Sau khi Lương Thiên Kiều rời đi, Tào T3uệ Hân vẫn còn vì đoạn hôn nhân kéo d2ài gần hai mươi năm mà tiếc nuối khóc5 suốt một đêm, nhưng đợi đến sáng thì4 bà ta đã thông suốt.
Tất cả0 mọi chuyện làm sao quan trọng bằng tự do? Đến lúc Tào Tuệ Hân tháo còng tay xuống, ra khỏi ngục giam, việc đầu tiên làm là chạy đến chiếc xe đỗ ở bên đường, lấy cửa sổ xe làm gương mà sửa sang lại bản thân một lượt
Năm nay bà ta đã hơn bốn mươi tuổi, bình thường rất chú trọng chăm sóc nên không thể nhận ra đã bốn mươi tuổi
Dù sao cửa sổ xe cũng không thể so với gương, Tào Tuệ Hân cúi đầu sát lại nhìn
Bà ta phát hiện khóe mắt mình dường như có thêm vài nếp nhăn
Bà ta lúc thì mở mắt, lúc thì híp mắt, lúc thì lại ra sức cười to, muốn xác nhận xem rốt cuộc là nếp nhăn hay là nếp gấp khi cười
Đột nhiên cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông mọc đầy râu quai nón với vẻ mặt cười cợt dâm đãng chào hỏi bà ta: “Hey, lên xe không?” Tào Tuệ Hân sợ hết hồn, vừa bổi rồi lại vừa xấu hổ, nhấc chân bỏ chạy
Người đàn ông ló ra ngoài cửa huýt sáo
Tào Tuệ Hân chẳng dám quay đầu lại, co giò chạy nhanh hơn bao giờ hết...
Tại bệnh viện, Lương Diệu Thần la hét cả ngày lẫn đêm, đòi về nước phá thai, thậm chí cô ta còn nhân lúc y tá đổi ca trực mà lén lút chạy ra khỏi bệnh viện, cũng may nhờ Lương Thiên Kiều kịp thời phát hiện nên cứng rắn kéo về
“Ba, con không muốn sinh con...” Đây là cơ hội cuối cùng của cô ta
Nếu như thai nhi lớn hơn nữa thì phá thai rất nguy hiểm
Lương Diệu Thần chỉ có thể cố hết sức để tự cứu bản thân
“Ba, con xin ba, con thật sự không muốn sinh!” Lúc ấy trời vừa tờ mờ sáng, đa số người trong phòng bệnh còn chưa tỉnh, Lương Diệu Thần đứng ở cửa thang máy vừa khóc vừa làm ầm lên, gây ra động tĩnh rất lớn, đám người thân bị đánh thức nên liên tục thò đầu ra xem
Lương Thiên Kiều ôm lấy cô ta, nhưng bụng Lương Diệu Thần đã to, chẳng thể ôm được
Y tá giúp thu xếp xe lăn đến, mọi người hợp lực mới có thể đưa cô ta về phòng
Dù sao bụng đã to, sức lực chống cự của Lương Diệu Thần có hạn
Vì “vượt ngục” thất bại nên cô ta chỉ có thể la hét ầm ĩ ở trong bệnh viện
Lương Thiên Kiều xin lỗi và cảm ơn các y tá
Đợi bọn họ rời khỏi rồi, ông mới ngồi trước giường, thành khẩn nói: “Diệu Diệu, con ra ngoài thì cũng không thể về nước được
Trên người con không có tiền, không có chỗ ở, cuối cùng chẳng phải vẫn là không về được sao?” Lương Diệu Thần: “Con đi tự tử, con không thể sống được nữa.” Lương Thiên Kiều: “Con nghe ba nói, mẹ con sẽ nhanh chóng trở về thôi.”
Lương Diệu Thần: “Vì mẹ sắp về nên con mới phải đi
Bà ấy chắc chắn sẽ ép con sinh đứa bé này
Ba, ba ruột của đứa trẻ này đang ngồi tù, con không thể sinh ra một gánh nặng được
Nếu sinh, con cũng không thể nuôi nổi nó, ngay cả bản thân mà con còn không nuôi nổi, không sinh nó thì con mới có thể bắt đầu lại lần nữa.” Lương Thiên Kiều nghe vậy thì lòng càng đau như cắt, ông vội hứa hẹn: “Ba nuôi, cả con và đứa trẻ, ba đều nuôi, không sao cả
Diệu Diệu, đứa bé này đã được bảy tháng tuổi, sinh nó ra cũng có thể sống được, con nỡ lòng phá hay sao?”
“Sau này đứa trẻ này sẽ mang họ Lương, mặc kệ ba ruột của nó là ai, nó cũng là cháu trai của ba
Diệu Diệu, con lo lắng cuộc sống sau này phải không? Ba giúp con nuôi nó, con muốn học hành hay muốn làm minh tinh thể nào cũng được
Đứa bé này sẽ do ba nuôi.”
Đôi mắt Lương Diệu Thần đẫm lệ, rốt cuộc trong ánh mắt mờ mịt cũng có một tia sáng: “Thật không?” Lương Thiên Kiều trịnh trọng gật đầu: “Ba tuyệt đối không gạt con, ba nói được làm được.” Lương Diệu Thần bỗng nhiên vừa khóc vừa cười: “Ba, ba trăm nghìn lần đừng gạt con
Thật ra thì con cũng không nỡ bỏ đứa bé, mỗi ngày nó đều nằm trong bụng con quẫy đạp
Nhưng vừa nghĩ tới tương lai của con..
