Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 627: Chương 627: Mỗi ngày anh đều nhớ em






Phương Tiểu Hi cảm giác gót chân phải càng ngày càng đau. Cô không khóc, nhưng nước mắt cứ rưng rưng, quả thật rất đau. Đèn cầu thang quá tối, Cố Nam Hách lấy đèn pin của điện thoại ra soi, nói: “Em giẫm phải lưỡi dao rồi, ai cố tình vứt lưỡi dao ở đây chứ?!”

Lưỡi dao ghim vào gót chân phải của Phương Tiểu Hi, máu tươi chảy ròng. Cố Nam Hách lấy điện thoại chiểu nên chỉ nhìn thấy một đoạn ánh kim loại, nhưng anh không biết ghim có sấu hay không.

“Không được, anh phải đưa em đến bệnh viện ngay.” Phản ứng đầu tiên của Phương Tiểu Hi là lắc đầu, “Rêu rao quá, tôi lên lầu rồi gắp lưỡi dao ra là được.” “Máu chảy nhiều thể chắc chắn ghim rất2sâu, sao em gắp ra được.” “Không cần anh lo, tóm lại tôi không đi bệnh viện. Tôi không muốn bị mấy người nhàm chán chụp được hình.” “Giờ là lúc nào rồi mà em còn cứng đầu nữa?” “Lúc nào tôi cũng cứng đầu cả.” Cô không quan tâm mình mà chỉ quan tâm đến anh thôi. Giờ anh là người đã có vị hôn thê, đám cưới cũng gần kề. Nếu tin đồn lan truyền anh cùng nữ diễn viên đến bệnh viện, thì đó sẽ là tin gì? Phương Tiểu Hi nói tiếp: “Nếu anh không muốn hot search ngày mai toàn là tên của tôi và anh thì anh nghe tôi đi. Nữ diễn viên đến bệnh viện chỉ có một lý do thổi, mang thai, anh muốn lên chức làm ba?”

Cố Nam6Hách bình tĩnh suy nghĩ, anh thật sự muốn.

Anh thấy cô chảy máu không ngừng thì dứt khoát nói: “Lên lầu, trong hộp thuốc của em có cồn iốt, anh sát trùng cho em.” Nói rồi anh ôm ngang người cô, nhanh chóng chạy lên, không cho Phương Tiểu Hi kịp phản ứng. “Này, anh.”

“Em muốn đau chết hay chảy máu chết thì em phản kháng đi.”

Cố Nam Hách nhanh chân hối hả bế cô leo đến tầng 10. Anh đưa tay ấn vân tay, cửa mở, rồi quen của quen nẻo ôm cô đặt xuống sofa trong phòng ánh nhờ ánh đèn ngoài.

“Em nằm yên!” Anh ra lệnh.

Phương Tiểu Hi vốn không thể nhúc nhích, đau quá đi thôi. Mà gót chân phải thì cứ luôn chảy máu, từ cửa đến phòng khách, máu kéo hàng7dài, nhìn thấy rợn cả người. Cố Nam Hách xoay người mở đèn, sau đó đóng cửa lại. Anh quen thuộc với mọi thứ ở nơi này, lấy hộp thuốc ra rồi vào phòng vệ sinh bưng chậu nước ấm, vội vàng đi tới.

“Em ráng chịu chút, anh phải gắp lưỡi dao ra.”

Lòng bàn chân cô rất bẩn, Cố Nam Hách lấy bông gòn thấm cồn iốt lau xung quanh chỗ bị thương, sau đó lấy nhíp nhanh gọn lẹ rút lưỡi dao ra.

“A...” Phương Tiểu Hi rên đau, nhưng đau đớn qua đi thì đã dễ chịu hơn nhiều.

Cố Nam Hách lấy bông gòn sạch thấm ướt cồn iốt, lau đi lau lại chỗ bị thương, lau sạch mảng bụi bám. Máu không còn phun ào ào như vừa rồi nữa, Cố Nam Hách lấy bông4gòn đè vào vết thương, “Ráng nhịn chút.”

