Tập đoàn Lâm thị lại một lần nữa leo lên thời đại hoàng kim, thu hút sự chú ý của mọi giới, như một 1 triều đại suy tàn vượt qua nghịch cảnh mà soán ngôi thành công.
Tất cả những tiếng cười nhạo lúc trước dường như chỉ để làm nền cho sự thành công thịnh vượng bây giờ.
Ngay Hồng Tuyết Oánh bị công ty quản lý bỏ rơi vì chuyện dan díu với Lâm Bồi mà một lần nữa trồi lên bảng hot search. Vì muốn được nổi tiếng mà minh tinh dùng cả scandal để tự quảng cáo, nói cho cùng là cũng vì muốn được nhiều người biết đến. Thế nhưng Hồng Tuyết Oánh và ê kíp của cô ta cũng bị tận diệt vào ngày hôm sau. Khoảng hơn mười nhân viên trong ê kíp, bao gồm cả Hồng Tuyết Oánh đều bị bắt giam.
Người trong giới xì xào với nhau, ê kíp Hồng Tuyết Oánh chọc đúng người rắn mặt rồi.
Còn người đó là ai, thì không một người nào hé môi bởi vì bọn họ không muốn gây thù chuốc oán.
Tình hình của Lâm thị vô cùng sáng sủa, không lâu sau đã tổ chức bữa tiệc tri ân ở khách sạn, mời toàn các nhân vật nổi tiếng đến dự. Nhà họ Cố, nhà họ Lâm, nhà họ Uông, nhà họ Tống, tất cả đều trong danh sách khách mời.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ, toàn bộ danh gia vọng tộc đều tụ hội ở bữa yến tiệc này. của khách sạn được canh gác nghiêm ngặt khác thường. Bất kỳ ai đi vào cũng phải trình thư mời, quy cách không khác gì quốc yến.
Ai mà ngờ Lâm Bồi năng lực không xuất sắc lại có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Ba anh em nhà họ Cố cũng ở trong danh sách khách mời. Đáng nói là đến cả Cố Thành Kiêu cũng có mặt.
Ba người chọn một góc nhỏ tán gẫu. Cố Nam Hách: “Anh Hai, sao anh cũng mon men đến chỗ náo nhiệt này vậy?”
Cố Thành Kiêu: “Đang lúc rảnh rỗi.”
Cố Nam Hách: “Anh Hai, gần đây em trai muốn lấy công chuộc tội nên làm việc rất nghiêm chỉnh. Hiện tại về cơ bản, em đã loại bỏ được những ảnh hưởng tiêu cực đến tập đoàn Cố thị. Em có nên hưởng một kỳ nghỉ thật dài hay không đây?”
Cố Thành Kiêu: “Cậu xem anh có bao giờ có một kỳ nghỉ dài không?”
Cố Nam Hách: “Sao mà em so với anh được?”
Cố Thành Kiêu: “Bớt nói linh tinh đi, làm việc cho tốt, đừng có lộn xộn.”
Cố Đông Quân đứng chống một tay lên ba-toong. Về cơ bản, đôi chân anh đã bình phục, đi lại không có gì đáng ngại, gậy chống cũng chỉ để dự phòng. Anh im lặng nghe hai người nói chuyện, tâm trí không hề có ở đây mà vẫn dồn hết về phía bên kia hội trường.
Lâm Bồi thích nhất là mang theo con gái đi dự tiệc rượu. Trước kia luôn dẫn theo Lâm Tiêu trong trang phục lộng lẫy, nghe thấy người khác khen ngợi con mình thì nở mày nở mặt vô cùng.
Giờ do tình trạng đặc biệt của Lâm Tiêu nên ông ta dẫn Lâm Du theo.
Trước rất nhiều quan khách, Lâm Du xuất hiện vô cùng kiều diễm.
Hôm nay cô mặc váy dạ hội màu xanh lam. Màu sắc tươi mát này đặc biệt thích hợp với cô, sang trọng mà vẫn trẻ trung, tha thướt mà không mất đi vẻ năng động, làm cho người ta phải thốt lên “Đúng là con gái nhà người ta.”
“Xem kìa, con gái lớn phát điên thì vẫn còn con gái nhỏ. Tôi nói này, ngoài có lộc kinh doanh ra thì Lâm Bồi còn có lộc con cái, sinh được cô con gái xinh đẹp khó ai sánh bằng.”
“Cô con gái bị điên còn có thể được nhà họ Tống vác kiệu mang về, cô con gái nhỏ này nhất định sẽ không thua kém.”
“Tổ tiên nhà họ Lâm tích đức lắm đây, con gái của Lâm Húc làm dâu nhà họ Cố, con gái út của Lâm Bồi chưa có tin tức gì, đoán chừng cũng sẽ không kém cạnh.”
“Không phải tỷ phú Uông cũng có con trai sao, nghe nói học chung đại học với Lâm Du nữa.” “Đúng, nhưng con trai tỷ phú Uông đang ở nước ngoài, ít cũng phải hai năm nữa.” Cố Đông Quân nghe người bên cạnh xì xào bàn tán, trong lòng đặc biệt khó chịu. Người mà bọn họ đang bàn tán kia chính là bạn gái anh.
Anh có chút bất mãn, lấy điện thoại di động ra nhắn tin WeChat cho cô _ “Người đẹp, tối nay có hẹn ai chưa?”.
