Tiểu Thúy run rẩy kéo tay ba nói: “Ba, hôm nay ba đến đón, con rất ngạc nhiên, rất vui, thật sự rất vui.” 1 Bàn tay nhỏ bé ấm áp của con gái kéo tay hắn, sưởi nóng bàn tay hắn, ấm đến tận trái tim. Lời nói của con trẻ làm lay động thật sâu đến nội tâm của Hà Kiện Hùng. Hắn quay sang con gái sám hối: “Tiểu Thúy, ba có lỗi với con, ba không nên trở lại, không nên quấy rầy cuộc sống bình yên của các con.” Tiểu Thúy lắc đầu nguầy nguậy nói: “Không, ba mẹ, con thật sự rất nhớ ba mẹ, nằm mơ cũng mơ thấy ba mẹ quay về. Nhưng vì ba mẹ không trở lại nên con đã quên mất hình dáng ba mẹ thế nào rồi.”
Trần Na đã khóc không thành tiếng, “Tiểu Thúy, con gái ngoan, con thật hiểu chuyện. Sau này không có ba mẹ, mẹ tin chắc con vẫn có thể tự chăm sóc cho mình và em trai thật tốt. Ba mẹ có lỗi với các con.”
Hà Kiện Hùng và Trần Na nhìn nhau gật đầu, rồi dựa lưng vào nhau từ từ nhích dần đến thành cầu. Cố Thành Kiêu lập tức nhìn thấu mưu đồ của bọn họ, vội vàng phân công: “Kình Ngư, liên lạc với đội cano ở gần đây. Tử Tuấn, chuẩn bị sẵn dây thừng. Lão Khương, sẵn sàng chuẩn bị cứu người.”
Ngay sau đó, anh hét to về phía Hà Kiện Hùng: “Mau để mấy đứa bé xuống. Hổ dữ không ăn thịt con, đây cũng là cốt nhục của các người!”. Hà Kiện Hùng và Trần Na ôm hai đứa bé đến ven đường, trèo qua thành cầu. Tình hình càng lúc càng nguy hiểm.
Gió trên cầu ngày càng thổi mạnh, người cũng xiêu vẹo muốn ngã. Hà Kiện Hùng và Trần Na đã đứng ở thành cầu bên ngoài, hai đứa bé đứng bên trong, cả gia đình lôi kéo tay nhau thật chặt.
Lúc này Cố Thành Kiêu hiểu ra bọn họ muốn làm gì. Bọn họ không làm hại con của mình nhưng có thể sẽ chọn cách nhảy sông để kết thúc mạng sống.
Tuyệt đối không thể để cho bọn họ chết! Cố Thành Kiêu hét to: “Hà Kiện Hùng, bệnh viện vừa rồi gọi điện đến báo. Bệnh tình ba anh rất nguy kịch, có thể ra đi bất cứ lúc nào. Nguyện vọng lớn nhất của ông cụ là anh có thể cải tà quy chính. Là con của ông cụ, chẳng lẽ anh muốn càng lúc càng dấn sâu vào tội lỗi sao?” Khóe môi Hà Kiện Hùng run run, nói: “Chúng tôi đã không còn cơ hội chuộc tội nữa. Dù sao cũng phải chết, không bằng chết cho thật thoải mái.”
Cố Thành Kiêu: “Không, hai người có thể trở thành nhân chứng chỉ điểm, tố giác tội phạm. Chỉ cần có công phá án là các người có thể được khoan hồng, giảm hình phạt hoặc chịu án treo. Hà Kiện Hùng, quay đầu là bờ, hãy nghĩ cho ba của anh, cũng như hai con của anh.” Hà Kiện Hùng nhìn xuống dòng sông cuồn cuộn chảy dưới chân. Độ cao này khiến cho chân hắn như muốn nhũn ra.
Cố Thành Kiêu lại nói: “Trần Na, tôi đoán có rất nhớ con trai con gái của mình. Hai đứa bé còn nhỏ như vậy, con gái cô lại ngoan ngoãn, con trai dần dần cũng sẽ ngoan ngoãn như thế. Chẳng lẽ cô không muốn nhìn bọn chúng trưởng thành như thế nào sao? Trần Na, cô là mẹ bọn nhỏ, có biết con của mình cần nhất điều gì không? Điều bọn nhỏ cần nhất, chính là cô đó.” “Ngồi mấy năm tù cũng có là gì. Hai người còn trẻ, nếu thể hiện tốt có thể được giảm hình phạt. Chờ đến lúc hai người ra tù, bọn nhỏ cũng đã trưởng thành, hai người hoàn toàn có thể quang minh chính đại mà sống bên nhau. Tương lai vẫn còn một đoạn rất dài để đi, cuộc sống hai người chỉ mới bắt đầu. Sau này hai người có thể đồng hành cùng bọn nhỏ cho đến già.” Cố Thành Kiêu nói xong cũng rất xúc động. Anh biết con cái chính là điểm yếu của bọn họ, nên anh liền quay sang mấy đứa nhỏ nói.
“Tiểu Thúy, cháu khuyến ba mẹ cháu đi, khuyên họ đầu hàng đi.”
Tiểu Thúy gật đầu nói: “Ba mẹ, Thủ trưởng Cổ là chồng của cô giáo Lâm. Cô Lâm đã bảo vệ chị em con dưới đống đổ nát, nếu không có cô giáo thì chị em con đã bị đất đè mà chết rồi. Nếu không có các chú bộ đội thì chị em con cũng không thể thoát ra khỏi đống đổ nát được. Cho nên, mạng của bọn con chính là nhờ họ cứu.”
