Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 62: Chương 62: Em không muốn sinh con




Ở được hai ngày, xét thấy tình trạng hồi phục của Lâm Thiển tương đối tốt, bác sĩ liền phê chuẩn cho cô xuất viện.

“Cố phu nhân, sau khi về nhà nếu thấy các triệu chứng như chóng mặt, buồn nôn hay tức ngực thì cô phải đến bệnh viện ngay. Trong vòng một tháng không được vận động mạnh, cố gắng vận động ít thôi. Tuy là chấn động não nhẹ không để lại di chứng nhưng cần phải chú ý

“Vâng, cảm ơn bác sĩ

Ra viện, Lâm Thiển như chim non được thả về rừng, vui không tả nổi.

Bởi vì sau gáy bị cạo mất một mảng tóc nên có đội một chiếc mũ che tai màu trắng gạo, trên đỉnh đầu là quả cầu lông, hai đội tại to nhấp nháy, tạo hình hết sức đáng yêu.

“Cố Thành Kiêu, anh chọn mũ này đấy à?”

“Ừ, đẹp không?”

“... Ảt hết cả khí chất của bà đây, đẹp cái con khỉ ấy!”

Cố Thành Kiêu đanh mặt, “Lặp lại từ “bà đây xem nào?”

“Em... em...” Lâm Thiển vỗ ngực sửa lời, “Em đường đường là chị đại cao ngạo lạnh lùng, đột nhiên anh bắt em phải đội chiếc mũ đáng yêu như thế này, em còn lạnh lùng cao ngạo thế nào được?”

Cố Thành Kiêu vừa lái xe vừa ném lại một cầu, “Muốn làm chị đại thì tóc phải đủ dài trước đã.”

Im lặng chưa được ba phút, Lâm Thiển bỗng nảy ra ý định, hỏi: “Cố Thành Kiêu, em có thể đi gặp mấy tên hèn kia không? Dám trói bà đây... khụ khụ... em lại, em không thể không quất cho chúng mấy roi”

Cố Thành Kiêu lái xe, thoáng lườm mắt sang có một cái, “Bỏ ý nghĩ đó đi, em không gặp được đâu.”

“Chẳng phải còn phải nhận dạng sao? Loại độc ác t*ng trùng lên não này phải xuống địa ngục, quất vài roi có tính là gì. Cố Thành Kiêu, chỉ cần anh giúp chắc là được, đúng không?”

Cố Thành Kiêu thấy cô vẫn còn hưng phấn, nghiêm túc lần nữa, nói: “Vớ vẩn, anh không có đặc quyền ấy”

Lâm Thiển trề môi, ấm ức than khẽ, “Hừm, không được thì thôi vậy, nổi nóng gì chứ?”

“...” Thế mà là nổi nóng? Mình đầu có nổi nóng? Mình đâu có tức giận?

Hèn gì Khổng Tử nói, ngoài tiểu nhân ra duy chỉ có phụ nữ là khó dưỡng. Câu này quả thực rất chi lý, quá chính xác. Mấy hôm trước cô còn trách anh chỉ lo làm nhiệm vụ không về nhà, tử tế được hai bữa, giờ cô lại đổ lỗi cho anh.

Phía trước đèn đỏ, Cố Thành Kiêu dừng xe, nhìn cô cong môi giận dỗi, anh kiên nhẫn nhỏ giọng dỗ dành. Giọng nói gần như khép nép giải thích cho cổ hay, “Đội có quy củ của đội, mọi việc đều phải làm theo quy tắc, không phải em muốn gặp là gặp, muốn đánh là đánh. Hơn nữa, đối với nghi phạm không thể lạm dụng hình phạt riêng”

Lâm Thiển hách cắm lên cao, không có ý buông tha, rõ là được lợi mà vẫn tự mãn, “Em muốn dùng roi, dùng roi, muốn muốn muốn!”

Cố Thành Kiêu dùng sự nhẫn nại lớn hơn ngày thường, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ cho em dùng roi, được chưa?”

Môi Lâm Thiển đang bĩu ra thoáng cái cong lại uốn lượn như gợn sóng, muốn cười nhưng cố kìm lại.

Đèn xanh rồi, phía sau có xe nhấn còi, Cố Thành Kiêu cầm chắc tay lái chậm rãi khởi động xe.

Đang lái, anh buông một tay, lặng lẽ giơ ra, lay mu bàn tay cô vài cái, sau đó nắm chặt lấy.

“Anh làm gì vậy?” Lâm Thiển giằng tay ra, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Cố Thành Kiêu không những để mặc cô mà còn siết chặt mười ngón tay vào nhau, “Không làm gì cả, chỉ nắm tay thôi.”

“Anh tập trung lái xe được không, thủ trưởng Cố?”

