này.

Cô ta không để ý mối tình tạm bợ ngắn ngủi của anh và Lâm Du, càng không để ý lúc anh ý loạn mê tình xem cô ta thành Lâm Du. Cô ta chắc chắn mình có thể xóa tan hình bóng của Lâm Du khỏi trái tim anh, bởi vì bọn họ cũng đã từng yêu nhau như thế.

Sau khi tỉnh táo lại, sự thành thục và lý trí nói cho anh biết, hành động vừa rồi của mình thật quá ngu xuẩn. Vì vậy Cố Đông Quân không nghĩ nhiều, dứt khoát khoác áo đuổi theo.

Đêm đông lạnh giá, nhiệt độ trong nhà và ngoài trời chênh lệch cao, cơn lạnh đột ngột làm Cổ Đông Quân tỉnh táo hơn, anh vừa gọi điện thoại vừa chạy ra trạm tàu điện.

Đêm tối mờ mịt, anh không tìm được bóng dáng Lâm Du.

Cũng may Lâm Du đã nghe điện thoại. “Em đang ở đâu?...” “Anh ở ngoài, em ở đâu?..”

“Trạm tàu điện đúng không? Em đứng ở trạm đợi anh, anh đến ngay.”

Nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Cố Đông Quân, cuối cùng Lâm Du cũng lên tiếng: “Tôi không ở trạm tàu điện.” Cố Đông Quân dừng bước, quay đầu nhìn bốn phía: “Thế em ở đâu?”

“Tôi ở dưới lầu nhà anh.”

“...” Cố Đông Quân lại chạy về, “Anh đến tìm em.” Màn đêm tối đen như mực, cái lạnh thấu xương làm người ta cảm thấy bị đè nén. Lâm Du đút tay vào túi áo, đứng ở cửa.

Chốc lát sau, bóng người cao cao đang chạy từ xa đến trên con đường ngoằn ngoèo. Lâm Du ngẩng đầu nhìn Cố Đông Quân đang chạy về phía cô, cảm xúc ngổn ngang.

Cố Đông Quân chạy đến trước mặt Lâm Du, việc đầu tiên anh làm chính là giơ tay ôm lấy mặt Lâm Du. Anh mượn ánh đèn đường quan sát biểu tình của cô, có phải cô bình thản rộng rãi như câu nói vừa rồi không?

“Đôi mắt khóc sưng như hạt đào rồi, tại sao phải làm thế chứ?” Lâm Du quay mặt đi, không muốn nhìn vào mắt anh. “Nhìn anh!” Cố Đông Quân giữ chặt lấy mặt Lâm Du, bắt cô phải nhìn mình: “Lâm Du, em thật sự muốn chia tay với anh?”

“Không chia tay chẳng lẽ giữ lại ăn Tết hay sao?” Lâm Du hỏi ngược lại

“Anh thừa nhận vừa nãy là anh đã sai. Anh uống nhiều, mơ mơ màng màng tưởng đó là em, cho nên...”

“Anh không cần giải thích, không cần nữa!”

“Tại sao? Tại sao?”

“Tôi không chấp nhận bạn trai mình vẫn còn lưu luyến với bạn gái cũ.”

“Em rõ ràng đang viện cớ! Thế còn trước ngày hôm nay thì sao?” “Trước đây, thích anh là vì chưa có được. Sau khi quen nhau mới phát hiện, tôi không thật sự thích anh. Hơn nữa thói quen sinh hoạt và ý kiến quan niệm của chúng ta rất khác nhau, giống như anh đã nói, chí hướng khác nhau không thể chung đường. Giờ tôi thật sự đã ngộ được chân lý trong câu nói này. Cũng may tình cảm anh dành cho Dương Liễu Nhi vẫn chưa cạn, thế nên tôi chẳng có gì áy náy nữa. Sau này, anh là anh, tôi là tôi, đôi bên không ai nợ ai, tự mình vui vẻ, được không?”

Cố Đông Quân sững người giữ nguyên tư thế cũ, chất cồn làm anh phản ứng hơi chậm chạp. “Tối nay em đến có việc gì sao?”.

“...” Này anh Cổ, anh chuyển chủ đề đột ngột quá đấy, “Tôi đến tìm chứng minh nhân dân. Tôi đã tìm khắp nhà và phòng ngủ cũng không có, chỉ còn một khả năng duy nhất là rơi ở nhà anh.” “Ừ, em lên tìm đi.” Nói rồi, Cổ Đông Quân kéo Lâm Du đi vào trong.

Lên lầu, vừa bước vào nhà, thú tính trong người Cố Đông Quân dâng trào, anh đè Lâm Du xuống sofa, động tác thô lỗ lại trực tiếp. Từ trước tới giờ anh chưa từng đối xử với Lâm Du như thế. “A, Cố Đông Quân, anh điên hả?” “Anh tỉnh táo lại, này!”

“Đừng sờ, đừng! Đừng sợ! A!” Bất kể Lâm Du la hét thể nào, Cố Đông Quân vẫn không có ý dừng lại. Một tay anh giữ lấy cô, tay còn lại thì cởi thắt lưng. “...” Lâm Du thấy tình hình không ổn thì hét to lên: “Tôi ghét mùi son, mùi nước hoa của Dương Liễu Nhi, anh buông tôi ra!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.