Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 249: Chương 249: Hoa thiên minh này tuyệt đối có vấn đề




Chuyện mà Lâm Thiển nói quả là gợi ý lớn cho Cố Thành Kiêu. Trong lúc bọn anh không có manh mối nào thì lại bỗng dưng chuyển hướng thần kỳ.

Dựa theo lời Lâm Thiển thuật lại thì Hoa Thiên Minh rất giống tấm tranh vẽ của Chú Tư, cũng thích thiếu nữ vị thành niên như Chú Tư, và quan trọng nhất là, hiện tại Hoa Thiên Minh cũng đang mất tích.

Nếu giống nhau một chuyện thì còn có thể gọi là trùng hợp, nhưng giống nhau đến ba chuyện, vậy thì không phải trùng hợp nữa rồi. Anh lập tức gọi điện cho Thẩm Tự An, “Lập tức điều tra một người, Hoa Thiên Minh - đối tác của Lâm Bồi tập đoàn Lâm thị.” Lâm Thiển bị gạt sang bên thì khó hiểu chớp mắt mấy cái, “Tình hình sao rồi?” Cố Thành Kiêu có cảm giác kích động khó hiểu, giác quan thứ sáu của anh mách bảo cho anh biết rằng lần này chắc chắn sẽ tìm ra. cảm giác nhạy bén đối với các tình tiết của vụ án tiềm tàng trong máu kích thích thần kinh anh sâu sắc. “Thiển Thiển, nếu lần này mà bắt được tội phạm quan trọng thì em chính là người có công lớn nhất đấy.”

“Hả?”

Anh bắt đầu ra vẻ bí hiểm, nói: “Ăn xong về nhà sẽ nói cho em biết.” Lâm Thiển buồn bực hỏi: “Thủ trưởng Cổ, anh muốn tâm sự với em về những bí mật trong công việc của anh sao?”

Không đợi anh lên tiếng, cô lập tức xua tay: “Đừng đừng đừng, xin anh tha cho em! Em vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”

Cố Thành Kiêu: “...”

Đội truy nã đã đánh cược nhiều năm với tập đoàn buôn lậu ma túy Tam Giác Vàng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa thể bắt được tên cầm đầu Chú Tư đứng phía sau.

Sau khi Đội đặc nhiệm tiếp nhận thì cũng gặp thoáng qua Chủ Tư mấy lần. Chú Tư giống như tâm ma của bọn họ vậy, biết rõ hắn ta tồn tại nhưng vẫn luôn không nhìn thấy không mở được. Lần núi lở ở Đại Thanh Sơn đã đồng thời phá hủy đi trụ sở bí mật của Tam Giác Vàng, cũng lại một lần nữa cắt đứt manh mối về Chú Tư.

Tìm được manh mối về Chú Tư quả thật không dễ. Huống chi, nanh vuốt ma quỷ của hắn đã vươn đến Lâm Thiên, anh nhất định phải bắt được hắn.

Đang suy tư thì Lâm Thiển cắt ngang anh, tò mò tra hỏi: “Có em hợp tác thì sẽ giúp anh phá án được phải không?”

Cố Thành Kiêu không hề nghĩ ngợi liền gật đầu. Lâm Thiển thở dài một hơi: “Thôi được rồi, em không vào địa ngục thì ai vào? Tốt xấu gì em cũng là nữ anh hùng quốc gia Vì Nghĩa Quên Mình, hợp tác với anh một chút vậy.” Anh bị cô chọc cười, đưa tay lau đi sốt tiêu đen trên mép cô, “Ừ, ngoan.” Ăn xong về nhà, vừa về đến nhà, anh đã dẫn cô vào phòng sách. Bật máy tính lên kết nối với tổng bộ, rất nhanh, mấy anh lính trong tư thế đứng nghiêm liền xuất hiện trên màn hình.

Đây là một cuộc họp video. “Chào chị dâu.” Bên kia video, bọn Tống Cảnh Du và Ngụy Nam mồm năm miệng mười cùng tranh nhau chào hỏi cô.

Lâm Thiển bất giác ngồi thẳng người, mỉm cười vẫy tay với bọn họ, “Chào các anh.”

Ngụy Nam tiến lại gần ống kính, hỏi: “Khỏe rồi chứ chị dâu?” “Khỏe rồi, cảm ơn các anh đã cứu tôi. Tôi vẫn chưa có cơ hội đích thân cảm ơn các anh.” “Chị dâu đừng khách sáo, là lão Đại cứu chị mà.”

“Phải cảm ơn anh ấy và cũng phải cảm ơn các anh nữa. Mọi người có rảnh thì ghé Thành Để dùng cơm nhé.”

Lâm Thiển từng nghe Tiểu Linh nói, trước đây khi Cố Thành Kiêu vẫn còn độc thân, cấp dưới của anh vẫn thường xuyên tới Thành Để ăn liên hoan. Sau này có lẽ do cố kỵ cô mà mọi người không tới nữa.

Cô không muốn vì mình mà tình nghĩa giữa bọn họ bị ảnh hưởng.

Bọn họ đích thực là một đội cùng vào sinh ra tử.

Lâm Thiên nhìn sang Cố Thành Kiêu như cầu xin anh đồng ý, “Mời mọi người đến Thành Để ăn cơm được không? Cho náo nhiệt chút.”

Anh dịch ghế sang bên, “Được, ngày mai được nghỉ lễ, không có việc gì thì tất cả đến đây đi.” “Vâng... ” Các chiến sĩ bên kia nhảy cẫng lên reo hò.

