Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 219: Chương 219: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác




“Chú Tư có ở Đại Thanh Sơn không?”

“Tôi không biết.” “Không biết?”

Cố Thành Kiêu trừng mắt giận dữ nhìn Sa Khôn như hổ rình mồi, đến thở hắn cũng không dám khóc lóc xin tha: “Tôi thật sự không biết lão già đó ở đâu, có lẽ có mà cũng có lẽ không. Tôi chỉ biết được là lão già muốn xây dựng căn cứ bí mật còn lớn hơn cả khu Vân Xuyên nữa. Tất cả những gì tôi biết cũng đã nói hết rồi, xin anh tha cho tôi đi!”

Cố Thành Kiêu chẳng mảy may phản ứng đối với sự khổ sở của hắn, lại đe dọa quát: “Vì núi Đại Thanh Sơn sạt lở mà tất cả đều bị chôn vùi, hủy hết sạch sẽ. Bây giờ anh mới nói không phải cũng như không à? Sao lúc trước không nói đi? Tôi thấy anh chán sống thì có, không dùng một ít thủ đoạn thì không chịu nói!”

Sa Khôn vô thức giơ hai tay lên cao, cơ thể run run trượt xuống khỏi xe lăn. Hắn ta quỳ xuống đất cầu xin: “Tôi nghĩ, tôi nghĩ, để tôi nghĩ một chút...” Có thể nhìn ra được Sa Khôn rất đau khổ. Không nói không được, nói sai cũng không được, nói vô căn cứ cũng không xong, rốt cuộc hắn cũng nếm được mùi vị sống không bằng chết.

Cố Thành Kiêu hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận xuống. Anh lấy ra ba bản vẽ chân dung. Ba bản vẽ này đều căn cứ theo sự miêu tả của các cô gái bị bắt cóc về đặc điểm ngoại hình của Chú Tư. Lúc ban đầu chỉ có một hình dáng, sau trải qua quá trình phỏng đoán điều tra thì ra tới ba khuôn mặt.

“Chuyện khác anh không nhớ ra những bộ dạng của ba mình thì chắc sẽ nhớ chứ?”

Sa Khôn sửng sốt, lúng túng nhìn về phía ba bản vẽ mà thẩm vấn viên đưa tới. “Nhìn cho kĩ, cái nào là gương mặt của Chú Tư?” Cố Thành Kiêu chất vấn. Tay Sa Khôn run lẩy bẩy nhận lấy, nhìn hết tấm này tới tấm kia: “Cả ba đều giống nhưng cũng không giống. Đôi mắt này, cái mũi này, lông mày và môi này tương đối giống.”

Cố Thành Kiêu liếc Cao Kỳ Khâm bên cạnh. Anh nhớ kĩ những điểm giống nhau mà Sa Khôn chỉ ra.

Chú Tư này là người rất thần bí, trong tư liệu cũng không tra được. Nếu sau lưng không có kẻ cao tay chỉ điểm thì một người bình thường khó mà không lưu lại dấu vết.

Mà kẻ cao tay sau lưng hắn là Phạm Dương Mộc sao? Cố Thành Kiêu vừa nghĩ tới điều này liền cảm thấy đau lòng. Phạm Dương Mộc vừa là thầy cũng vừa là bạn của anh, là tinh anh của Đội đặc nhiệm, càng là trụ cột của quốc gia. Thân còn mang mối thù sâu đậm, vậy

mà tại sao cuối cùng anh ấy lại trở thành chó săn của bọn tội phạm? Chú Tư là đầu sỏ giết cả nhà anh ấy, tại sao anh ấy lại nối giáo cho giặc, tại sao?

Tại sao?

Anh càng nghĩ lại càng không thể giải thích. Cao Kỳ Khâm lập tức mở máy tính, tổng hợp lại những đường nét mà Sa Khôn chỉ ra.

“Lão Đại.”

Cố Thành Kiêu quay đầu lại nhìn, trên màn hình máy tính hiện ra một khuôn mặt lập thể, rất giống với bức hình chân dung của người thật. In hình ra, Cố Thành Kiêu tự mang đến trước mặt Sa Khôn, hỏi: “Là khuôn mặt này?”

Sa Khôn sợ hãi ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy bức chân dung, ánh mắt của hắn dừng lại một chút. “Là khuôn mặt này?” Cố Thành Kiêu lớn tiếng lặp lại câu hỏi, không cho hắn cơ hội để thở. “Đúng, đúng, chính là mặt của ông ta.” Cố Thành Kiêu thở phào nhẹ nhõm, lấy lại tấm hình rồi xoay người bỏ đi: “Đi, xuất phát.”

Sa Khôn sợ tới mức không dám lên tiếng, lén lút ngẩng đầu thì chỉ thấy bóng dáng của Cố Thành Kiêu cùng đoàn người vội vã bỏ đi.

Hắn xụi lơ trên mặt đất, vẻ mặt chết lặng, ánh mắt trống rỗng hệt như thể xác bị hút đi linh hồn.

