Cố Thành Kiểu cười nhẹ, nói: “Không phải Phan Khả Vận có mặt mũi, mà là chị họ của cô ta có. Cố Đông Quân không thể không nể mặt chị họ của Phan Khả Vận”
“Chị họ của Phan Khả Vận? Cũng là chị em họ với các anh mà phải không? Là ai thế?”
“Không phải! Ba của Phan Khả Vân là cậu của Cổ Đông Quân. Người chị họ đó là họ hàng của bên mẹ Phan Khả Vận, không có quan hệ gì với bọn anh cả. Người chị họ đó... là bạn gái cũ của anh ấy”
“...” Lâm Thiển kinh ngạc đến há hốc mồm. Vòng quan hệ luẩn quẩn này khiến cô rối mù, chưa kịp phòng bị thì đã xuất hiện một người bạn gái cũ, thật sự rất ngạc nhiên.
Vừa rồi ở trong tiệm quần áo, cô đã nghe quản lý khoe khoang trước mặt mình, bảo rằng Phan Khả Vân là thượng khách, có hậu thuẫn rất mạnh, anh họ là Thị trưởng thành phố, chị họ là đại minh tinh.
Ai vậy? Tên là gì nhỉ?
Lâm Thiển vắt óc nhớ lại, chỉ trách lúc đó cô không nghe rõ.
“Tên là gì nhỉ?... Ôi ôi ôi, em không nhớ nổi”
Cố Thành Kiêu nhìn dáng vẻ nhắm tịt mắt như bị táo bón của cô thì tốt bụng nói cho cô biết, “Dương Liễu Nhi”
“Đúng rồi đúng rồi!” Lâm Thiển mừng rỡ, rốt cục cũng mò đúng chỗ.
Dương Liễu Nhi, nữ minh tinh hạng A nổi tiếng hiện nay, hot vô cùng, không ai không biết, không ai không hay.
Mấy năm qua, ngành giải trí luôn có quái tướng. Minh tinh nổi tiếng có lượng fan đông đảo thì diễn xuất kém lại không có tác phẩm. Còn minh tinh có tài diễn xuất, tác phẩm cũng hay thì lại không được nổi tiếng. Có người theo con đường diễn viên thần tượng, có người lại theo con đường diễn viên thực lực.
Mà Dương Liễu Nhi nổi lên đã phá vỡ quái tướng này. Cô ta là minh tinh hiếm có, vừa nổi tiếng lại diễn tốt, vừa có tác phẩm hay lại ăn khách, là một đại minh tinh thật sự.
Chẳng những cô ta có khuôn mặt đẹp mà dáng người cũng rất quyến rũ. Cô ta đã từng nhận được rất nhiều giải thưởng diễn viên xuất sắc.
Quan trọng hơn nữa, cô ta còn là đại sứ từ thiện, rất có hứng thú với việc từ thiện.
Sau khi Lâm Thiên biết được thông tin này, rốt cuộc đã hiểu vì sao anh Cả lại dứt khoát từ chối Lâm Du như vậy.
Đã thưởng thức qua sơn hào hải vị thì làm sao cảm thấy nước luộc thịt có hương vị?
Từng có được đại mỹ nữ xinh đẹp như thế, đương nhiên coi thường kiểu con gái dễ thương chân chất như Lâm Du rồi.
“Anh nói anh Cả nể mặt Dương Liễu Nhi, vậy có nghĩa là anh ấy vẫn còn nhớ thương cô ta đúng không? Vậy tại sao bọn họ lại chia tay?”
Cố Thành Kiều hơi hối hận vì đã nhắc đến Dương Liễu Nhi, vừa nói ra là thấy tiêu rồi.
“Hiếm khi anh được rảnh, hiếm khi chúng ta được hưởng thụ thế giới hai người, em có thể đừng nhắc đến người khác không?”
“Vậy anh nói luôn cho em biết là được rồi”
Lâm Thiển thật sự cảm thấy rất hứng thú. Biết thêm nhiều thì cô sẽ có thêm cơ hội khuyên nhủ Lâm Du.
“Anh nói cho em biết đi, được không?” Cô nắm lấy tay áo anh lắc qua lắc lại như mèo con, “Được không? Được không vậy? Chồng yêu?”
Cố Thành Kiêu nào để được giọng nói năng nà nũng nịu của cô, lập tức nói hết tất cả những gì mình biết.
“Do có quan hệ với Phan Khả Vận nên Cố Đông Quân và Dương Liễu Nhi đã biết nhau từ nhỏ. Mấy năm trước anh nghe nói bọn họ quen nhau, rồi vài năm sau lại nghe nói bọn họ đã chia tay. Người nhà đều đã chuẩn bị sẵn sàng hết mọi thứ cho họ, cũng đã trang trí phòng tân hôn, thế mà tự nhiên bọn họ lại chia tay”
Lâm Thiển lắng nghe, “Sau đó thì sao?”
“Đó là toàn bộ nội dung anh nghe được”
“Ha?”
“Mấy năm anh mới về một lần, có thể nghe được là tốt rồi.”