Con nghĩ bản thân mình còn chưa nuôi nổi, làm sao nuôi được nó?” “Diệu Diệu đừng khóc, có ba đây
Con không phải chỉ có một mình, ba sẽ giúp con.” Lương Diệu Thần khóc lóc nói: “Mẹ nói ba không quan tâm đến mẹ con con nữa
Mẹ nói ba đã có người phụ nữ khác và con trai ở nước ngoài
Mẹ nói..
mẹ nói..
ba chỉ chịu chi trả một phần tiền thuốc men mà thôi...” Lương Thiên Kiều tức đến đau cả ngực
Ông đã đoán được thế nào Tào Tuệ Hân cũng nói xấu ông trước mặt con gái từ lâu, nhưng không ngờ Tào Tuệ Hân lại vô sỉ đến vậy, đảo ngược phải trái trắng đen
Lương Thiên Kiều không vô sỉ như Tào Tuệ Hân, nhưng ông cũng không thể không giải thích cho bản thân mình
“Diệu Diệu, ba và mẹ con ly thân, là chuyện của hai người chúng ta, nhưng trước giờ ba không hề quên con
Mấy năm nay ba đã khiến con chịu nhiều ấm ức, nhưng mỗi ngày ba đều nhớ đến con, muốn dùng mọi cách để bù đắp cho con.” “Tiền bạc không tránh khỏi quá tầm thường, nhưng ba ở nước ngoài nên chỉ có thể bù đắp cho con bằng tiền bạc
Những năm nay ba ở nước ngoài liều mạng kiếm tiền, cho dù kiếm được nhiều hay ít thì trước giờ đều chưa từng trì hoãn tiến trợ cấp của con
Trừ phí nuôi dưỡng, mỗi lần mẹ Con mở miệng đòi tiến, ba đều đưa cả
Ba bằng lòng để mình chịu đói chứ không muốn con khổ.”
“Giống như lần này vậy, mẹ con nói con xảy ra chuyện ở Miami, phải nhập viện
Bà ta phải vội vã đến đây chăm sóc con, vừa mở miệng đã đòi năm trăm nghìn
Trong tay ba làm gì có nhiều tiền như vậy, ba nghĩ một mình con bị bệnh nhập viện ở nước ngoài nên chỉ có thể chuyển trước cho mẹ con ba trăm nghìn
Bà ta ở trong điện thoại mắng ba không có lương tâm, ba có giải thích thế nào cũng vô dụng
Bà ta càng mắng ba dữ hơn, bảo nếu làm trễ nải bệnh tình của con thì đều tại ba cả, rồi lại trách ba...”
“Sau này ba nhận được điện thoại bảo mẹ con bị bắt, một mình con nằm viện không ai chăm sóc
Lúc đó ba lo sốt vó, chỉ hận không thể lập tức bay đến đây
Về sau ông chủ của ba là ông Hà biết được nên cố ý đến đây cùng ba, còn giúp ba tìm luật sư đáng tin, giúp ba bắt mối quan hệ
Mấy năm nay ba có chút thành tựu đều là nhờ ông ấy.”
Lương Diêu Thần nghe thấy thì vừa kinh ngạc vừa đau lòng, cắt ngang lời ông: “Mẹ nói chi tiêu ở bệnh viện của con đều là tiền ma chay của ông ngoại, bảo rằng gọi điện thoại cho ba nhưng ba không bắt máy...” Càng nói, cô ta càng đau lòng hơn
“Mẹ nói phí sinh hoạt của ba đưa trước đây đều tiêu hết cho ông ngoại
Ông ngoại bị ung thư phổi nên phải phẫu thuật, tốn rất nhiều tiền, lúc sau kiểm tra trị liệu cũng phải mất tiền.”
“Con nghĩ, nếu như không có đứa bé thì con còn có thể quay về làm việc trong giới giải trí
Nếu có đứa bé rồi, cả nhà chúng ta đều đói
Mẹ lừa con, mẹ lừa con...” Lương Thiên Kiều ôm lấy Lương Diệu Thần
Ông còn nhớ lần trước ông ôm con gái là lúc đó con bé chỉ mới có ba tuổi, là một đứa trẻ nhỏ xíu, bàn tay bé bỏng siết chặt lấy cổ ông, vô cùng thân thiết
Bây giờ con gái đã lớn như vậy, quả thật ông đã bỏ lỡ quá nhiều.
“Diệu Diệu đừng khóc, chuyện lúc trước ba sẽ không nói nữa
Mặc kệ tiền đó có tiêu phí cho con hay không, ba cũng sẽ không so đo
Hiện giờ ba đã có chút sự nghiệp, có thể nuôi sống con và đứa bé, con không cần lo lắng về sau nữa.” Lương Diệu Thần oán hận nói: “Từ nhỏ con đã tham gia thi đấu thể dục nhịp điệu, hằng năm đều nhận giải thưởng, chỉ tính tiền thưởng thôi cũng rất nhiều rồi, làm gì còn cần tiền của mẹ
Mẹ vẫn không có việc làm, con còn kiêu ngạo nghĩ nhờ sự cố gắng của mình mới khiến cuộc sống của mẹ và ông ngoại trở nên tốt hơn
Con không biết, con vẫn luôn không biết, mẹ nói ba không cần mẹ con con, cũng không cho phí nuôi dưỡng
Mẹ nói ba đoạn tuyệt quan hệ với mẹ con con, dù mẹ cầu xin nhưng ba vẫn không để ý
Hóa ra mẹ vẫn luôn lừa con...”