Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 185: Chương 185: Phải đưa người về an toàn




Cố Thành Kiêu lắc đầu bó tay. Thật ra anh hơi sợ hai chị em này mà tụ lại với nhau rồi là quậy long trời

lở đất, làm người ta rất đau đầu. Nhưng có thể nhìn ra được, Lâm Thiển có thể vui vẻ quên cả trời đất khi ở chung với Lâm Du.

Cô vui thì anh cũng vui lây.

Cuối cùng, dưới tiếng còi tập hợp, Lâm Thiển và Lâm Du vẫy tay tạm biệt Cố Thành Kiêu.

Cố Thành Kiêu đứng xa xa nhìn hai cô và mọi người lần lượt đi qua khu kiểm tra an ninh. Chờ đoàn bộ đội đi vào xong, Khương Tiêu Hà ở lại sau cùng chạm mặt với Cố Thành Kiêu. Anh ta cung kính chào theo nghi thức quân đội: “Thủ trưởng Cố”

Cố Thành Kiêu cũng trang trọng chào đáp lễ với anh ta theo nghi thức quân đội.

“Nhiệm vụ lần này chỉ là thăm dò và nắm rõ tình hình, không được rút dây đồng rừng.” “Tôi hiểu rõ, lão Đại. Tôi thà tin rằng Dương Mộc đã hi sinh.” Sắc mặt Khương Tiêu Hà u ám, thật sự khó tiếp nhận nổi chuyện mà lão Đại đã nói cách đây không lâu. Cố Thành Kiêu vỗ vai anh ta: “Chúng ta có thể nghĩ thế này, có lẽ, anh ấy đang đi đường vòng cứu nước.”

Khương Tiểu Hà cũng không lạc quan hơn: “Nhiều năm rồi, anh ấy cũng không liên lạc với chúng ta. Qua mấy lần hành động, chúng ta đều thấy được sau lưng Chú Tư có cao nhân chỉ dẫn. Cho dù anh ấy vẫn là người của chúng ta những hành động đó là trái với quân pháp.”

“Đừng nghĩ nhiều, có lẽ cao nhân chỉ điểm cho Chú Tư cũng không phải là Dương Mộc, có thể chúng ta đa nghi thôi. Trước đây Lâm Thiển đã từng bị Chú Tư theo dõi, lần này cô ấy đi, tôi muốn cậu mang cô ấy về nhà an toàn, không sứt mẻ.” Khương Tiêu Hà cười nói: “Lão Đại yên tâm, Khương Tiêu Hà tôi dùng tính mạng cam đoan, nhất định sẽ mang chị dâu an toàn trở về, đồng thời hoàn thành nhiệm vụ thăm dò.”

“Tốt.”

Lúc tới địa điểm thì trời đã tối, cả đội mệt mỏi nằm la liệt. Từ thành phố B tới vùng Đại Thanh Sơn phải ngồi máy bay hai tiếng, xe buýt mười tiếng, rồi lại đi bộ ba tiếng.

Trong đó có vài sinh viên bị say xe, nghỉ ngơi chưa đủ liền phải lên đường, mệt đến đứt hơi, vừa đến nơi là phải truyền nước biển ngay. Bọn họ vừa mới tới nơi mà Đại Thanh Sơn đã ra oai phủ đầu rồi. Nơi họ ở là trường tiểu học duy nhất trong vùng, là ngôi trường học tình yêu mà mấy năm trước có cặp đôi yêu đương cuồng nhiệt đã cùng nhau xây dựng nên. Nhưng vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà học sinh của trường ngày càng ít, thầy cô giáo lại càng khan hiếm hơn.

Vì vậy trường học cũng không còn tác dụng. Vì quá nghèo, rất nhiều thanh niên ở vùng núi này đều chọn ra ngoài làm việc. Trong nhà chỉ còn người già và trẻ em. Gia đình có người lớn khỏe mạnh một chút thì cuộc sống của trẻ con có thể khá hơn, có cơm ăn, áo mặc, còn có thể học hành. Nhưng nếu người lớn trong nhà sức khỏe không tốt thì trẻ con phải chống đỡ cả gia đình. Đừng nói là học hành, ngay cả cái ăn cũng là vấn đề to tát. Trường học này lớn như thế, nhưng không có thầy cô nào bằng lòng đến đây thì bọn trẻ được đi học lại không có người dạy cho. Lâm Thiển và Lâm Du nằm trên giường, cảm giác chân tê rần.

Đặc biệt là Lâm Du, từ nhỏ sống trong nhung lụa, lúc ngồi xe buýt nôn tới mức xanh cả mặt đã hối hận quyết định của mình.

“ôi, nếu biết vậy chị đã nghe lời người lớn không thèm đi!” “Đã đến rồi, có một tháng thôi mà, cố gắng lên! Giờ mà về là ba mẹ chị sẽ xem thường đấy.” “Lâm Thiển, em có nghe người hướng dẫn nói chưa, trường này chỉ có mười hai học sinh! Trường thì rộng thế này lại chỉ có bấy nhiêu người thôi.” “Ờ, mai rồi bàn, giờ em buồn ngủ lắm rồi.” “Chị cũng thế, ngủ thôi.”

