Tại bệnh viện, Lâm Thiển và Phạn Phạn mang theo quà cáp đến thăm Lâm Du.
Mấy năm nay Lâm Thiển đều ở nước ngoài, Phạn Phạn và Lâm Du cũng khá khăng khít. Đây là phòng bệnh dạng căn hộ, bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là phòng khách. Lâm Du vừa mới sinh con, còn đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Cổ Đông Quân mới lên chức cha cũng ở phòng trong chăm sóc cô. Cổ Hải và Phan Tuệ thì tiếp đón bạn bè họ hàng ở bên ngoài.
Vừa nhìn thấy họ, Lâm Thiển còn căng thẳng hơn trong tưởng tượng. Cô đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, nhưng vẫn không giải trừ được cảm giác khẩn trương này. “Chào bác trai, bác gái.” Cuối cùng, sau cơn bối rối, cô lựa chọn sửa cách xưng hô. Dù sao cô cũng không còn là con dâu nhà họ Cố, nếu cứ gọi người ta là bác Cả, bác gái thì cũng khiến họ khó xử. Cố Hải gật đầu, liếc mắt nhìn Lâm Thiển một cái, nhưng chẳng nói gì. Trái lại, ánh mắt Phan Tuệ lại dịu dàng, trìu mến. Bà quan sát Lâm Thiển cẩn thận, hỏi: “Cháu gái, mấy năm nay cháu vẫn khỏe chứ?”
Giọng nói dịu dàng của Phan Tuệ khiến Lâm Thiển cảm giác được sự ấm áp, đồng thời càng hạnh phúc thay cho Lâm Du. Chị ấy thật may mắn có một người mẹ chồng dịu dàng, săn sóc như vậy,
“Cảm ơn bác quan tâm. Cháu vẫn khỏe ạ.”
“Bác thấy cháu gầy hơn trước đây. Một mình nuôi hai đứa bé chắc vất vả lắm hả?” Vẫn còn chịu được, ha ha.”
“Nghe nói là một trai một gái, đúng không?”
“Da.” “Thật tốt, trai gái đều đủ cả. Làm mẹ, cho dù có cực khổ cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy hai đứa trẻ là đã mãn nguyện rồi.” Từ sau khi Lâm Thiển về nước, đây là lần đầu tiên nghe được lời nói ấm lòng như vậy. Vẻ mặt không dò xét, không trào phúng đâm chọc, cũng không cười nhạo, chỉ có sự cảm thông của những người làm mẹ. Cô cười gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần bọn trẻ vui vẻ là cháu thấy vui rồi.” Trò chuyện vài câu ngắn gọn xong, Lâm Thiển và Phạn Phạn đi vào bên trong thăm Lâm Du. Lâm Du chẳng hề giống người mới vừa sinh con xong, cô hưng phấn đến nỗi chỉ hận không thể tự mình ôm con. Tinh thần và sắc mặt đều rất tốt, không có dáng vẻ vàng vọt như nến.
Hơn nữa, bởi vì mang thai cho nên khuôn mặt trở nên căng bóng, xem ra là kiểu mập mạp hạnh phúc vun đầy.
Cổ Đông Quân ngồi bên cạnh, thấy đứa bé trên nổi thì vừa muốn ôm, lại vừa không dám. Anh cứ thường xuyên quay đầu nhìn Lâm Du, trong mắt tràn đầy tình yêu và cảm kích.
Không phải Lâm Thiển không muốn nhìn thấy cảnh này, nhưng vừa nhìn cô đã thấy xót xa, đau đớn cho phận mình.
Ngược lại, Phạn Phạn vô tư trêu chọc: “Để tớ xem con gái nuôi của mình nào... Đùa à, đứa bé nhăn nheo này là con gái cậu thật hả? Gene bị thoái hóa sao?”
Cố Đông Quân vừa nghe, tức thì không vui: “Do em chưa thấy phòng bên cạnh thối, bác sĩ đều nói con gái anh là thiên kim xinh đẹp nhất trong phòng sinh đấy.” “Thật?”
Lâm Thiên nhìn em bé một cái, giải thích: “Đứa trẻ nào mới sinh ra cũng đều vậy hết, trắng nõn sạch sẽ vậy cũng xem như là đẹp lắm rồi. Tại cậu chưa thấy Bắc Bắc và Nam Nam lúc mới sinh ra thôi, vừa đen vừa nhăn nheo, còn bé xíu thấy mà tội. Mắt sưng như bong bóng cá, mắt cũng mở không lên, lại còn bị bệnh vàng da. Trước đây không thấy xấu, nhưng bây giờ nhìn lại ảnh chụp thì... Trời ạ, xấu đến nỗi tớ cũng không dám nhận luôn.”
Lúc này, bé cưng nắm chặt nắm tay, lười biếng duỗi lưng, lại còn nháy mắt ra hiệu rồi ngáp một cái, giống như tế bào toàn thân đều đang ngáp vậy. Phạn Phạn mừng rỡ cười toe toét: “Ha ha ha ha, con gái ngoan, nghe mẹ nuôi nói con xấu nên bất mãn đúng không? Được rồi, được rồi, nhìn kỹ lại thì con đúng là một cô bé xinh đẹp. Con mau lớn lên đi, mẹ nuôi sẽ mua cho con váy đầm xinh đẹp, được không?”
Lâm Thiển thừa cơ nói vào: “Cô Chúc Phạm Phạm, cô không thể chỉ nói suông được. Cô còn chưa mua váy công chúa cho Nam Nam nữa đấy.” Phạn Phạn: “Hứ, Lâm Du, cậu xem đi. Sau khi cậu ấy lên làm sếp thì lập tức biến thành địa chủ ác bá. Ngay cả tiền lương của mình mà cậu ấy cũng muốn bóc lột. Đúng là bộ mặt nhà tư bản mà.” Lâm Thiển: “Chúc tổng không hài lòng với hoa hồng cuối năm sao?”