“Ừ, không sao, không đau giống vừa rồi nữa.” Có lẽ cô đau đến nỗi cảm giác tê liệt. Thấy lưỡi dao đã được gắp ra, cô mới an tâm một chút. Cố Nam Hách vẫn đè chặt vết thương, đo khoảng được bốn năm phút thì anh mới thả lỏng tay, không còn chảy máu nữa. “Giờ anh băng giúp em, không được đi bộ đâu đấy.” Anh vừa dặn vừa nhanh tay bằng vết thương cho cô. Mặc dù kỹ thuật không thành thạo, nhưng anh lại rất nhẹ tay, cố gắng không để cô phải chịu đau thêm. Máu ngừng chảy, vết thương cũng được băng bó cẩn thận, sau đó anh nắm lấy cổ chân cô, dùng vải mềm thấm nước ấm tỉ mỉ giúp cô6lau đi vết bẩn trên chân. Phương Tiểu Hi không nhúc nhích, hai người không ai nói câu nào, chỉ im lặng hưởng thụ thời khắc yên bình này. Dường như thời gian đã quay về năm ngoái. Cô thường phải mang giày cao gót đứng suốt cả ngày vì công việc, Cố Nam Hách cố ý mua bồn massage và thuốc ngâm chân cho cô. Thế nhưng còn chưa đủ, anh còn tự tay rửa chân và massage cho cô nữa.

Lúc đầu, cô rất ngại, nhưng anh kiên quyết phải làm thế, cho nên cô cũng vui vẻ hưởng thụ.

Xa cách nửa năm, giờ anh lại làm việc đó, chỉ là kỹ thuật không còn thành thạo như trước và lực đạo cũng không đầy đủ. Phương Tiểu Hi ngẩn ngơ, cô mong sao thời gian dừng lại vào giây phút này, để có được tận hưởng sự ấm áp này trong chốc lát. “Còn đau không?” Cố Nam Hách hỏi.

“Đỡ rồi.” Phương Tiểu Hi tỉnh táo lại, trong nháy mắt, giọng điệu trở nên lạnh lùng, “Tôi tự làm được, anh đi đi, cảm ơn anh.” Cố Nam Hách ngồi xổm tại chỗ, khẽ ngẩng đầu nhìn Phương Tiểu Hi.

Tóc hai bên mặt cô ướt đẫm mồ hôi vì đau, từng lọn từng lọn tán loạn dán lên gò má, nhưng không ảnh hưởng đến dung mạo yêu kiều.

Cố Nam Hách đứng bật dậy, giữ chặt gáy Phương Tiểu Hi, hôn lấy môi cô, đè cô ngã xuống sofa. Những lúc anh nằm mơ chính là khoảnh khắc này.

“Ưm... Cố Nam Hách anh điện hả... Buông ra, buông tôi ra...” Phương Tiểu Hi đập mạnh vai anh, cầu xin anh, “Anh tỉnh táo lại, đừng làm thế... Cố Nam Hách anh tỉnh táo lại...”

Cố Nam Hách không còn cách nào giữ tỉnh táo. Đối diện với người con gái mình yêu thương tha thiết, anh không tỉnh táo nổi. Phương Tiểu Hi cảm giác được hơi thở nguy hiểm dần lan tràn. Loại cảm giác này vô cùng quen thuộc, cô phải ngăn chặn kịp thời trước khi anh bùng nổ. “Cố Nam Hách...” Mỗi bị anh lấp kín, cô chỉ có thể nói chuyện nhân lúc hít thở, “Buông em ra, anh đừng như thế... Anh không thể làm thế với em, anh đã có vị hôn thê... Cố Nam Hách!”

Lời nhắc nhở này dường như đạt được hiệu quả, Cố Nam Hách dừng lại, nhưng mỗi anh vẫn dính lấy môi cô. Anh thầm thì: “Tiểu Hi, anh rất nhớ em... Anh rất nhớ... nhớ em...”

“Không được, anh không được làm thế! Anh mà làm vậy rất có lỗi với cô Khương.” “Cô ta là người ba mẹ anh thích, Tiểu Hi, em hiểu mà, cô ta chỉ là người ba mẹ anh thích, không phải người anh thích.”

“Tại sao, rốt cuộc vì sao em lại từ bỏ anh?” Phương Tiểu Hi ngơ ngác, chất lỏng ươn ướt trên mặt mình là gì? Là nước mắt của anh ư?

“Tiểu Hi, ban ngày anh có thể làm tê liệt mình bằng công việc, nhưng trời vừa tối thì không thể. Mỗi ngày mỗi ngày anh đều nhớ em, em có cảm nhận được không?”

“Anh bình tĩnh, bình tĩnh đã.”

“Anh đã quá bình tĩnh rồi. Thật sự anh không nghĩ ra được lý do vì sao em bỏ anh. Em muốn nổi tiếng, anh có thể lăng xê em, em muốn tiền, anh có thể cho em. Anh đều có thể cho em tất cả những gì em muốn, đồng thời em còn có cả tình yêu của anh, thể vẫn còn chưa đủ sao em? Tại sao em lại để mình sa ngã hả? Em chơi đủ rồi thì dừng lại đi, về bên anh, em vẫn là Phương Tiểu Hi nổi bật trong mắt mọi người như xưa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.