Hôm sau, thầy giáo duy nhất của ngôi trường này cũng chính là thầy hiệu trưởng già, dắt mười hai học sinh đi theo tổ chức hoạt động đơn giản chào đón đội tình nguyện.

Đám học trò có lớn có bé, đều mặc đồng phục mới tinh nhưng không vừa người. Đôi mắt các em đơn thuần chất phác, nụ cười chân thành tha thiết. Đội tình nguyện mang đồng phục, sách giáo khoa và một số dụng cụ học tập mới cho bọn trẻ. Đồ ăn vặt Lâm Thiển mang theo đều chia hết cho bọn trẻ. Các em yêu thích những món đồ ăn này còn hơn cả sách giáo khoa và dụng cụ học tập. Mọi người đều nhớ rõ cô giáo Lâm xinh đẹp tóc đuôi ngựa.

Tổ chức hoạt động lần này rất khó khăn. Vì Muốn bọn trẻ được học tập tri thức mà hiệu trưởng đã nỗ lực liên hệ, thông báo đến từng nơi, dốc sức thuyết phục nhà nhà cho con em đến tuổi đi học được đến trường. Nhưng vẫn có nhiều em không có cách nào đến trường được. Lượng người thực tế ít hơn nhiều so với số người trong dự kiến.

Sở dĩ ban tổ chức chuyển thời gian học vào kỳ nghỉ hè, cũng như tìm rất nhiều sinh viên đại học không chuyên là vì rất ít giáo viên đồng ý từ bỏ khoản bồi dưỡng kếch xù vào kỳ nghỉ hè để đến đây dạy học miễn phí. Số người đến đây hỗ trợ còn nhiều hơn số người cần hỗ trợ. Quả thật tình huống này có hơi xấu hổ.

Ông hiệu trưởng kích động mà bắt tay với trưởng đoàn nói: “Cám ơn mọi người! Tạm thời giao mấy đứa trẻ này cho các thầy cô, tôi sẽ vào thôn lần nữa, cố gắng kêu gọi bọn trẻ đi học trở lại.”

Mười hai học sinh thay đồng phục mới, ngồi không được nửa lớp, nhưng ai cũng phấn khích, học hành rất nghiêm túc.

Do số người tham gia hoạt động tình nguyện hơi nhiều, cho nên những nghiên cứu sinh tình nguyện được an bài đứng lớp. Còn những sinh viên như Lâm Thiển thì được sắp xếp làm việc khác.

Lâm Thiển và Lâm Du được phân công đi thăm hỏi khắp nơi với thầy hiệu trưởng, Khương Tiểu Hà đi theo bảo vệ.

Sau khi ăn trưa xong, tiểu đội bốn người này liền xuất phát. Lâm Du lén nói với Lâm Thiển: “Đám người của Tiểu Ngũ bị phái đi cắt cỏ. Cỏ còn cao hơn cả người, may mà bọn mình không phải đi. Đi thăm từng nhà, có ăn có uống, tốt quá.” Nhưng niềm vui nho nhỏ của Lâm Du đã hoàn toàn bị vùi dập sau hai tiếng đồng hồ. Bởi vì bọn họ phải đi cả hai tiếng mới tới nhà của học sinh đầu tiên. Thầy hiệu trưởng bảo đây là hộ nhà gần trường nhất. Lâm Du khóc không ra nước mắt, trong lòng lại càng hối hận. Đó là ngôi nhà trệt đơn sơ, tường đất trộn, cửa sổ giấy, cổng bằng gỗ. Trong nhận biết của hai cô, kiểu nhà này chỉ tồn tại trong xã hội cổ đại hoặc nằm trong bảo tàng. Lâm Thiển và Lâm Du nhìn nhau sợ hãi. Thầy hiệu trưởng giới thiệu: “Học sinh này tên là Tiểu Thúy, là người có thành tích nổi bật ở trường tiểu học Đại Thanh Sơn. Ba mẹ của bé đều làm việc ở nơi khác. Cách đây không lâu, bà nội bé đã qua đời, chỉ còn lại ông nội nằm liệt giường và đứa em trai, cho nên bé không đi học được.”

“Nhưng bé rất thông minh, rất hiểu học! Nếu vì lý do này mà bé bỏ học thì tiếc lắm. Tôi nghĩ nếu có thể giúp bé xử lý những vấn đề liên quan đến ông nội và em trai là bé có thể đi học lại.”

“Những đứa trẻ này rất đáng thương. Mọi người nghĩ thử xem, ở nơi rừng sâu núi cao này, nếu không đi học thì làm gì có lối thoát?”

Vài người đến gần cửa, chưa kịp mở cửa thì đã nghe thấy tiếng la ầm ĩ trong nhà.

“Cháu mau đi học đi, nhanh đi!”

“Cháu không đi! Tiểu Minh sẽ chạy lung tung, lỡ chạy ra ngoài không biết đường về nhà thì sao?” “Khóa cửa lại, nếu không thì cột Tiểu Minh lại! Dù thế nào cháu cũng phải đi học.” “Ông nội, cháu không đi đâu! Cháu lo cho hai người lắm”

“Con bé ngốc, chẳng lẽ cháu định sống trong núi cả đời thế này sao? Ông không sống cùng cháu được mấy năm nữa đâu. Đến lúc ấy cháu muốn xuống núi, không nghề không nghiệp thì sống ra sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.