Lâm Du thấy ví tay rung rung, mắt nhìn sang hướng Cổ Đông Quân. Lúc cô nhìn thấy anh, anh cũng đang nhìn cô.
“Ba, đứng lâu rồi con thấy hơi mệt. Con đi nghỉ chút được không?”
Lâm Bồi gật đầu đáp: “Đi đi.”
Lâm Du quay sang xin lỗi các vị trưởng bối rồi quay đi.
Từ hội trường tiệc rượu đến phòng nghỉ cách một đoạn hành lang. Cô vừa lên đến hành lang liền phát hiện có người đi theo phía sau.
Cô chắc mẩm trong bụng, không nhanh không chậm lấy điện thoại di động từ ví tay ra nhắn tin trả lời “Tạm thời chưa có, không biết lát nữa sẽ thế nào.”
Vừa bấm chuyển tin xong, cô cảm giác bước chân phía sau tiến lại gần, trong lòng thoáng run rẩy, vừa kích thích vừa ngọt ngào.
“Anh...” Mới quay đầu lại, cô đột nhiên phát hiện người đi theo mình không phải là Cố Đông Quân, mà là Tống Đình Uy. Vui mừng biến thành kinh sợ, cô giật mình hoảng hốt đến tái mét mặt, chất vấn: “Tống Đình Uy, anh đi theo tôi làm gì?”
Tổng Đình Uy có chút lúng túng, nói: “Dọa em rồi sao? Xin lỗi em, là anh vô ý.” Lâm Du cảm thấy anh ta có vẻ kỳ quái, nói xin lỗi không phải phong cách của anh ta, “Anh tìm tôi có việc gì?” Cô tò mò hỏi.
Tay chân Tống Đình Uy có chút lóng ngóng, chưa bao giờ anh ta cảm thấy hồi hộp như vậy với người khác giới.
“Em đừng có tỏ thái độ hằn học như thế với anh được không? Anh không làm tổn thương em đâu.” “Có gì nói mau, đừng nhiều lời!”.
“Được, anh thừa nhận lúc trước mình rất khốn nạn, em ghét anh là đúng. Nhưng bây giờ anh đã hoàn toàn chấm dứt những chuyện lăng nhăng trước kia rồi. Em có thể thay đổi cái nhìn về anh được không?”
Lâm Du càng nghe càng thấy có gì không đúng, “Ôi, chuyện của anh thì liên quan gì đến tôi? Mà này, anh cần gì phải để ý đến suy nghĩ của tôi về anh.”
Tổng Đình Uy lấy hết can đảm muốn tỏ tình, nhưng lời dâng đến khóe miệng lại không thoát ra được.
Chưa từng có người con gái nào khiến anh ta phải tương tự đêm ngày như vậy, nhưng cả một câu nói “Anh yêu em” anh ta cũng không có can đảm thốt lên.
“Không còn chuyện gì nữa thì anh biến đi, đừng có theo tôi!” Lâm Du cảnh cáo anh ta, “Nếu không tôi gọi người đến đấy.”
Tổng Đình Uy đang khó mở miệng, bị cô đe dọa như vậy lại càng khó nói ra hơn, trong lòng khổ sở vô cùng. “Lâm Du, em...”
“Anh đứng lại đó, đừng qua đây!”
Tổng Đình Uy không cách nào khác đành bất đắc dĩ lùi một bước về phía sau. Thái độ chân thành của anh ta cũng không xóa bỏ được ấn tượng trác táng trong lòng Lâm Du. Anh ta cảm thấy rất khổ não, cũng rất bế tắc. Hai người đang giằng co thì Cố Đông Quân từ khúc cua bước ra. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, anh vội chống ba-toong bước nhanh tới, “Lâm Du.”
Lâm Du nhìn thấy anh như buồn ngủ gặp chiếu manh, chạy ngay đến bên cạnh. Cố Đông Quân nhìn Tống Đình Uy một chút, rồi lại nhìn sang Lâm Du, ân cần hỏi: “Không có chuyện gì chứ?” Lâm Du lắc đầu, kéo cánh tay rồi dựa sát vào người anh. Cảnh này khiến cho Tổng Đình Uy bứt rứt khó tả.
Anh ta yêu người con gái này, nhưng cô ấy chỉ có nỗi sợ hãi, chán ghét đối với mình. Anh ta mong muốn mình chính là lý do đôi mắt cô ấy sáng bừng lên mỗi khi gặp mặt, chứ không phải là Cố Đông Quân.
Anh ta khổ sở cười một tiếng, hỏi: “Đã ở bên nhau rồi sao?”
Lâm Du đã có Cố Đông Quân làm chỗ dựa, giọng điệu đối với anh ta càng thêm chán ghét phách lối, “Ai cần anh lo! Tổng Đình Uy nhìn Cổ Đông Quân, Cổ Đông Quân cũng quan sát Tổng Đình Uy. Đó là ánh mắt trao đổi ngầm giữa hai người đàn ông.
Tổng Đình Uy biết, người con gái anh ta coi trọng đương nhiên có phẩm vị cao. Người ta là Cổ Đông Quân, con trai trưởng của gia tộc quyền quý bậc nhất Thủ đô, truyền thống ba đời chốn quan trường danh giá. Anh ta không so nổi.
Anh ta chợt bật cười, nói với giọng tự giễu: “Không có gì, không có gì, tôi chỉ trêu em vợ một chút thôi.”