Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 1005: Chương 1005: Ông trời chọn cho em




Lâm Thiển hơi ngạc nhiên, lời 3nói này thế mà lại thốt ra từ2 miệng Cố Thành Kiêu.

Anh là kiểu đàn ông mẫu mực,4 là thánh nhân, là hóa thân c0ủa chính nghĩa, ok? Sao lại có thể có suy nghĩ hủy hoại tam quan như đàn ông hạ lưu thế này?

“Chậc chậc chậc, hóa ra từ trước tới giờ em luôn đánh giá cao anh, không ngờ anh cũng có suy nghĩ này.” Cố Thành Kiêu cau mày, “Gì chứ, anh nói Sở Mặc Phong mà.” “Thế Sở Mặc Phong có làm vậy không?” “Cái đó thì không.” “Vậy nên, câu “tự dâng tới miệng, không ăn thì phí” có phải là lời độc thoại nội tâm của anh không? Anh bớt dùng tư tưởng bẩn thỉu của mình để phỏng đoán Sở Mặc Phong đi.

Cậu ấy vẫn là một thiếu niên trong sáng.” “...

Em thiên vị nó như thế là anh ghen đấy nhé.” Nói rồi Cố Thành Kiêu liền dang tay đi qua.

“Này này!” Lâm Thiển dùng ngón tay chỉ vào ngực anh, “Quân tử động khẩu không động thủ, có gì thì nói đàng hoàng, đừng động tay động chân.” Trò đùa này chẳng vui gì cả, chẳng những không bôi nhọ được Sở Mặc Phong, ngược lại còn khiến bản thân anh mắc kẹt.

Vậy nên, tuyệt đối không nên làm chuyện thiết người lại mình, vì thường sẽ hại người hại mình, “Anh sai rồi, là anh không lựa lời mà nói.

Anh cố tình bôi nhọ Sở Mặc Phong.

Anh cam đoan với lãnh đạo, lời vừa rồi tuyệt đối là anh nói đùa thôi, không phải suy nghĩ trong lòng.

Anh lấy gu thẩm mỹ cả đời anh ra để thể, anh tuyệt đối không có suy nghĩ đó với cô gái nào khác ngoài em, tuyệt đối không!!!” “Hừ, ai là lãnh đạo của anh?” “Là em đó, chắc chắn là em, em là đại lãnh đạo của nhà ta, là người có địa vị cao nhất.” Lâm Thiển vẫn khó chịu, câu nói kia của anh đã phá vỡ hình tượng tốt đẹp của anh trong mắt cô.

Cô buồn muốn chết, há chỉ cần mấy câu là có thể dỗ được? Ít nhất cũng phải dỗ ba ngày ba đêm.

Hơn nữa, còn phải liều mạng mà dỗ.

Lâm Thiển cao ngạo quay đầu, vừa định quay người một cách ngầu lòi thì “A...” Cô kêu thảm thiết, “Eo của bà...” Cố Thành Kiêu vội vàng đỡ lấy cô.

Anh chưa kịp lên tiếng thì cửa phòng của bọn họ đột nhiên bị gõ, bên ngoài vọng vào tiếng cảnh cáo nho nhỏ của Diệp Thiến Như, “Bọn nhỏ vẫn chưa ngủ, các con đừng có lái thuyền sớm như vậy.” Cố Thành Kiêu: “...” Lâm Thiển: “...”

Diệp Thiến Như nói tiếp: “Không phải Tiểu Thiển bị đau lưng sao, đừng giày vò nhiều quá.

Sao mà hăng vậy, nhịn một ngày cũng không được hả?” Cố Thành Kiêu đỏ mặt, lập tức ra mở cửa: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Cửa vừa mở ra, Diệp Thiến Như thấy bọn họ vẫn mặc quần áo chỉnh tề, có lẽ cũng ý thức được mình đã hiểu lầm, liền lúng túng nói: “Bắc Bắc, bà nội tìm được sách tham khảo dưới lầu rồi, cháu đừng tìm nữa, để tránh chảy mồ hôi.” Diệp Thiến Như vừa nói vừa làm như không có gì, đi về căn phòng sát vách.

Cố Thành Kiêu: “...” Lâm Thiển: “...” Cửa phòng đóng lại, cơn đau đột ngột của Lâm Thiển đã dịu bớt, cô chống nạng đi từ từ.

“Đi đâu đó?”.

“Uống nước.” Cố Thành Kiêu vội cầm lấy ly nước trên bàn trà đưa cho cô, “Đau lưng thì nằm lên giường đi.” “Em không đau lưng.” Lâm Thiển sửa lại, dò xét Cố Thành Kiêu, nói: “Em đau khắp người.” Cố Thành Kiêu thở dài rồi cười, “Được rồi được rồi, không chọc em nữa.

Nói thật, lúc anh đến nơi thì hai người họ vẫn ở nhà hàng.

Sở Mặc Phong thông minh mà, sẽ không bị trúng kế.

Nó nói nếu anh không đến giải cứu nó, nó định sẽ đưa Lâm Duy Nhất vào quán bar tốn kém một đêm.” Lâm Thiển trừng mắt nhìn anh, “Đây không phải lời độc thoại nội tâm của anh chứ?” Cố Thành Kiêu giơ tay thề, “Anh mà nói dối nữa thì anh là chó con!”.

