Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 382: Chương 382: Khiêu khích toàn quân




Đêm hôm đó, không ai có thể yên ổn ngon giấc.

Cố Thành Kiêu nằm trằn trọc trên giường, trong đầu luôn lặp đi lặp lại câu nói toàn quân bị diệt.

gặp phải mai phục, vẫn chưa có tin tức cụ thể nhưng chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ làm toàn quân đau thấu tim gan.

Cảnh sát phòng chống tội phạm ma túy là một nghề vô cùng nguy hiểm, hàng năm đều có nhiều người hi sinh. Nhưng người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên, chưa bao giờ lùi bước.

Phó đại đội trưởng của đội phòng chống tội phạm ma túy là cảnh sát có kinh nghiệm nằm vùng mười mấy năm, từng bắt hàng trăm tội phạm ma túy. Ông ấy vẫn luôn là bề trên và là người bạn thân mà Cố Thành Kiêu tôn kính.

Trong nhà, ba mẹ Phó đại đội trưởng vẫn khỏe mạnh, cô con gái duy nhất của ông đã học trung học, không biết bọn họ sẽ tiếp nhận tin tức ông hi sinh thế nào. Vừa nghĩ tới đây, Cố Thành Kiêu liền đau lòng không dứt.

Lâm Thiên thấy anh không ngủ được mà trở người nhiều lần. Cô quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có thể kể em nghe không?” Trong bóng đêm, giọng nói của Cố Thành Kiêu nghẹn ngào, trầm thấp: “Nhận được tin tức, Đội phòng chống tội phạm ma túy bị trúng mai phục trong lúc hành động. Toàn đội... toàn đội gồm mười lăm cảnh sát ưu tú đều bị tiêu diệt...” “...” Lâm Thiển im lặng thật lâu không đáp. Đừng nói là anh, cô chỉ là một người dân bình thường, thế mà khi nghe thấy tin tức này cũng buồn bã, đau lòng không ngớt.

Một Cao Kỳ Khâm đã khiến người khác đau đớn lắm rồi, vậy mà bây giờ là mười lăm người. Mười lăm đau đớn cùng một lúc, vậy sẽ đau đến cỡ nào nữa đây?

“Đáng giận là cấp trên không cho anh tiếp nhận vụ án, bắt anh vậy tại căn cứ này. Anh muốn đầu một trận với bọn chúng, nhưng quân lệnh như núi.”

Lâm Thiển ôm Cố Thành Kiêu. Giờ phút này, toàn bộ lời nói đều trở nên vô nghĩa. Thì ra những năm tháng yên bình của cô đều là do người khác thay mình gánh nặng phía trước.

“Mười lăm người, sau lưng họ là mười lăm gia đình, ai có thể phụ trách? Ai dám phụ trách? Ai cũng không thể gánh vác... Mà anh, đến cơ hội góp sức cũng không có, tại sao chứ?”

Một câu quân lệnh như núi của Tư lệnh Lưu đã đem toàn bộ lý do hợp tình hợp lý biến thành vô lý.

Một câu quân lệnh như núi, khiến anh trở thành thằng ngốc bị vậy tại hòn đảo cách biệt này, chẳng làm ra tích sự gì.

***

Ngày hôm sau, mặt trời mọc lên từ mặt biển, rồi dần dần bay lên cao. Quốc kỳ trước doanh trại vẫn đẹp như mọi ngày, tung bay trên vùng trời hải đảo. Trong sân tập vang lên tiếng đếm nhịp của tập thể các chiến sĩ. Tại phòng họp, Thẩm Tự An vừa mở video thì đã lập tức phát tiết tại chỗ. Lần đầu tiên trước mặt mọi người, kẻ vẫn luôn bình tĩnh nho nhã như anh lại chửi như tát nước,

“Súc sinh: Phạm Dương Mộc, anh đúng là một tên súc sinh!”

Đoạn video ghi lại cảnh tượng mười lăm nhân viên cảnh sát của Đội phòng chống tội phạm ma túy hi sinh. Lúc bọn họ bị bao vây, một tiếng nổ “Ấm” vang lên, lập tức máu thịt văng ra tứ phía, máu chảy thành sông. Màn hình lung lay ghi lại khoảnh khắc bi thảm này, khắp nơi đều là máu, hoặc phần tay chân còn lại đã bị đứt lìa, còn có chiến sĩ đang trợn tròn mắt, không ngừng co giật. Lúc này có giọng nói truyền đến: “Ha ha, một đám ngu ngốc, chết hết đi!”

Giọng nói giống âm thanh người máy phát ra, rõ ràng đã được xử lý, là tiếng nói của người quay video, giống như âm thanh đến từ địa ngục.

Người nọ vừa đi vừa quay. Hình ảnh khủng khiếp đập vào ống kính, cộng thêm tiếng cười như ác quỷ, khiến người khác phẫn nộ. Ngay lúc bọn họ cho rằng đã chấm dứt, tiếng nói bỗng nhiên lại vang lên “À, đúng rồi. Suýt quên, còn một tên nữa.”

