Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 887: Chương 887: Em tin anh mới là lạ








Chẳng phải là tại nửa đêm Lương Diệu Thần bị độc phát tác sao, làm cho ông bà cụ sợ hết hồn

Cô ta đang mang thai nên em cũng không dám cho uống thuốc ức chế bừa bãi, chỉ còn cách đưa đến bệnh viện.”

“Cái gì? Lương Diệu Thần bị trúng độc?” “Đúng vậy.” Lâm Thiên nghiêm túc trở lại: “Lúc ở nhà thì em chỉ nghi ngờ, nhưng khi đến bệnh viện, được bác sĩ khám thì đã có chẩn đoán chính xác rồi

Cô ta bị trúng độc ba ngày rồi.” Nét mặt Cố Thành Kiêu trở nên nặng nề.

“Em nghe bà cụ nói, lúc trước Lương Diệu Thần ngã ở nhà nên bị xuất huyết, phải đưa vào bệnh viện nằm viện để3giữ thai, bốn hôm trước mới xuất viện

Em nghi ngờ có thể bọn chúng đã tiêm thuốc độc cho Lương Diệu Thần trước khi cô ta xuất viện

Vết tiêm trên mu bàn tay của cô ta còn chưa hoàn toàn biến mất, vẫn nhìn thấy dấu vết.”

“Còn nữa, em nghe trong lúc vô tình bà cụ có nhắc đến một chuyện kỳ lạ

Bà cụ nói bệnh nhân vào bệnh viện thì không có bệnh gì được chữa dứt điểm, để càng lâu thì càng nặng

Em đang nghĩ, có lẽ Trác Việt không lừa chúng ta

Bọn chúng thật sự đã mất trí lấy bệnh nhân ra làm thí nghiệm

Cố Thành Kiêu, chuyện này rất nghiêm trọng, anh mau ngăn bọn chúng lại đi.” Cố Thành Kiêu1đắm đuối nhìn Lâm Thiển, nơi sâu thẳm trong trái tim anh như bị rung động, trong lòng anh có muôn ngàn cảm xúc.

“Sao vậy? Sao lại nhìn em như vậy?” Ánh mắt Cố Thành Kiêu trở nên vô cùng dịu dàng, như thể nước có thể tỏa ra từ ánh nhìn đó

Anh ôm ghì lấy Lâm Thiển vào lòng.

Trước kia anh chưa bao giờ kể chuyện công việc cho cô nghe, không tính đến những nhiệm vụ cơ mật, kể cả những chuyện dính dáng đến công việc khác anh cũng không hề nói với cô

Vì một khi nói ra cho cô biết thì cô lại càng lo lắng hơn.

Anh vẫn cảm thấy trong thâm tâm cô vẫn luôn phản đối công việc của6anh, anh sợ nhất chuyện cô ép anh phải chuyển việc.

Nhưng một câu “Anh phải mau chóng ngăn bọn chúng lại” bình thản của cô lại khiến Cố Thành Kiêu xúc động

Anh cảm nhận được cô tự hào về anh, ủng hộ anh.

“Làm gì vậy? Em không lạnh, anh không cần ôm em chặt như thế? “Em thấy anh nên đi làm chuyện đó sao?”

“Không thì sao?”

Cố Thành Kiêu mỉm cười, “Ừ, nghe lời em.”

Lương Diệu Thần nằm ngủ một giấc trong phòng cấp cứu

Sau khi cô ta tỉnh lại, nhiệt độ, huyết áp, các chỉ số khác đều đã về mức bình thường, tim thai cũng ổn định lại

Bệnh nhân trúng độc ngày càng nhiều

Bệnh viện hết sức chú trọng chuyện này, nhưng để4tránh dẫn đến sự hoảng loạn không cần thiết mà cảnh sát đã bí mật cử người đến tham gia điều tra

Lương Diệu Thần trúng độc, lại là phụ nữ có thai, nên cũng làm khó Cố Thành Kiêu

Đưa cô ta về nhà thì trong nước còn chưa xuất hiện loại bệnh này, không có phác đồ điều trị, khi chất độc phát tác sợ là sẽ ảnh hưởng đến thai nhi

Mà cũng không thể đưa cô ta về được, hai người họ tuyệt đối không thừa hơi mà đưa cô ta đi về.

Vả lại, đừng nghĩ Lương Diệu Thần có bề ngoài nhu nhược đáng thương, thực tế hoàn toàn không phải như vậy

Dù sao cô ta cũng là người lăn lộn trong giới3giải trí, nhìn thấy hết chuyện lòng người lúc lạnh lúc ẩm, thay đổi nhanh như cơn gió

Cô ta cặp kè với Kim Trang Sùng thì cũng không phải là người ngây thơ dễ bị lừa gạt, trong lòng cô ta chắc chắn cũng có toan tính riêng

Hơn nữa bản chất cô ta ích kỷ, Lâm Thiển dù sao cũng sẽ không kết bạn với những người như thế.

