Phan Khả Vận muốn ngăn cản, nhưng bị chị họ chắn trước mặt.
Cô ta phát run, siết chặt hai chiếc điện thoại trong tay.3
“Đưa điện thoại của Lâm Du đây!” Dương Liễu Nhi trừng mắt, xòe tay, bảo Phan Khả Vận giao nộp điện thoại.
Pha2n Khả Vận trơ mắt nhìn Lâm Du bị đưa vào thang máy.
“Bây giờ em lập tức về nhà cho chị, nghĩ thông suốt rồi đến gặp chị.” Đối mặt với sự cứng rắn của chị họ, Phan Khả Vận bó tay chịu chết.
Tại cửa khách sạn, Phan Khả Vân vừa hoảng loạn vừa thận trọng chạy ra ngoài.
Sau khi xác định chị họ không đi theo, cô ta vội vàng lấy điện thoại giấu ở bên hông váy ra.
Lúc đó, Dương Liễu Nhi chỉ nhìn thấy tay phải cô ta cầm điện thoại, chứ không ngờ bên tay trái cô ta còn cầm một chiếc điện thoại khác.
Phan Khả Vận gấp gáp gọi điện cầu cứu.
“Chị cảnh cáo em, chuyện này em phải coi như không biết gì hết.
Nếu em lắm mồm, công ty của ba em không chỉ đơn giản là phá sản thôi đâu.” Phan Khả Vận hèn nhát rúc vào góc tường.
Trước đây cô ta đều nhìn chị họ bằng ánh mắt sùng bái.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trong sự sùng bái ấy còn có thêm sự nghi ngờ.
Còn hiện giờ, ánh mắt cô ta nhìn chị họ chỉ toàn là sợ hãi.
Cửa thang máy đóng lại, cô ta cảm nhận được sự đè nén nghẹt thở.5
“Chị họ, sẽ xảy ra chuyện đấy, chị không nghĩ đến hậu quả sao? Chị sẽ hại anh Đông Quân mất.” “Ha, không phải anh ấy 4thật lòng yêu cô ta sao? Nếu người phụ nữ anh ấy yêu phản bội anh ấy mà anh ấy còn có thể một lòng một dạ với cô ta, vậy chị 0đây xin nhận thua.” “Đây không phải là phản bội, đây là cưỡng hiếp.
Chị họ, các chị không thể làm như vậy, đây là chuyện phạm pháp!” “Chỉ cần em không lo chuyện bao đồng thì cô ta chính là kẻ phản bội Cố Đông Quân!” Dương Liễu Nhi gạt phăng lời nói của Phan Khả Vận, trừng mắt tuyên bố: “Đây là sự thật, chị nói cái gì thì là cái đó.
Em mau đưa điện thoại của cô ta cho chị!” Phan Khả Vận im lặng giấu hai tay ra sau lưng.
“Đưa đây!” Dương Liễu Nhi trực tiếp cướp lấy.
Tại cửa khách sạn, Phan Khả Vân vừa hoảng loạn vừa thận trọng chạy ra ngoài.
Sau khi xác định chị họ không đi theo, cô ta vội vàng lấy điện thoại giấu ở bên hông váy ra.
Lúc đó, Dương Liễu Nhi chỉ nhìn thấy tay phải cô ta cầm điện thoại, chứ không ngờ bên tay trái cô ta còn cầm một chiếc điện thoại khác.
Phan Khả Vận gấp gáp gọi điện cầu cứu.
Nhưng điện thoại trong tay cô ta là điện thoại của Lâm Du, cô ta không thể mở khóa được.
Hay là gọi 110, nhưng cô ta sợ làm lớn chuyện, chị họ sẽ đối phó với cô ta.
Mấy năm nay, cô ta đã tận mắt chứng kiến chị họ đối phó với từng kẻ đối địch với mình thế nào.
Một nữ ngôi sao nào đó từng cướp một phát ngôn từ tay chị họ, hiện giờ trong giới giải trí đã không thể tìm ra tên người này.
Một đạo diễn nổi tiếng nào đó từng cố ý làm khó chị họ trong lúc quay phim điện ảnh, còn cắt giảm đất diễn của cô ta.
Hiện giờ, vị đạo diễn đó đã lưu lạc đến đầu đường xó chợ, chỉ có thể diễn xiếc mưu sinh.
Còn có chị Nhạc vốn là người phụ trách của quỹ từ thiện.
Bởi vì sự kiện “Quyên góp giả” lần trước nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, vì vậy chị họ đã lập tức đẩy chị Nhạc ra, đưa ra rất nhiều chứng cứ chứng minh chị Nhạc lợi dụng quỹ từ thiện để đút túi riêng mấy chục triệu.
Hiện giờ chị Nhạc vẫn còn bị giam trong tù.
Nhớ đến rất nhiều chuyện tương tự, thời tiết mùa hè tháng tám nóng bức nhưng Phan Khả Vân lại toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
110 đã được kết nối, nhưng rốt cuộc lại bị cô ta run tay ngắt máy.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cô ta đứng bên đường nhìn dòng xe xuôi ngược, đáy lòng bỗng dưng nảy sinh cảm giác hoảng sợ.
Cô ta biết rất nhiều chuyện của chị họ, nhưng cô ta lại không nắm chứng cứ xác thực trong tay.
Những đoạn ghi âm điện thoại kia cũng chỉ là đoạn ghi âm cô ta lén lút ghi lại lịch sử cuộc gọi, chẳng thể chứng minh được gì.