Sau đó, ống kính phụt tắt, màn hình nhảy sang hình ảnh khác. Cao Kỳ Khâm đang nằm trên đất, mặt đầy

máu, thoi thóp hấp hối. “Tiểu Cao Tử!” Ngụy Nam nức nở kêu gào. Những người khác đều chảy nước mắt, đau đớn, khóc lóc. Tất cả đều oán trách ông trời bất công, tại sao lại để loại ác quỷ này tồn tại trên đời. Trong cảnh quay, Cao Kỳ Khâm còn chưa chết. Cậu ta đang đau đớn vùng vẫy, cố giành lấy khẩu súng trước mặt.

Hình ảnh quay rất gần, ghi lại chi tiết bàn tay của Cao Kỳ Khâm. Tay cậu ta chảy máu đầm đìa, mắt thường cũng thấy được có nhiều lỗ thịt vỡ ra, rõ ràng là do bị nổ trúng. Nhưng khi tay cậu ta sắp chạm vào sáng thì tên ác quỷ đó lại đá văng khẩu súng ra xa.

Tên ác quỷ đó đang đùa giỡn với Cao Kỳ Khâm.

Ai cũng không dám tin, ác quỷ này lại chính là Phạm Dương Mộc, người chiến hữu đã từng kề vai sát cánh chiến đấu ngày xưa. Mấy năm nay, bọn họ tưởng nhớ anh ta bao nhiêu, thì giờ phút này lại hận anh ta bấy nhiêu.

Tiếng nói “Ha ha ha, chơi vui thật! Nhưng ông đây chẳng có thời gian chơi tiếp với mày, đành tiễn mày một đoạn vậy.” Nói xong, trên màn hình lại xuất hiện một khẩu súng lục nhắm vào đầu Cao Kỳ Khâm, một tiếng “Đoàng” vang lên. “Đừng!” Ngụy Nam kêu lên đau đớn. Bắt bọn họ xem hình ảnh này, chẳng khác nào một loại tra tấn. Cao Kỳ Khâm không còn động đậy. Dường như camera được đặt trên mặt đất, hình ảnh không rung lắc nữa, khung hình hơi thấp, chỉ quay được cổ của Cao Kỷ Khâm. Sau đó, khung cảnh lại khiến người khác càng thêm đau đớn. Tên ác quỷ đó cầm một con dao rạch lung tung lên mặt Cao Kỳ Khâm. Tuy rằng không quay được hình ảnh những âm thanh “Roẹt roẹt xoẹt” ấy chính là tiếng lưỡi dao cắt vào da thịt.

Trên màn hình, cổ Cao Kỳ Khâm toàn là máu, cổ áo cũng toàn là máu. Không ai chịu nổi hình ảnh này, cho dù là người lạnh nhạt như Cố Thành Kiêu cũng không thể chịu đựng được. Khoảng phân nửa đoạn phim, anh đều nhắm mắt mà nghe.

Dao kia tuy cắt trên mặt Cao Kỳ Khâm, nhưng chẳng khác nào cắt vào tim bọn họ.

Tên khốn đó chẳng những giết người bằng thủ đoạn tàn nhẫn, lại còn quay video gửi về cho bọn họ xem. Đây chính là khiêu khích, khinh thường, vũ nhục!

Bọn họ không thể ngồi chờ chết.

Cố Thành Kiêu nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Bên cảnh sát có hành động gì không?”

Thẩm Tự An nghẹn ngào: “Trước mắt vẫn chưa đưa ra mệnh lệnh nào, phỏng chừng tất cả đều đang phát điên giống chúng ta.” Cố Thành Kiêu truy vấn: “Tư lệnh Lưu có chỉ thị gì không?”

Thẩm Tự An lắc đầu: “Không có.”

Cố Thành Kiêu: “Ông ta phải là người chịu trách nhiệm cho sự việc này. Bởi vì sự phán đoán sai lầm của ông ta mà dẫn đến hậu quả như thế. Ông ta là tòng phạm, là kẻ nối giao cho giặc!” Tay Thẩm Tự An cầm chuột mà run lên, bấm tắt cửa sổ video. Các chiến sĩ đều che mặt khóc nức nở. Ai cũng không muốn nhìn thấy hình ảnh trước khi chết của chiến hữu mình, lại càng không ngờ sẽ nhìn thấy giờ phút cuối cùng của Tiểu Cao Tử bằng cách này. Tiểu Cao Tử chết rất thảm. Phạm Dương Mộc thì không nói, chẳng lẽ Trịnh Tử Kỳ cũng nhúng tay vào chuyện này? Tốt xấu gì Trịnh Tử Kỳ và Tiểu Cao Tử cũng làm cộng sự vài năm, cùng nhau tập huấn, cùng chiến đấu, là chiến hữu sát cánh bên nhau. Làm sao cô ta có thể làm ra chuyện này được?

Phản ứng lớn nhất phải kể đến là Trịnh Tử Tuấn. Đường đường là một người đàn ông cao lớn mà lại quỳ rạp xuống đất, dập đầu khóc nức nở.

Đó là em gái ruột của anh. Anh thà người bị bọn họ giết là anh còn hơn: “Lão Đại, tôi muốn tự tay giết Trịnh Tử Kỳ, chính tay tôi sẽ giết nó!”

Ngụy Nam và Tống Cảnh Du ở hai bên nâng anh dậy, an ủi khuyên giải: “Tử Tuấn, đứng dậy đi. Đây không phải là lỗi của cậu, đừng như vậy.” “Đứng lên đi, dập đầu có ích lợi gì. Bắt bọn họ lại mới quan trọng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.