Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 283: Chương 283: Kẻ thù diệt thân




Trong phòng bệnh yên tĩnh, tiếng khóc của Trần Na vô cùng tuyệt vọng và bế tắc.

Cô ta rất hợp tác, tự mình khai tất cả mọi chuyện. Đây là điều khiến Đội đặc nhiệm vui mừng nhất. “Tôi và Kiện Hùng lên kế hoạch, mọi người đều biết. Lão Tôn thành thật nói họ cũng đã muốn lên kế hoạch từ sớm rồi. Vì vậy chúng tôi đồng tâm hiệp lực mà bày ra kế nổ sập hầm.” “Đó là hang ổ bí mật của Chú Tư. Lần lượt nổ tung từng điểm, dẫn đến một đường hầm rất sâu. Bên trong tối tăm mù mịt, tất cả đều là ma túy hại người.”

“Chú Tư có một nhóm đặc chế thuốc, gồm ba người. Mỗi tháng bọn họ đều ở mãi bên trong đến cả nửa tháng. Ngoài ra bọn họ còn có một nhóm vận chuyển thuốc gồm năm, sáu người, cứ mỗi cuối tháng lại đến vận chuyển một lần. Nhưng sau khi Tam Giác Vàng gặp chuyện không may, bọn chúng không thường xuyên đến nữa, ba hoặc bốn tháng mới đến lấy một lần.”

“Chúng tôi chôn hết những thuốc nổ phá đá kia dưới mặt đường hầm, định thừa dịp lúc bọn Chú Tư ở trong hầm thì nó chết bọn chúng. Nhưng vào ngày đó, Phạm Dương Mộc đoán được kế hoạch của chúng tôi, đã kéo Chú Tư chạy ra ngoài, chặt đứt đường ra của mọi người. Vì vậy vào thời điểm thuốc nổ nổ tung thì không người nào ở bên trong chạy ra được.” “Thuốc nổ nổ trước thời điểm dự định của chúng tôi hai tiếng. Lúc ấy tôi và Kiện Hùng đang canh ổ thuốc nổ

bên cạnh, muốn nổ thêm một lần nữa sau khi anh em ra ngoài hết. Nhưng vạn lần không ngờ đến, các anh không ra ngoài, mà ngược lại, người ra ngoài lại là Phạm Dương Mộc và Chú Tư. Chính Phạm Dương Mộc châm ngòi thuốc nổ.”

“Uy lực thuốc nổ quá mạnh, dẫn đến tình trạng sạt núi lở đất, tạo nên tai họa sau đó. Tôi và Kiện Hùng cũng bị thương, suýt chút nữa bị đá rơi đè chết. Bây giờ nghĩ lại, tôi thà rằng để đá đè chết, xong hết mọi chuyện.”

“Sau đó chúng tôi đã trốn chui nhủi trong rừng rậm không dám ra. Đến gần đây, lúc Kiện Hùng đi mua thức ăn mới thấy hình của Tiểu Thúy trên TV ở tiệm bán đồ tiện lợi.”

“Trước tiên chúng tôi tìm đến họ hàng trước, là cậu của Viện Hùng. Cậu nói cho chúng tôi biết ông cụ và hai đứa trẻ đang ở thành phố B, còn nói chúng tôi biết cách liên lạc. Chúng tôi cũng không dám nhập nhèm gọi điện thoại, mà tính đi thẳng đến đón ông cụ và hai đứa trẻ, cả nhà cao chạy xa bay.”

Nói xong, cảm xúc của Trần Na lại suy sụp một lần nữa, “Bây giờ có nói gì cũng vô ích. Kiếm tiền nhiều như vậy thì có ích gì? Tôi không thể ở bên cạnh con của mình, chồng của tôi còn không giữ được cả tính mạng. Tôi không cố ý đánh ông cụ, chỉ vì không muốn ông cụ báo cảnh sát nên mới lấy cây lau nhà đập ông ấy. Tôi có lỗi với các con, cũng có lỗi với ba của Viện Hùng.”

Trần Na nói xong cũng giống như buông được tảng đá nghìn cân trên vai, cả người xuôi xị xuôi lơ. Thay vì gọi đây là một màn tra khảo, không bằng nói đây là một màn Trần Na phát tiết. Cố Thành Kiêu tranh thủ thời cơ, lấy ảnh Phạm Dương Mộc ra hỏi: “Phạm Dương Mộc mà cô nói có phải là người trong hình này không?” Trần Na ngẩng đầu nhìn lên. Đó là ảnh Phạm Dương Mộc mặc quân phục và đội quân mũ, cô ta gật đầu, “Phải, chính là hắn.”

Cố Thành Kiêu lại lấy ảnh của Trịnh Tử Kỳ ra, hỏi: “Còn người này? Có ở cùng với Chú Tư và Phạm Dương Mộc không?” Trần Na nhìn vào, cũng là người mặc quân phục giống Phạm Dương Mộc, chỉ có điều cô ta chưa bao giờ gặp người trong ảnh, “Tôi chưa bao giờ gặp người này.” “Cô suy nghĩ kỹ một chút rồi hẵng trả lời.” Trần Na nhìn lại rồi vẫn lắc đầu, “Tôi thật sự chưa từng thấy cô ấy.” Cố Thành Kiêu cất ảnh đi, hỏi: “Sáu năm trước, ở vùng Thiểm Tây xa xôi có xảy ra một vụ cưỡng hiếp phụ nữ. Ngày tiếp theo, cả nhà bị phóng hỏa, cả gia đình bảy người bị thiêu cháy trong biển lửa, trong đó có cả ba trẻ nhỏ. Có phải các người đã gây ra vụ thảm án trả thù độc ác này không?” Đôi mắt tràn ngập nước mắt của Trần Na đột nhiên hoảng loạn. Cô ta thấy Cố Thành Kiêu thẩm vấn không khác gì Diêm Vương hỏi tội, bắt cô ta móc hết bí mật chôn sâu trong lòng mà phơi bày ra, không cách nào che giấu.

