anh là kẻ không có gì cả, em... em đồng ý lấy...
Phạm Dương Mộc cũng rơm rớm nước mắt, nắm chặt lấy tay Trị2nh Tử Kỳ, luôn miệng cảm ơn, “Cảm ơn em, cảm ơn em.” Trịnh Tử Kỳ kéo mạnh Phạm Dương Mộc lên, choàng tay ôm lấy cổ anh, nhón chân, ngửa đầu, chủ5 động hôn anh.
Trịnh Tử Kỳ thật sự rất vui, cô quay sang nhìn Cố Thành Kiêu.
Cố Thành Kiêu nhìn bọn họ bằng 0ánh mắt chúc phúc.
Cô nghĩ, bây giờ cuối cùng cô cũng đã hiểu chấp niệm năm đó mình dành cho Cố Thành Kiêu là ngu ngốc và đáng cười cỡ nào.
Mỗi người, bất kể là yêu hay không yêu, đều không nên đánh mất chính mình, đánh mất ý định ban đầu.
Cô nghĩ, cô nợ Cố Thành Kiêu một lời xin lỗi, cũng nợ Lâm Thiển một lời xin lỗi.
Tôi đó, mọi người cùng nhau ăn liên hoan.
Đây là kỳ nghỉ lão Đại cho phép, đương nhiên bọn họ cầu còn không được.
Sau khi ăn xong, rất nhiều anh em rút lui trước.
Ngụy Nam đặt vé chuyến bay sớm nhất, định về nhà xuyên đêm, tin rằng không bao lâu nữa anh cũng sẽ tạm biệt cuộc sống độc thân.
Còn Tổng Cảnh Du và Cao Kỳ Khâm cũng về nhà từ sớm.
Hiếm khi có kỳ nghỉ, đương nhiên phải dành nhiều thời gian ở bên vợ con.
Nhắc lại, bọn họ phải cảm ơn Dương Liễu Nhi.
Mấy người ở lại đổi địa điểm tiếp tục, Cố Thành Kiêu còn gọi điện bảo Lâm Thiển đến.
Đêm hè gió mát hây hây, hẹn mấy người bạn chí cốt, ăn đồ nướng uống bia lạnh, đó là chuyện không thể sướng hơn.
Trương Khai chở Lâm Thiển và Lý Bất Ngữ tới địa điểm đã định.
Vừa xuống xe, nhìn thấy khói trắng bốc lên ở chỗ họ, mùi thì là tung bay trong không khí, Lâm Thiển không kìm được, bèn trêu chọc: “Các ngài, cuộc sống thoải mái quá nhỉ!” Thấy cô tới, Cố Thành Kiêu nhếch môi, lập tức huơ tay, thân mật gọi: “Thiển Thiển, mau lại đây.” Lâm Thiển nhìn thấy nụ cười dễ gần của anh là biết anh đã uống nhiều rồi.
Cô ngồi xuống, nhìn Cố Thành Kiêu, rồi nhìn đám người xung quanh: “Các anh...
Hôm nay là ngày gì mà các anh rảnh rỗi ngồi đây nướng xiên que vậy?...
Trong lúc làm việc các anh có thể tha hồ uống rượu kiểu này ư? Hả?” Thẩm Tự An: “Chị dâu, bây giờ là kỳ nghỉ của chúng tôi, những người không có mặt ở đây đều đã về nhà rồi.”
Lâu rồi Lâm Thiển không gặp Thẩm Tự An, vừa thấy anh ta thì bất giác quay sang nhìn Bất Ngữ.
Bất Ngữ cúi đầu đi theo sau cô, không tìm chỗ ngồi xuống.
Cô kéo Bất Ngữ, nói nhỏ: “Ngoan, ngồi xuống ăn đi, anh Trương cũng ngồi xuống đi.
Nhóm ba người chúng ta hiếm khi có dịp ăn khuya, nhân lúc này ăn nhiều chút, dù sao cũng đã có lão Đại của mọi người mời rồi.” Trương Khai thoải mái ngồi xuống, tò mò hỏi: “Lão Đại, mọi người đang nghỉ phép thật hả?” Cố Thành Kiêu: “Đúng vậy, đừng nghi ngờ, tôi định dẫn cả nhà chúng tôi đi du lịch.
Cậu tìm giúp tôi chỗ nào phù hợp nhé, chỗ nào phù hợp với người già và trẻ con ấy, đừng nóng quá.” Trương Khai lập tức gật đầu, “Vâng, cứ để tôi lo chuyện này, sáng sớm mai sẽ đưa cho anh ba chỗ để chọn.” Cố Thành Kiêu liếc nhìn Lý Bất Ngữ rồi lại quay sang nhìn Thẩm Tự An, anh cũng nghĩ giống Lâm Thiển.
Bị vợ chồng họ nhìn, Thẩm Tự An cảm thấy không được tự nhiên.
