Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 256: Chương 256: Kỹ nữ tâm cơ rất thủ đoạn




Sau khi Lâm Duy Nhất trở về nhà thì bắt đầu lùng sục tìm kiếm.

Mạng Internet là thứ có thể cho bạn biết tất cả những gì bạn muốn. Cô ta chỉ vừa mới gõ dòng chữ “Sở Mặc Phong Lâm Thiển” thì đã lập tức nhảy ra vô số tin. Trên diễn đàn của trường đại học B có hằng hà sa số tin đồn. Thì ra ngoài quan hệ họ hàng, Lâm Thiển và sở Mặc Phong còn là bạn học chung đại học và trung học. Trước khi Lâm Thiển gả cho Cố Thành Kiêu, bọn họ vẫn luôn là bạn học chung. Lâm Duy Nhất nghĩ thầm, nếu như không phải trong lòng có quỷ thì tại sao các người lại không nói cho tôi biết mối quan hệ này? Nhất thời những chuyện chấn động trước kia tại đại học B đều bị cô ta lật lên hết. Cuối cùng, cô ta đi đến kết luận... Sở dĩ Sở Mặc Phong học một nửa học kỳ rồi ra ngoài du học là vì bị Cố Thành Kiêu phát hiện mối quan hệ bất chính giữa cậu ta và Lâm Thiển.

Người đàn ông có địa vị quyền thế như Cố Thành Kiêu không thể nào cho phép vợ mình có hành vi không đứng đắn. Đây rõ ràng là một vụ bê bối.

Cho nên thừa dịp mọi chuyện chưa bị vạch trần, anh ta đã tống khứ Sở Mặc Phong ra nước ngoài, tách hai người bọn họ ra.

Đây là chân tướng gần nhất mà Lâm Duy Nhất có thể nghĩ đến.

Khó trách học nữa học kỳ rồi anh mới vào học, khó trách lúc đó bộ dạng anh suy sụt giống như bị thất tình. Khó trách vừa nghe ba nói Lâm Thiên sắp tới, anh đã tích cực đi đón đến nỗi miệng cũng không kịp uống nước. Cái gì mà quen thuộc đường sá ở thành phố B, tất cả đều là cái cớ, sự thật là anh chỉ muốn mau chóng gặp cô ta.

Lâm Duy Nhất càng nghĩ càng đau lòng. Cô ta xoay người nhìn chính mình trong chiếc gương bàn trang điểm.

Trước giờ cô ta đều không cảm thấy mình và Lâm Thiển giống nhau. Nhưng hai người là chị em gái cùng cha khác mẹ, có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ thấy hai người giống hệt.

Suốt 20 năm, Lâm Duy Nhất được người người vây quanh như công chúa. Đây là lần đầu tiên cô ta hẹn hò với người con trai mình thích, vậy mà cuối cùng lại thành thế thân cho kẻ khác. Cô ta không cam lòng!

Cô ta trốn ở trong phòng khóc hu hu. Đúng lúc Dung Tử Khâm đi ngang qua phòng con gái thì mơ hồ nghe thấy tiếng khóc. Ban đầu bà ta cứ đinh ninh rằng Duy Nhất xem TV, nhưng sau khi nghe kĩ thì càng cảm thấy không ổn.

Bà ta không yên tâm mở cửa đi vào. Con gái bà ta đang ngồi trên bệ cửa sổ, ôm đầu gối khóc đến tan nát cõi lòng. “Duy Nhất, sao vậy?” Tim Dung Tử Khâm như thắt lại: “Cục cưng bé bóng của mẹ, con sao vậy?” Nghe tiếng mẹ dỗ dành, Lâm Duy Nhất càng khóc lớn hơn. Dung Tử Khâm ngồi bên cạnh con gái, hỏi: “Cãi nhau với Tiểu Phong sao?” Lâm Duy Nhất khóc tức tưởi, nức nở không nên lời. Dung Tử Khâm càng đau lòng hơn. Trước giờ Duy Nhất chưa từng đau lòng như thế, có thể khiến một cô gái khóc khổ sở như vậy thì chắc hẳn là vì chuyện tình cảm.

“Nói mẹ nghe có được không?” Dung Tử Khâm nâng mặt con gái lên. Mấy hôm nay, trên mặt con gái chưa từng nở nụ cười. Bà ta có thể thấy được sự đau lòng mà trước nay chưa hề có.

Thân là một người từng trải, bà ta hiểu được nhất định con gái đã yêu Sở Mặc Phong sâu sắc.

“Duy Nhất, không phải hôm nay các con mới đi ra ngoài hẹn hò sao? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Con đừng khóc, làm mẹ sốt ruột chết đi được.” Lâm Duy Nhất thút tha thút thít nói: “Mẹ, người anh ấy thích không phải con. Người trong lòng anh ấy là... là...”

“Cậu ta thích ai?”

“Là Lâm Thiển.” “Cái gì? Sao có thể thể được, Lâm Thiên là phụ nữ có chồng mà, lại còn là thím của cậu ta nữa.”

Lâm Duy Nhất vừa khóc vừa nói: “Bọn họ đã là bạn học với nhau từ thời trung học. Sau khi Lâm Thiển quen biết Cố Thành Kiêu thì dẹp anh ấy sang một bên chạy theo người ta. Nhất định là Cố Thành Kiêu phát hiện gian tình của bọn họ cho nên mới ép Sở Mặc Phong ra nước ngoài.”