“Chó con đáng yêu như thế, lợi cho anh quá rồi.

Anh mà không nghiêm chỉnh thì anh sẽ bất lực cả đời.”

“?”

Cố Thành Kiêu bất đắc dĩ ra dấu “ok”, sau đó phải liên tục cân nhắc trước khi nói.

“Anh đã điều tra được gần đây Tập đoàn Dung thị đang lâm vào khủng hoảng kinh tế.

Hơn nữa, quyền hành của Dung thị đã bị chú của Lâm Duy Nhất cướp mất.

Lần này Lâm Duy Nhất về nước, nhất định sẽ đến gặp ba em.”

“Gì cơ?”

“Ừ, anh chắc chắn và khẳng định luôn đấy.

Dù Dung Tử Khâm đã ra tù nhưng với tình cảnh hiện giờ, hai mẹ con họ nhất định sẽ xin ba em giúp đỡ.

Đến lúc đó, để xem ba em trả lời thế nào.” Lâm Thiển vô cùng ảo não, “Vậy...

em làm cả buổi là đang lót đường cho Lâm Duy Nhất sao? Em còn ra sân bay đón nó, đặt phòng khách sạn đắt nhất cho nó.

Anh biết căn phòng đỏ giá bao nhiêu một đêm không? Năm mươi nghìn một đêm đây, em đặt cho nó ba đêm, mẹ nó!”.

Giờ phút này, Lâm Thiển thật sự rất muốn chặt tay mình.

Cô phát điên nói: “Nhất định Lâm Duy Nhất đang cười nhạo sau lưng em, ôi, sao em lại ngu vậy chứ?” Cố Thành Kiêu nhân cơ hội này bám lấy, “Ừ, chuyện thông minh nhất của em là chọn anh làm chồng.” “...

Em tự chọn sao?” “Ha ha, không phải, là ông trời chọn cho em.

Em thấy ông trời thương em nhiều không?”

Cố Thành Kiêu đã đoán đúng.

Dung Tử Khâm ra tù, nhưng Lâm Duy Nhất lại bay về Úc, còn đổi khách sạn khác.

Hôm ấy, nhiệt độ không khí giảm xuống mấy độ, mùa hè khốc liệt không biết sao đột nhiên dừng lại, mang lại chút mát mẻ cho cả thành phố.

Lâm Húc đang đẩy Hà Hâm tản bộ ở công viên bên hồ.

Hà Hâm đã có thể đi lại được rồi, nhưng không đi được quá lâu, lúc ra ngoài vẫn phải ngồi xe lăn.

“Tôi nói không sai chứ, hôm nay tuyệt đối không nóng, trời đầy mây, còn có gió, mát mẻ cực kì, hôm nay không ra thì đợi khi nào ra?” Hà Hâm nở nụ cười mãn nguyện, chỉ là bà vẫn không thể nói chuyện.

Đánh giá cho thấy, tình trạng tụ máu trong não bà đã thu nhỏ lại rõ rệt, chứng tỏ vận động thích hợp vẫn có ích.

Lúc ở nhà, Hà Hâm có thể phát ra vài tiếng động, có thể nói được vài chữ, nhưng ra ngoài, bà lại không muốn mở miệng.

Lâm Húc cũng không ép bà, ông luôn ôm thái độ tùy ý với chuyện bà có nói hay không.

Bà muốn nói thì nói, không muốn nói thì không nói, dù sao ông cũng có thể hiểu được suy nghĩ của bà.

“Bà nhìn kìa, bên kia có thiên nga, còn là một đôi.” Sắc mặt Hà Hâm khá tốt, còn mỉm cười.

“Bà từng đến hồ Rhine chưa?” Hà Hấm lắc đầu.

“Chờ sức khỏe của bà tốt hơn, tôi sẽ đưa bà đến hồ Rhine, đó thật sự là thiên đường chốn nhân gian, đẹp lắm, nhất định bà sẽ thích.” Nụ cười trên mặt Hà Hâm như rạng rỡ hơn, ngay cả khóe mắt cũng mang ý cười, nhưng sau khi cười xong, bà vẫn lắc đầu từ chối.

Lâm Húc hiểu ý bà, đề tài này cứ thể kết thúc.

Lúc này, điện thoại di động reo lên, Lâm Húc lấy ra xem, mừng rỡ, vội vàng bắt máy, “Duy Nhất?” “Vâng, ba, là con.” Lâm Húc hơi buồn, “Con phải về Úc rồi à?” “Vẫn chưa ạ, con muốn gặp lại ba.” Nhớ lại lời nhắc nhở của Cố Thành Kiêu, Lâm Húc lập tức cảnh giác, “Được, mẹ con ra tù rồi hả?” “Vâng, ra rồi ạ, bà ấy gầy đi rất nhiều, cũng hối lỗi trong tù rất nhiều, vậy nên...” “Chuyện đó không cần thiết...” Lâm Húc cắt ngang, “Nếu đã ra tù rồi thì bảo bà ấy về Úc sớm một chút, đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì.

Con phải ở bên bà ấy nhiều hơn, sau này ba và con còn có rất nhiều cơ hội gặp nhau.” Lâm Duy Nhất lập tức bị chặn họng, điều này khác hoàn toàn với suy nghĩ của cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.