Phạn Phạn vội vã cười hi hi ha ha, nịnh nọt: “Hài lòng, hài lòng. Lâm tổng siêu cấp tuyệt vời! Lâm tổng vạn tuế!”
Lâm Du nhìn hai người đấu võ mồm, trong lòng vô cùng hâm mộ: “Haizz, từ ngày mang thai phải ở nhà, tớ sắp bị nghẹn chết rồi. Bây giờ rốt cuộc cũng dỡ hàng xong, hai người có thiểu tay bưng trà rót nước hay không?”
Phạn Phạn: “Sao vậy, người dẫn chương trình chủ chốt như cậu mà cũng muốn đổi nghề à?”
Lâm Du: “Át chủ bài của phòng quản lý tài chính như cậu mà cũng có thể đổi nghề, sao tớ lại không được?”
Phạn Phạn lắc đầu: “Hảo hán không nhắc tới chuyện năm xưa. Bây giờ tớ cũng chỉ là một tài vụ nho nhỏ, mọi chuyện đều do Tổng giám đốc Lâm sai bảo.” Lâm Thiển: “Ấy đừng đừng, bưng trà rót nước là việc của em. Chị đừng có tới cướp bát cơm của em chứ.”
Bên ngoài có tiếng động, dường như lại có người tới. Cố Đông Quân thấy các cô tám chuyện khí thế, rất thức thời nói: “Để anh ra xem. Tiểu Du, em đừng để mệt quá.” “Em biết rồi.” Cổ Đông Quân ra ngoài. Lâm Thiển ngồi vào vị trí của anh, cô nhìn đứa trẻ trong chiếc nôi, có cảm giác không nói nên lời. Có một số người, vừa sinh ra đã là đích đến của người khác. “Đứa bé tên là gì?” “Cố Nhã Tây, con của em tên là Bắc Bắc và Nam Nam, thì con của chị phải gọi là Tây Tây, đứa sau sẽ gọi là Đông Đông, hợp lại thành Đông, Tây, Nam, Bắc, bao khắp thiên hạ.”
Phạn Phạn nói góp thêm: “Sau này con tớ sẽ tên là Thượng Thượng Hạ Hạ, chúng ta hợp lại sẽ thành một cái không gian ba chiều luôn.”. Ngôn Tình Hài
Lâm Thiển phì cười: “Còn Tiền Tiền Hậu Hậu, Tiến Tiến Xuất Xuất nữa.” Phạn Phạn nghe có gì đó không ổn, nhưng không biết là chỗ nào. Lâm Du vừa nghe đã hiểu, cười ha hả: “Ha ha ha ha, Phạn Phạn vẫn còn là gái chưa chồng. Cậu ấy nghe không hiểu đâu.”
Đang nói, cửa phòng bỗng nhiên mở ra: “Mau cho thím gặp đứa bé nào.” Giọng nói nghe quen quen, Lâm Thiển quay lại nhìn, cơ thể lập tức hóa đá. Diệp Thiển Như, sao bà ta lại ở đây? Không phải bà ta đã đi Hải Nam cùng với chồng mình rồi sao? Bà ta trở về lúc nào vậy?
Diệp Thiên Như cũng nhìn thấy Lâm Thiển, nhưng bà ta không lúng túng đờ người ra như cô, mà cư xử vô cùng tự nhiên. Bà ta đi đến bên chiếc nồi, cúi đầu ngắm đứa bé, sau đó quay đầu nói với Phan Tuệ: “Đầu to mũi cao, giống y đúc Cổ Đông Quân lúc mới sinh. Thật là có phúc!”
Bà ta quay đầu lại, ân cần hỏi han Lâm Du: “Sắc mặt Tiểu Du không tệ, cháu có khỏe không?” “Cháu rất khỏe, cảm ơn thím Hai quan tâm.”
Diệp Thiến Như lấy ra một bao lì xì và một đôi vòng tay nhỏ bằng vàng, trên đó còn có hột lắc bằng vàng, vô cùng tinh xảo: “Đây là tấm lòng của thím, hi vọng đứa trẻ khỏe mạnh, bình an, hạnh phúc.” “Cảm ơn thím Hai.”
“Cảm ơn gì chứ, cứ nhận là được rồi.” Sau khi Diệp Thiến Như tặng quà xong thì ra ngoài. Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc không quá ba phút, bà ta chẳng hề liếc mắt nhìn Lâm Thiển một lần. Vẻ mặt lúc nói chuyện rất tự nhiên, giống như không hề quen biết Lâm Thiển. Lâm Thiển cũng chẳng quan tâm, nhưng do kinh nghiệm không bằng Diệp Thiến Như, vì vậy bao nhiêu sóng gió nội tâm đều hiện hết lên mặt. Phạn Phạn lấy khuỷu tay thúc cô một cái: “Này, Lâm tổng, người ta cũng chẳng nói chuyện với cậu, cậu cúi đầu làm cái gì?” “Tớ đâu có!” Lâm Thiển phủ nhận. Giữa các chị em gái với nhau, cái gì cũng nói được. Phạn Phạn tức giận bất bình thay cho cô: “Cậu đừng có chối, trên mặt cậu khắc nguyên chữ đưa đám” mà còn muốn lừa tớ hả?” Phạn Phạn nhìn cửa phòng đã đóng lại, đánh bạo nói: “Bốn năm rồi, người ta mất con trai cũng đã nghĩ thông, cậu không chồng thì vẫn có thể tìm tiếp mà, chẳng lẽ không thể thoải mái hơn bà ta sao?”