Lâm Thiển thất vọng, mặc dù chuyện Cổ Thành Kiểu nói cũng không đến nỗi nào, “Anh không quan tâm đến cảm nhận của anh em nhà mình hả? Sao không hỏi nguyên nhân chia tay?”
Cố Thành Kiều đáp lại như lẽ dĩ nhiên, “Liên quan gì đến anh chứ?”
“...” Lâm Thiển trợn mắt, người này thật là lạnh nhạt!
Không nghe được gì từ Cố Thành Kiều, Lâm Thiển đành thôi. Có điều, nếu liên quan đến Dương Liễu Nhi thì có thể tìm kiếm trên mạng.
Đêm hè, gió mát hiu hiu, màn đêm dần buông xuống thành phố nhộn nhịp.
Nhưng các phố lớn ngõ nhỏ vẫn tấp nập như cũ.
Những cửa hàng xung quanh phố đi bộ náo nhiệt sầm uất, Cố Thành Kiêu nắm tay Lâm Thiển cùng dạo bước trên phố như những đôi tình nhân khác.
Anh quả là trời sinh sống dưới sự chú ý của công chúng. Mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ quyến rũ, khiến những người khác giới cách vài mét đều chết mê chết mệt.
“Oa, anh kia cao thật... đa dáng cao không phải trọng điểm, nhan sắc mới đáng kể
“Mau nhìn bên kia kìa, anh kia chân dài, còn rất đẹp trai”
“Oa, sao lại có người đẹp trai thế chứ, lại có phong độ nữa, tôi ngây ngất rồi”
Ngoài những lời cảm thán của người khác giới ra, còn có tiếng la hét của người cùng giới, “Bạn trai em ở đây này, đừng có nhìn người khác.”
Lâm Thiển quay lại nhìn anh, nói nhỏ: “Em cảm thấy nên giấu anh ở nhà”
“Vì sao?”
“Nhìn thử mấy cô kia đi, họ phát điên vì anh rồi”
“À, anh quen rồi”
Lâm Thiển lườm anh, ghen ghét trừng mắt, “Quen bị người khác nhìn ấy hả?”
Cố Thành Kiều thản nhiên nói, “Những tiểu binh trong quân khu nhìn thấy anh cũng phát điên”
“Vì căm thù anh à?”
Lâm Thiển lặng lẽ quay đầu về phía trước, đoạn đối thoại này chẳng có chút hàm dưỡng nào, nhưng không biết đã chạm trúng dây cười nào của cổ mà cô phải mím chặt môi mới không cười thành tiếng.
Bên cạnh là đài phun nước, tất cả đèn trong đài phun đều được bật sáng. Ánh đèn muôn màu chiếu vào sóng nước trông vô cùng đẹp đẽ.
Vòi nước trong đài phun lên liên tục làm cho không khí đêm hè mát mẻ hơn đôi chút.
“Nhìn kìa anh, hồ ước nguyện đấy.” Lâm Thiển hưng phấn chỉ vào hồ, “Hôm nay có phun nước, nhiều lần đi ngang qua đây đều không phun, anh có tiền xu không? Em muốn cầu nguyện!”
Cố Thành Kiều xấu hổ, “Chính vì những người hành động ngu xuẩn như em mà đài phun nước phải sửa chữa nhiều lần đấy”
“...” Có cần phải phá phong cảnh vậy không?
Thấy Lâm Thiển không vui trừng mình, anh đành phải nhường bước, mỉm cười nói: “Được rồi được rồi, chúng ta đến cầu nguyện, tiền xu phải không? Vừa khéo anh có”
Lâm Thiển dầu mối, cầm lấy tiền xu, hỏi: “Em hết ngu xuẩn rồi hả?”
“Không không không, đây chính là hành động lãng mạn, sao lại ngu xuẩn được?” Cố Thành Kiều xoay cô hướng mặt ra hồ phun nước, “Mau lên mau lên, cầu nguyện cầu nguyện”
Lâm Thiển nắm đồng xu trong tay, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, yên lặng cầu nguyện với đài phun nước.
Sau đó cô mở mắt ném mạnh đồng xu đi. Đồng xu bay một đường vòng cung trên trời đêm rồi rơi đúng vào hồ nước.
Một giây sau, dưới mặt hồ đen như mực bỗng vọng lên tiếng chửi rủa của đàn ông, “Đứa não tàn nào lại vứt đồ xuống hồ vậy, không thấy bốn chữ Cấm chỉ ném đổ to đùng đó hả?”
Lâm Thiển sợ đến bối rối.
Cố Thành Kiều cũng xấu hổ.
“Chẳng phải hôm nay tôi đã nói rõ ràng là không được vứt đồ rồi sao, sao cứ vứt bậy vứt bạ vào hồ thế?”
m thanh càng lúc càng gần, tiếng của nhân viên lọc nước từ một nơi bí mật gần đó cũng càng lúc càng gần.
“Chạy mau!” Lâm Thiển liền kéo Cổ Thành Kiểu co giờ bỏ chạy.