Một lúc lâu sau, cô ta mới từ từ khai ra, nói: “Là Kiện Hùng làm. Cũng chính vì chuyện lần đó mà chúng tôi mới được Chú Tư trọng dụng. Ha ha, tất cả đều là báo ứng, quả báo của kiếp này.”

“Kẻ cưỡng hiếp người phụ nữ đó là ai?”. “Hắn tên Trương Tuấn, chết ba năm trước rồi, vì bị AIDS.” Tất cả các chiến sĩ đứng đó đều thở hắt ra.

Cố Thành Kiêu lại hỏi: “Còn người phóng hỏa đâu?” Trần Na thành thật nói: “Chính là bọn họ, tất cả đều chết trong đường hầm rồi.”

“Vậy cô có biết, người phụ nữ nạn nhân trong vụ thảm án đó chính là vợ của Phạm Dương Mộc không? Bảy người bị thiêu sống trong nhà, tất cả đều là người nhà Phạm Dương Mộc không?”

“Cái gì?” Trần Na khiếp sợ không thôi, “Anh nói đó là gia đình Phạm Dương Mộc?” “Đúng vậy, không sai. Năm đó Phạm Dương Mộc là người của chúng tôi.” Những chuyện này đúng là Trần Na không hề hay biết. Phản ứng kinh ngạc trên mặt cô ta không thể giả tạo được. Cô ta hỏi, “Vậy tại sao hắn ta lại bán mạng theo Chú Tư được?”

Cố Thành Kiêu: “Tôi cũng muốn biết. Còn vụ án buôn thuốc phiện ở biên giới Tứ Xuyên bốn năm trước, chín cảnh sát hi sinh, cũng là do các người làm?”

“Phải.”

“Tôi rất hài lòng với thái độ của cô. Sau này khi đội hình sự đến áp giải cô, tôi sẽ báo cáo toàn bộ biểu hiện của cô cho họ.”

“Cảm ơn.”

“Cô còn biết gì về Chú Tư và Phạm Dương Mộc nữa không?” Trần Na nói: “Thủ trưởng Cổ, con gái tôi nói là anh cứu bọn nhỏ, còn cho chúng nó cuộc sống yên ổn, tôi thực sự cảm ơn anh, cũng muốn giúp các anh. Tôi cũng hi vọng lão Chú Tư kia sớm gặp ngày báo ứng. Nhưng thật ra tôi không biết nhiều lắm về chuyện của bọn họ. Tất cả đều là Kiện Hùng đi gặp họ.”

“Cô gặp Chú Tư chưa?”

“Gặp rồi.”

Cố Thành Kiêu lấy luôn ảnh Hoa Thiên Minh ra hỏi: “Có phải là hắn đây không?” Trần Na vừa nhìn đã gật đầu nói: “Đúng.”

Nói như vậy, lời Lâm Thiển phân tích chỉ để bọn họ nghi ngờ Chú Tư là Hoa Thiên Minh, thì lời khai của Trần Na chính là bằng chứng. Chú Tư chính là Hoa Thiên Minh, Hoa Thiên Minh chính là Chú Tư.

“Cô đoán Chú Tư và Phạm Dương Mộc có thể trốn ở đâu?”

“Tôi thật sự không biết, nếu không tôi nhất định sẽ khai.” “Vậy được, nếu cô còn nghĩ ra được gì nữa thì nói cho tôi biết.” Trần Na gật đầu, ánh mắt lóe lên sự bất an, cô ta e sợ cầu xin: “Thủ trưởng Cổ, anh có thể tiếp tục chăm sóc các con của tôi được không?”

Cố Thành Kiêu lãnh đạm nói: “Vợ tôi sẽ giúp đỡ Tiểu Thúy và Tiểu Bảo học xong đại học.”

Trần Na lã chã rơi lệ, quỳ sụp dập đầu ba cái “bụp bụp bụp” xuống đất, “Cảm ơn anh, cảm ơn đại ân đại đức của anh. Đời này kiếp này nếu tôi không có cơ hội báo đáp, thì kiếp sau xin trả ơn. Cảm ơn, cảm ơn!”

Cố Thành Kiêu không tiến lên đỡ cô ta. Với loại người nhẫn tâm hại người vô tội, anh không có chút đồng cảm.

Một lúc sau, cả nhóm rút ra khỏi phòng bệnh, tâm tình ai ai cũng nặng nề. Đó chính là Phạm Dương Mộc, chính là chiến hữu từng kề vai sát cánh của bọn họ.

Tất cả mọi người không thể hiểu nổi, rốt cuộc Phạm Dương Mộc làm như vậy là vì cái gì. Chú Tư chính là có kẻ thù diện thân của anh ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.