Trở lại chuyện chính, lần này tổ chức họp video khẩn cấp không phải chỉ để hẹn ăn cơm đơn giản như vậy.

Cố Thành Kiêu: “Tử Tuấn, cậu sắp xếp tuyến thời gian, Lâm Thiển, em nhớ lại thử xem đã gặp Hoa Thiên Minh vào lúc nào, ở đâu.”

Lâm Thiển không khỏi căng thẳng trong lòng, đưa mắt nhìn anh. “Đừng căng thẳng, cứ từ từ nhớ, nhớ được cái gì thì nói cái đó.” Lâm Thiển gật đầu, bắt đầu nhớ lại. “Hoa Thiên Minh là bạn làm ăn với bác Cả em, em biết được người này từ miệng của hai bác. Lần đầu tiên gặp mặt hắn ta là lúc em học lớp mười, hắn đến nhà ăn cơm. Em không nhớ cụ thể, chỉ nhớ dáng vẻ của hắn rất hèn mọn, luôn híp mắt, em ghét hắn vô cùng.”

“Mấy lần sau đều gặp phải hắn ở nhà, hai bác gọi hắn là “anh Hoa” rất thân thiết. Em nhớ mỗi lần bác Cả gặp khó khăn trong việc làm ăn thì lúc nào cũng anh Hoa anh Hoa. Hắn ta và hai bác của em có quan hệ rất tốt.”

“Vào tháng mười năm ngoái đã từng nghe qua một lần nên có ấn tượng rất sâu sắc.” Lâm Thiên nhìn thoáng qua Cố Thành Kiêu, nói: “Cứ xem như là hắn hẹn em đến, nhưng hắn chưa từng xuất hiện.” Cố Thành Kiêu cắt ngang, “Đoạn này anh biết rồi, em nói tiếp đi.”

“À... Sau đó, là ngày mà em bị bắt cóc lần đầu tiên. Em còn nhớ rất rõ, hôm đó em đến nhà bác Cả thì đụng phải hắn. Em nghe nói hắn mới từ Mỹ về nước, vừa đàm phán thành công một vụ làm ăn lớn trị giá 700 triệu tại Mỹ. Hôm đó em đúng là xui.”

“Lần tiếp theo là vào sinh nhật của ông nội em, em thấy hắn nói gì đó với bác Cả. Có điều sau đó em không thấy hắn nữa, có lẽ hắn về sớm.”

“Sau này thì em không còn gặp hắn, chỉ biết là hắn chung cổ phần với Lâm thị, còn trợ giúp đưa Lâm thị ra thị trường. Dù sao ở trong mắt bác Cả em thì hắn là người lương thiện.” Lâm Thiển nói xong, Cố Thành Kiêu ra dấu “OK” với cô. “Thẩm Tự An, cậu tra được gì không?” Thẩm Tự An nói: “Lão Đại, tên Hoa Thiên Minh này tuyệt đối có vấn đề. Tôi chẳng tra được bất cứ điều gì về hắn cả.”

Cố Thành Kiêu: “Là không có hay là tư liệu đã bị mã hóa?”

Thẩm Tự An: “Anh đoán không sai, chính là bị mã hóa, hơn nữa còn dùng chương trình mã hóa ngang cấp với đội chúng ta. Nếu như không có mật khẩu riêng thì hoàn toàn không thể giải được.”

Cố Thành Kiêu: “Tập trung vào Hoa Thiên Minh, đồng thời theo dõi tập đoàn Lâm thị”

Thẩm Tự An: “Vâng! Chị dâu, chị có thể dựa vào bức chân dung kia nói cụ thể tướng mạo của Hoa Thiên Minh không?”

Cố Thành Kiêu mở bức chân dung phác họa trên máy tính để cô nhìn rõ hơn.

Lâm Thiên thấy bức chân dung trên màn hình vi tính không xê xích với người thật ngoài đời là bao thì nhớ kỹ lại rồi nói: “Khuôn mặt không khác mấy, nhưng cánh mũi lớn hơn một chút, cằm cũng vậy. Hắn ta rất

mập, mặt to, bộ dạng dữ tợn. Còn mắt thì... hơi to hơn chút, không, không phải mắt to mà là mí mắt trên to, na ná như mắt tam giác ấy.” Lâm Thiển vừa nói, chiến sĩ phụ trách phác họa bên kia vừa chỉnh sửa, sau khi chỉnh xong chân dung liền gửi qua máy tính của Cố Thành Kiêu.

Cứ thế, chân dung của Hoa Thiên Minh càng lúc càng giống, càng lúc càng chân thật. “Đại khái là vậy, tấm hình này rất giống hắn. Bởi vì tôi ghét cay ghét đắng hắn, cảm thấy hắn xấu vô cùng, cho nên trong đầu khắc sâu tướng mạo của hắn.” Ngụy Nam cười đùa một câu, “Chị dâu à, nếu so với lão Đại của bọn tôi thì Hoa Thiên Minh đúng là xấu thật, ha ha ha.”

Những chiến sĩ trước mặt cũng bật cười ha hả, Lâm Thiển lập tức đỏ mặt.

Cố Thành Kiêu xoa đầu cô, “Em đi tắm trước đi, anh ở lại dặn dò bọn họ một chút.” “Dạ.” Lâm Thiển ước gì mình đi thật nhanh, chẳng chào hỏi mà bỏ chạy luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.