Lâm Thiển: “Ý của em là thông báo cho người nhà của cô ta, để chị Tuệ Hân đến chăm sóc cô ta, thuê nhà cũng được, ở khách sạn cũng được, ngủ ngoài đường cũng chẳng sao, đây là chuyện của bọn họ

Kim Trang Sùng rất hào phóng với người phụ nữ của mình

Những năm vừa rồi Lương Diệu Thần đi theo ông ta nhất định sẽ không thiếu tiền, chắc chắn đã gửi tiền về nhà.”

Lâm Thiển: “Còn chị Tuệ Hân nữa, em không cho rằng chị Tuệ Hân không biết gì về tình hình của Lương Diệu Thần

Chẳng lẽ con mình nghỉ học mà chị ấy lại không biết? Chẳng lẽ con gái mình rút khỏi giới giải trí mà chị ấy cũng không biết? Cứ coi như chị ấy không biết con gái mang thai, nhưng không lẽ không biết con mình ra nước ngoài? Con gái ra nước ngoài sống, chị ấy không hỏi nguyên nhân vì sao sao? Em không tin”

Lâm Thiển: “Lương Diệu Thần bị Kim Trang Sùng đá, tin tức gây gổ cãi cọ nhau tràn lan

Chị Tuệ Hân luôn luôn theo dõi tình hình của Lương Diệu Thần chẳng lẽ lại không biết? Nhất định là chị ấy biết, nếu không thì khi vụ bê bối xấu xí buông thả của Lương Diệu Thần và Đặng Phong bị vỡ lở ra thì đã không chỉ đích danh Kim Trang Sùng để em đi nhờ cậy

Chuyện em giúp mẹ con họ, làm được thì chỉ là chuyện cần làm, mà làm không được thì là em hại cô ta

Như thế có hợp lý không?”

Lâm Thiển: “Đừng tưởng bây giờ cô ta mang thai bị hắt hủi, sa sút, đáng thương

Đó chỉ là tạm thời thôi, đợi đến khi cô ta hồi phục lại tinh thần thì sẽ còn đến nhà mình phá cho gà chó cũng không yên

Chuyện lần trước đã như vậy rồi mà bây giờ còn lặp lại thì đúng là đáng đời em.” Lâm Thiển tuôn một tràng, Cố Thành Kiêu cũng không phản đối, chỉ yên lặng nghe cô nói

Cô cũng không giữ gì trong lòng, hai tay chống nạnh tỏ rõ thái độ, kiên định nói: “Cố Thành Kiêu, dù sao em cũng không muốn gặp lại Lương Diệu Thần nữa, chỉ nghe đến tên là em đã thấy khó chịu rồi

Tự anh lo đi!”

Cố Thành Kiêu nhìn dáng vẻ tức giận oán trách của cô thì tỉnh bơ nói: “Vậy mà em còn đưa cô ta vào viện?”

“Em..

thì em cũng không thể thấy chết mà không cứu được

Tình huống đêm qua như vậy, kể cả có là người xa lạ thì cũng không thể làm cách nào khác ngoài việc đưa vào viện..

Em..

em rộng lượng nhân hậu không được sao?” “Khụ khụ, có ai lại tự khen mình như thế hả?” “Em xuất sắc như thế đấy, nói thật thì có sao? Em ưu tú em có quyền.” “Tin anh đi, anh chắc chắn còn chán ghét phải gặp cô ta hơn cả em

Cô ta từng hại em, em nhớ, anh càng không bao giờ quên.”

Lâm Thiển bĩu môi: “Hừ, em sợ dáng vẻ đáng thương non nớt của cô ta sẽ mê hoặc anh.”

“Cái gì khêu gợi hấp dẫn mà anh chưa từng nhìn thấy, sao có thể bị cô ta mê hoặc được? Đùa gì thế?” Đầu Lâm Thiển căng ra, trừng mắt chất vấn: “Anh bị cái gì hấp dẫn?”

“...” Tự mình đào hố chôn mình, “Em không biết được, là chuyện trước kia thôi.”

“À, chuyện trước kia em cũng biết, các cô nàng không đến gần anh được thì làm sao có chuyện quyến rũ anh? Tốt nhất anh thành thật khai báo cho em.” Cố Thành Kiêu bắt đầu luống cuống, nhất là nét mặt anh, đến cả ánh mắt cũng bất an láo liên liên tục: “Lúc làm nhiệm vụ thì cũng khó tránh khỏi có lúc gặp dịp thì chơi...” Lâm Thiển lại càng không vui: “Cái gì? Gặp dịp thì chơi? Đến mức nào?” Đổ mồ hôi lạnh, toàn là mồ hôi lạnh!

“Cố Thành Kiêu, anh chưa từng nói cho em biết công việc của anh hóa ra còn có diễm phúc như vậy đấy!!!”

“Không có, tuyệt đối không có đâu!” “Em còn lâu mới tin!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.