Với thủ đoạn của chị họ, không chừng cô ta còn bị cắn ngược lại.
Ngay lúc cô ta luống cuống mù mịt thì điện thoại trên tay bỗng đổ chuông.
Cô ta cúi đầu nhìn, là Cố Đông Quân gọi tới.
Cố Đông Quân gọi điện cho Lâm Du.
“Alo?” Cô ta nghẹn ngào nói, mang theo sự mong đợi, cũng mang theo chút cứu rỗi: “Anh Đông Quân, anh đang ở đâu?” Trong lòng Cố Đông Quân căng thẳng, tay cầm vô lăng khẽ run lên: “Khả Vận? Chị dâu em đâu?” “Chị dâu...
Chị ấy...
Em cũng không biết nữa.
Anh đang ở đâu?” “Anh sắp đến rồi, chị dâu em say rồi à?” “Vâng...” “Vậy em trông chừng cô ấy nhé, anh lập tức đến ngay.” Phía trước có đèn đỏ, Cố Đông Quân nhíu mày, bất đắc dĩ dừng xe lại.
Giọng nói của Phan Khả Vận hơi run: “Xin lỗi, em...
em...
không thể trông chừng chị ấy được...” Cố Đông Quân sốt ruột nhìn chằm chằm cột đèn giao thông phía trước: “Sao vậy? Em đừng cuống, em bảo Lâm Du nghe máy đi.” “Chị ấy không nghe điện thoại được.
Anh Đông Quân, anh mau tới đây đi, chị dâu xảy ra chuyện rồi!” Cố Đông Quân nhìn thấy đèn đỏ phía trước đã chuyển thành đèn xanh, nhưng chiếc xe phía trước vẫn đứng im.
Anh bấm còi liên hồi, đảo tay lái, trực tiếp quẹo cua vượt mặt chiếc xe phía trước lái ra ngoài.
Trong điện thoại, Phan Khả Vân kể Lâm Du bị Trịnh Chi Nguyên chuốc say rồi bế lên phòng.
Anh như sắp nổ tung, cặp mắt như muốn phun lửa, đạp mạnh chân ga, phóng xe như bay.
Cố Đông Quân nhìn thấy Phan Khả Vận đứng ngoài cửa khách sạn.
Anh nhảy xuống xe, ánh mắt sắc lẻm, vẻ mặt hung ác, toàn thân như có lửa bao quanh.
“Anh Đông Quân?” Lần đầu tiên Phan Khả Vận nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Đông Quân.
Từ trước tới giờ, Cố Đông Quân đều cho người ta có cảm giác lịch sự tao nhã, tính cách điềm đạm, nói năng nhẹ nhàng, đối đãi với mọi người rất hòa nhã.
Phan Khả Vận hơi sợ.
Hôm nay, chị họ mà cô ta biết đã không còn là chị họ trước đây, anh họ mà cô ta biết cũng không còn là anh họ trước đây.
Cố Đông Quân vừa chạy vào trong vừa hỏi: “Bọn họ ở phòng nào?” Phan Khả Vận theo sát anh họ: “Em không biết, phải hỏi chị họ em.” Cố Đông Quân quay đầu lại trùng cô ta: “Dương Liễu Nhi?” Ánh mắt đó khiến cô ta sợ hết hồn.
Ranh giới đạo đức và bản năng sinh tồn khiến cô ta không thể ích kỷ, bèn nói đúng sự thật: “Vâng, chị họ em cũng ở bên trong, cụ thể thể nào thì sau này em sẽ nói với anh.
Hiện giờ điều quan trọng nhất là phải cứu chị dâu, chậm trễ là sẽ không kịp mất.” Phải, chuyện này chỉ cần chậm một giây cũng có thể gây ra sai lầm lớn.
Lúc chờ đèn đỏ anh đã thông báo cho Cố Thành Kiêu.
Giờ phút này, với hiệu suất làm việc cực cao, Cố Thành Kiêu đã gửi số phòng vào điện thoại của anh.
Hơn nữa, quản lý khách sạn cũng nhận được chỉ thị của cấp trên, vội vàng ra đón Cố Đông Quân.
Đại sảnh trở nên hỗn loạn, Cố Đông Quân và Dương Liễu Nhi giáp mặt.
Dương Liễu Nhi đứng ngây người tại chỗ.
Nhìn thấy Phan Khả Vận cùng xuất hiện với Cố Đông Quân, cô ta mơ hồ hiểu ra, cô ta sắp tiểu rồi.
Lúc này, Cố Đông Quân không có thời gian quan tâm đến Dương Liễu Nhi, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt hung dữ khi lướt qua cô ta.
Ánh mắt này như đang nói -- “Nếu Lâm Du mất một sợi lông, tôi sẽ lấy mạng của cô đền lại.” Cố Đông Quân bước vào thang máy, lên tầng, chạy bằng băng về phía trước.
Quản lý khách sạn và hai bảo vệ theo sát phía sau.
Phan Khả Vận mang giày cao gót thở hồng hộc chạy theo sau bọn họ.
“Sau khi mở cửa, các người ở lại bên ngoài.” Trong thang máy, người đàn ông quanh người bốc lửa nhẫn nhịn lên tiếng.
Mọi người đều im lặng, không ai biết trong phòng xảy ra tình huống gì, còn Cố Đông Quân thì nghĩ đến kết quả xấu nhất.