“Có thể lái bằng một tay”

Lâm Thiển cố ý lớn tiếng, dùng giọng điệu răn dạy, “Lái xe một tay không an toàn, vừa lái xe nghe vừa điện thoại cũng bị phạt. Anh đây là vừa lái xe vừa trêu ghẹo con gái, nếu bị chú cảnh sát giao thông nhìn thấy chắc chắn sẽ phạt anh, đến lúc đó anh không có đặc quyền được miễn trừ đâu?

Đúng là có khả năng học đi đôi với hành, đến Cố Thành Kiêu cũng phải chịu thua.

“Anh mau buông ra đi, trên đường đầy mắt thần, nói không chừng hành động lái xe không văn minh của anh đã sớm bị chụp lại rồi. Này... anh...”

Cố Thành Kiêu thấy cô lải nhải như cố vợ nhỏ được đằng chân lân đằng đầu, tay phải bỗng vòng qua cổ cổ, phủ lấy gáy xoay cổ về phía mình, sau đó chạm vào đôi môi nhỏ của cô với tốc độ tia chớp.

Chỉ thoáng cái, tốc độ cực nhanh, nhanh đến nỗi Lâm Thiển không kịp phản ứng.

“Anh... anh không biết xấu hổ à?” Cô đỏ mặt, ngượng ngùng đến nỗi nói lắp.

Cố Thành Kiêu tự đắc nhìn phía trước, bộ dạng chuyên tâm lái xe. Anh xem như đã hiểu, muốn trị cô căn bản không thể dùng đạo lý. Phụ nữ chính là sinh vật không nói đạo lý.

Hai người cười cười nói nói nhốn nháo suốt chặng đường về đến nhà, gần như toàn bộ người làm của Thành Để đều tới thăm Lâm Thiển. Thiếu phu nhân nằm viện chắc thiếu gia rất đau lòng.

“Không có việc thì không cần lên, thiếu phu nhân cần nghỉ ngơi.” Cố Thành Kiêu hạ lệnh trục khách đuổi hết người giúp việc, chỉ để quản gia Niên ở lại, “Mẹ tôi nói gì không?”

Quản gia Niên e dè nhìn lướt qua Lâm Thiển.

“Không sao, ông cứ nói thẳng” Cố Thành Kiêu ra lệnh.

“Vâng, thiếu gia... Thực ra thì phu nhân đã ngồi dưới cho tới tận trưa, vừa mới đi không lâu. Cậu mãi không về nên bà ấy không đợi nổi, bảo tối sẽ quay lại”

Cố Thành Kiêu hơi nhíu mày, căn dặn, “Tôi biết rồi, ông bảo nhà bếp chuẩn bị đi, buổi tối mời phu nhân và lão gia tới đây dùng cơm”

“Vâng” “Đi xuống đi, ở đây không cần hầu hạ”

“Vâng”

Cuối cùng, quản gia Niên cũng lui ra khỏi phòng. Lâm Thiển uể oải nằm trên giường, nghĩ đến bữa cơm tối có chút lo lắng, sốt ruột và lúng túng, chi bằng ở lại bệnh viện cho xong.

“Yên tâm đi, mọi thứ đã có anh ở đây”

Lâm Thiển tự an ủi mình, “Vâng, em yên tâm mà, em có gì phải lo lắng chứ, họ có ăn thịt em đâu”

Cố Thành Kiêu áp người xuống, hai tay chống hai bên người cô, thì thầm vào tai cô, “Thực ra chỉ cần em mang thai, họ không chấp nhận cũng phải chấp nhận”

“... No!” Lâm Thiển bắt chéo hai tay ngắn trước ngực, như thể bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của mình, “Em không chấp nhận!”

“Anh biết, anh chỉ nói vậy thôi.”

Lâm Thiển nhìn vào mắt anh, nói vô cùng kiên định, “Em sẽ không sinh con, cả đời này không sinh đầu”

Cố Thành Kiêu cho rằng cô còn nhỏ nên chưa từng có ý nghĩ sinh con. Anh xoa mặt cô, cười nói: “Sau này em sẽ không nghĩ như vậy?

“Không, em không muốn sinh con”

“... Vì sao?”

Vì sao thì Lâm Thiển không nói ra được. Trước kia không có khái niệm sinh con, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, việc học hành đã đủ khiến cố nhức đầu, làm thế nào mà tính đến chuyện con cái. Hiện tại tuy đã kết hôn nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ. Cô phải mất mấy tháng mới làm quen được với sự thật mình đã kết hôn. Sinh con ư? Quá nhanh, cô không dám nghĩ tới.

Quan trọng hơn cả, cô cho rằng đứa con sinh ra phải được yêu thương, được chúc phúc, ít nhất phải được một gia đình hạnh phúc hoàn chỉnh bao bọc. Mối quan hệ hôn nhân giữa cô và Cố Thành Kiêu có khả năng mỗi người một ngả bất kỳ lúc nào, sao cô có thể sinh con cơ chứ?

Cô không muốn con cố giống cô, rõ ràng có cha có mẹ mà giống như mồ côi, trải qua bao đau buồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.