“Mẹ, con nằm mơ cũng muốn được ăn cơm rang trứng mẹ nấu. Con thấy con còn may mắn hơn em trai, vì con còn có ký ức về ba mẹ. Còn em trai, đến bây giờ em ấy cũng không hề biết mình ba mẹ mình là ai nữa.”
“Chúng con ở cùng ông nội, lúc khổ cực cũng không thấy khổ cực, lúc mỏi mệt cũng không thấy mỏi mệt, vì chúng con được ở bên nhau. Ba mẹ, ba mẹ đầu hàng đi. Con sẽ dẫn em đến thăm ba mẹ, chờ ba mẹ ra ngoài, con sẽ làm cơm chờ ba mẹ về ăn. Mẹ, con làm cơm cũng ngon lắm, con cũng sẽ làm cơm rang trứng.”. Đam Mỹ Sắc
Trần Na khóc đến suy sụp. Nhớ đến những chuyện mình làm trước kia, nhớ đến những năm tháng mình trải qua, thật sự là hối cũng không kịp.
Hà Kiện Hùng cũng vô cùng xúc động, bởi vì không muốn liên lụy người nhà nên nhiều năm như thế mới không liên lạc với ba và các con. Hắn định vớt một mẻ lớn để kiếm thật nhiều tiền rồi cùng cả gia đình cao chạy xa bay.
Nhưng không ngờ, càng dấn sâu hắn mới phát giác ra, đây chính là cái động không đáy.
“Kiện Hùng, chúng ta đầu hàng đi, em không muốn chết.”
Hà Kiện Hùng ôm lấy vợ, nặng nề gật đầu.
Thuyết phục được chồng đồng ý, Trần Na cười, vừa cười vừa rơi nước mắt. Cô ta vuốt ve gương mặt hai đứa bé, nói: “Tiểu Thúy, Tiểu Bảo, ba mẹ đầu hàng nhận tội, sám hối. Các con có thể tha thứ cho ba mẹ không?”
Tiểu Thúy kéo tay mẹ, vừa khóc vừa nói: “Mẹ, không có chuyện nào tốt hơn bằng biết sai mà chịu sửa.” Tiểu Bảo cũng bắt chước chị, nói: “Chim nhạn”, chim nhạn bay tới.”
Trần Na bật cười, càng lúc càng cảm thấy con gái của mình thật hiểu chuyện, con trai cũng thật đáng yêu.
Tiểu Bảo không chỉ nói mà còn chỉ ngón tay mũm mĩm lên bầu trời bị bố nói: “Có chim nhạn, chim nhạn đang bay tới, chim nhạn...”
(*) Hai âm chữ cuối cùng của Tiểu Thúy nói cùng âm với từ “chim nhạn nên Tiểu Bảo tưởng chị đang nói tới “chim nhạn” máy bay mà em thấy trên trời. Tiểu Thúy ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một chiếc máy bay trực thăng đang bay trên bầu trời xanh, càng lúc càng đến gần, có vẻ như là hướng đến phía bọn họ. Cố Thành Kiêu cũng nhìn thấy, “Tình huống gì đây?” Anh vội vàng lấy ống nhòm quân dụng ra. Đến khi nhìn rõ người bên trong thì cặp mày chau lại. Anh nhìn thấy ai đây? Phạm Dương Mộc? Phạm Dương Mộc! Chính là Phạm Dương Mộc!
Tuy trong lòng đã có chuẩn bị từ trước, cũng dần dần chấp nhận sự thật này rồi, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn khiến người ta khó chấp nhận được. Cố Thành Kiêu mở to mắt nhìn chằm chằm vào máy bay trực thăng, thấy rất rõ, người lái máy bay chính là Phạm Dương Mộc.
“Toàn đơn vị chú ý!” Anh lập tức phát lệnh, “Bắn hạ chiếc máy bay trực thăng kia!”
Trên cầu gió rất mạnh. Tổng Cảnh Du nhảy phắt lên chiếc xe quân đội, leo đến điểm cao nhất giương súng bắn tỉa lên.
“Mục tiêu quá xa, tốc độ gió quá lớn, tôi không nhắm chính xác được.”
Tống Cảnh Du tập trung nhắm vào chiếc máy bay, gió quá lớn, cầu rung lắc, xe rung lắc, người lắc lư, súng cũng lắc lư, nhưng vậy vẫn còn chưa là gì. Anh đau đầu hơn là chiếc máy bay trên trời vòng véo tránh đường đạn thẳng của súng bắn tỉa, khiến cho anh rất khó ngắm bắn. Chỉ có chiến sĩ trải qua huấn luyện chuyên biệt mới có thể làm được việc này. Cố Thành Kiêu không do dự, vác súng lên, định vị, ngắm bắn. “Phụt” một tiếng, đạn bay ra ngoài. Phát đạn này bắn trúng cửa cabin của chiếc máy bay trực thăng, ánh lửa lóe lên sáng chói trên bầu trời xanh. Nhưng chiếc máy bay trực thăng chỉ khẽ chao đảo hơi chệch lái rồi vẫn tiếp tục lao về phía trước. Cố Thành Kiêu nhìn thấu ý đồ của chiếc máy bay, quay sang Hà Kiện Hùng hét lên: “Đừng đứng đó nữa, mau quay lại đi!”
Vừa nói xong, “pằng pằng” hai tiếng liên tiếp, một viên đạn trúng vào lan can sắt, còn một viên bắn chính xác vào lưng Hà Kiện Hùng. “Ông xã!” Trần Na hét lên thất thanh.