Nửa năm trước, từ khi nghe được cuộc nói chuyện giữa Lâm Thiển và Lý Bất Ngữ trong thiết bị nghe lén, biết mình đã từng hôn Bất Ngữ khi say rượu, cũng biết Lâm Thiển nghi ngờ anh có vấn đề về giới tính, anh rất xấu hổ.
Nhưng dù gì đó cũng là nghe lén, anh không thể giải thích được gì, chỉ đành giả vờ không biết gì hết.
Nửa năm nay, anh không gặp Lý Bất Ngữ nhiều, dù sao bây giờ họ cũng không cùng đơn vị, không chủ động hẹn gặp thì thật sự không thể gặp được.
Nếu cố ý lảng tránh thì càng khó gặp hơn.
Anh cũng không biết nửa năm nay Lý Bất Ngữ cố ý trốn anh hay thật sự là không gặp được.
Bây giờ, Bất Ngữ đang ngồi chếch đối diện với anh ở chỗ xa nhất.
Anh thầm nghĩ, nếu Lý Bất Ngữ có thể buông bỏ tình cảm đơn phương này thì không còn gì tốt hơn.
Nhưng, nhưng mà, sao anh lại cảm thấy trong lòng hơi khó chịu nhi: Thẩm Tự An chỉ dám nhìn thoáng qua Lý Bất Ngữ bằng khóe mắt.
Anh thấy Lý Bất Ngữ ngồi chung với Trương Khai Trương Khai lấy cái này cái kia cho cô, còn cô chỉ lo cúi đầu ăn, một hình ảnh rất hài hòa.
Lại nói về nhân vật chính của hôm nay, nhân vật chính của hôm nay thuộc về Phạm Dương Mộc và Trịnh Tử Kỳ, nhưng hai người này lại không nói nhiều, người nói nhiều nhất là Trịnh Tử Tuấn.
Trịnh Tử Tuấn uống nhiều nhất, uống nhiều thì nói càng nhiều, “Mấy năm hai đứa không ở đây, đừng tưởng chỉ có hai đứa vất vả bên ngoài, bọn anh ở nhà cũng không dễ dàng gì, nhất là nhà họ Trịnh chúng ta...
Tử Kỳ, em có biết em đi lần đó, ba mẹ và anh bị nghi ngờ thế nào không? Cả đời ba mẹ đều cống hiến cho sự nghiệp của mình, chưa đến tuổi nghỉ hưu đã phải về hưu sớm.
Em có biết điều này là sự sỉ nhục lớn thế nào đối với ba mẹ không?” “Được rồi, anh biết, những chuyện này đều đã qua rồi, không nhắc tới nữa.
Anh sẽ nói về hiện tại vậy.
Em biết ba mẹ đặt kỳ vọng vào em nhiều cỡ nào không? Em quay về, lão Đại giúp em che giấu rất nhiều chuyện, kéo em từ một kẻ phản bội trở về chính đạo, cũng bảo vệ danh dự cho nhà họ Trịnh chúng ta.
Ba mẹ hy vọng em có thể báo đáp lão Đại nhiều hơn nữa, em hiểu không?” Trinh Tử Kỳ gật đầu lia lịa, “Anh, em hiểu rồi, anh uống nhiều quá rồi.” “Anh uống nhiều nên mới nói những điều này với em, sau này em đừng dại dột nữa!” “Vâng, nhất định sẽ không.” “Em với Dương Mộc nhất định phải hạnh phúc.
Những lời đàm tiếu của người khác đều là cái rắm, các em sống hạnh phúc chính là đòn đánh trả mạnh nhất dành cho họ.
Ba mẹ và anh đều suy nghĩ giống nhau, trong lòng và trong
mắt ba mẹ và anh, chỉ cần em sống vui vẻ hạnh phúc, những cái khác ba mẹ và anh đều mặc kệ.” “Em hiểu em hiểu, anh thật sự uống quá nhiều rồi.” Trịnh Tử Tuấn đã đè nén quá lâu.
Trong công việc, bất kể là anh cố gắng cỡ nào, toàn tâm toàn ý nỗ lực cỡ nào cũng có người nghi ngờ động cơ của anh, anh đã gánh cái danh “anh trai của kẻ phản bội” rất nhiều năm, thậm chí có những kẻ lúc nào cũng có ý muốn kéo anh xuống.
Còn trong cuộc sống, dường như anh không có cuộc sống riêng, ngay cả kết hôn cũng phải im hơi lặng tiếng đi đăng ký.
Anh cảm ơn sự tin tưởng của Cố Thành Kiêu, cũng cảm ơn cô gái lương thiện không so đo điều gì kia, có bọn họ thì mới có Trịnh Tử Tuấn luôn kiên cường giữ vững cương vị của hôm nay.
“Ôi, uống nhiều quá nên hơi xúc động.” Trịnh Tử Tuấn quay sang nhìn Phạm Dương Mộc, tất cả đều gói gọn trong một câu, “Đối xử tốt với em gái tôi.” Phạm Dương Mộc trịnh trọng đảm bảo: “Nhất định.”