“Cái gì?” Dung Tử Khâm vô cùng bàng hoàng: “Con chắc chứ?”

“Con vừa lên mạng tìm tên của bọn họ, trên đó viết hết cả. Lâm Thiển không đơn giản như bề ngoài chúng ta thấy. Cô ta vốn là một kẻ tham hư vinh, là kỹ nữ tâm cơ rất thủ đoạn.” Vốn dĩ Dung Tử Khâm đã không thích Lâm Thiển, bây giờ gặp chuyện này lại càng ghét hơn. “Duy Nhất đừng lo, chắc chắn mẹ sẽ không để người khác bắt nạt con đâu. Bây giờ con và Tiểu Phong tính thế nào?”

Lâm Duy Nhất kiên định nói: “Mẹ, con thật sự rất thích sở Mặc Phong, con không muốn mất đi anh ấy.”

“Vậy bây giờ bọn họ còn qua lại với nhau không?” Lâm Duy Nhất lắc đầu nói: “Con không biết. Con biết trước đây trong lòng anh ấy có người khác, nhưng không thể ngờ được người đó là Lâm Thiển. Mẹ, Lâm Thiên cũng đã kết hôn rồi, lại còn liếc mắt đưa tình với Sở Mặc Phong. Đúng là kẻ để tiện, đáng xấu hổ mà.” Dung Tử Khâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Duy Nhất, bình tĩnh đã. Chuyện này để mẹ xử lý, con cứ làm như không biết gì hết, hiểu không?”

“Mẹ, mẹ muốn làm gì? Mẹ đừng có biến khéo thành vụng.”

“Yên tâm, chắc chắn mẹ sẽ không để con và Tiểu Phong khó xử. Mẹ rất thích thằng bé như Tiểu Phong, và cũng nhìn ra được nó là đứa đơn thuần đáng tin cậy, chỉ tại Lâm Thiển quá mưu mẹo thôi.”

Lâm Duy Nhất ôm mẹ: “Cám ơn mẹ.”

“Con bé ngốc! Mẹ chỉ có một đứa con gái, đương nhiên sẽ dành mọi thứ tốt nhất cho con rồi, cám ơn gì chứ?” Dung Tử Khâm kéo con gái khỏi bệ cửa sổ, nói: “Đi ngủ sớm đi, đừng lo lắng. So với Lâm Thiển thì con hơn nó gấp trăm lần, nhất định Tiểu Phong sẽ thấy con là tốt nhất, yên tâm đi.”

“Da.”

Cùng lúc đó tại Thành Để Lâm Thiên đang đứng trên ban công ngắm trăng thì bất chợt hắt xì một cái.

Cố Thành Kiêu bỏ công việc trên tay xuống, cầm một chiếc áo khoác đi ra ngoài.

“Ban đêm lạnh, đừng đứng lâu quá.” Anh khoác thêm áo rồi ôm cô từ phía sau.

Anh ngẩng đầu lên nhìn theo tầm mắt của cô: “Nhìn gì đó? Có đẹp hơn chồng em không?” Lâm Thiển hé môi cười: “Hôm nay tin tức nói sẽ có mưa sao băng, chỉ cần thời tiết đẹp thì có thể ngắm sao băng trên khắp cả nước.”

“Vậy sao? Thế có chưa?” “Chưa, em ngửa cổ tới sắp đứt rồi mà còn chưa thấy.”

“Vậy sao không nằm xem?”

“Hả?”

Cố Thành Kiêu nhướng mày kiêu ngạo, nói: “Hôn anh một cái rồi anh nói cho.”

Lâm Thiên nhón mũi chân, cắn nhẹ một cái lên yết hầu của anh.

Cố Thành Kiêu giật mình, không ngờ cô to gan như vậy: “Lại đùa với lửa? Lâm Thiển cười hì hì, chu cái miệng nhỏ nhắn ra nói: “Dù em không làm thì cuối cùng cũng bị anh lôi đi dập lửa, bây giờ đùa một cái thì đã sao?” Cố Thành Kiêu choàng hai tay qua, siết chặt cô thêm, sau đó cúi đầu chặn cái miệng nhỏ đang cười mỉm của cô lại. Gió hiu hiu lạnh, bóng đêm mê người. Tới khi Lâm Thiên sắp ngạt thở thì anh mới buông ra.

“Đi, anh đưa em tới chỗ này.” Cố Thành Kiêu nói xong liền kéo tay cô đi thẳng về hướng thang máy. Ban đầu Lâm Thiển cho rằng anh muốn dẫn cô ra sân vườn, lập tức nói: “Thôi khỏi, mọi người đều ngủ hết rồi. Chúng ta mà xuống dưới sẽ đánh thức bọn họ mất.”

Cố Thành Kiêu chỉ cười không nói, ấn nút lên tầng cao nhất. “Tới tầng thượng?” Lâm Thiển kinh ngạc nhìn anh. Thang máy chạy lên. Hai giây sau cửa mở ra, Cố Thành Kiêu vội kéo cô chạy ra ngoài.

Tới Thành Để gần một năm nhưng đây là lần đầu tiên cô đi lên tới tầng thượng.

Không giống với cảnh đêm yên tĩnh ở chung cư Hương Sơn, cảnh đêm trên tầng thượng Thành Để có phần bình dị và trân tục hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.