***

Tại địa điểm xảy ra tai nạn ở Đại Thanh Sơn. Toàn bộ nơi này trở thành một hòn đảo biệt lập, sau con đường duy nhất bị chôn lấp thì chỉ có thể ra vào bằng máy bay trực thăng. Trực thăng của Đội đặc nhiệm hạ cánh ở một nơi khá trống trải bằng phẳng. Nơi này chính là trường học trước đây, hôm nay đã trở thành một khu đất bằng, địa thế cao hơn trước kia rất nhiều.

Đội quân cứu viện đã rút khỏi, nhất thời nơi này trở nên vô cùng trống trải, không một ngọn cỏ.

Bên trong lều trại tạm thời, Khương Tiểu Hà đang báo cáo kết quả điều tra.

Anh ta vừa chỉ vào bản đồ vừa nói: “Đây là ngọn núi cao nhất Đại Thanh Sơn, vị trí hiện tại của chúng ta là đây, chỗ này là phía sau núi.” “Đây là toàn bộ đường hầm xuyên qua sau núi, đây là miệng hố sâu. Hiện giờ vì núi đất sạt lở và sụt lún nên hố đã bị bít lại, chưa biết được đường hầm có còn hay không.”

“Chúng ta không biết được đường hầm sâu bao nhiêu, chỉ có thể xác định đường hầm này còn chưa thông suốt, bởi vì đây chính là ngọn núi cao nhất của Đại Thanh Sơn, không thể nào xuyên hết được.”

“Nói cách khác, hố sâu này chính là lối ra duy nhất. Lối ra bị chặn lại, người bên trong cũng không thể sống sót.” Cố Thành Kiêu hỏi: “Có phát hiện sự sống nào không?”

Khương Tiêu Hà lắc đầu: “Đã thử, nhưng không phát hiện được, có thể do đường hầm quá sâu, cũng có thể trong đó không còn ai sống sót.” Tống Cảnh Du: “Xác định là bên trong có người?”

Khương Tiêu Hà: “Không chắc, cho dù bọn họ không ở bên trong đường hầm thì cũng không thể nào ra được, con đường duy nhất đã bị chặn lại.”

Ngụy Nam: “Cho nên hoặc là bọn họ chết trong đường hầm, hoặc là vẫn còn ẩn nấp bên trong rừng sâu núi thẳm.”

Khương Tiêu Hà gật đầu: “Đúng vậy.”

Cố Thành Kiêu đem bản chân dung mới phác họa của Chú Tư ra, nói: “Đây là khuôn mặt của Chú Tư mà Sa Khôn đã miêu tả và xác nhận. Mọi người đều đã thấy rõ rồi đấy, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Mọi người đồng thanh hộ: “Rõ!”

Chuyện núi Đại Thanh Sơn sạt lở vì do người tạo nên trở thành tin tức chấn động cả nước. Tin tức vừa bùng nổ đã lập tức lấn át hai tin đồn “Dương Liễu Nhi bí mật về nước hẹn hò với tình lang” và “Lâm Bồi bao nuôi Hồng Tuyết Oánh”.

Cư dân mạng lại sôi sục, bàn tán sôi nổi, ngay cả mấy tàu ngầm trên mạng cũng đùng đùng chạy ra. “Người làm, trời ơi, là người ngoài hành tinh hủy diệt trái đất hả?” “Nếu là người làm thì đúng là súc sinh mất hết nhân tính mà.” “Không chừng một ngày nào đó thành phố B cũng bị người ta lật tung?”

“Trái đất đáng sợ quá, tôi muốn bay về sao Hỏa.”

Lâm Thiên không ngừng tìm kiếm tin tức liên quan. Cô có dự cảm lần này chắc chắn Cố Thành Kiêu đã đến Đại Thanh Sơn.

Đang lúc cô vô cùng lo lắng thì tiếng điện thoại bỗng nhiên vang lên, đây mà một dãy số lạ.

“Alo? Ai đấy?”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói u ám của Trịnh Tử Kỳ: “Là tôi, Trịnh Tử Kỳ.”

Lâm Thiển bất ngờ: “Cô... Cô tìm tôi làm gì?”

“Tôi bị Cố Thành Kiêu khai trừ rồi.”

“Bởi vì không cứu cô nên tôi bị anh ấy khai trừ.”

Lâm Thiển cảm thấy bất an, giọng điệu Trịnh Tử Kỳ tràn ngập hung ác và oán hận. Cô hơi e dè: “Cô muốn gì?” “Tôi muốn gì? Ha ha ha ha ha, tôi muốn gì? Lâm Thiên, cô cảm thấy tôi còn có thể muốn gì?” Trịnh Tử Kỳ vừa khóc vừa cười, cảm xúc bất ổn: “Cô có biết tôi cố gắng bao nhiêu mới có thể vào được Đội đặc nhiệm hay không? Cô có biết được tôi phải chịu bao nhiêu khổ cực mới có thể ngồi lên được vị trí hôm nay không?”

“Cố Thành Kiêu chỉ nói một câu là khai trừ tôi ngay. Chỉ cần một câu nói của anh ta là tất cả cố gắng mấy năm qua của tôi trở nên vô ích!” “Cô nói tôi nghe xem Lâm Thiên, nếu là tôi thì cô sẽ làm gì hả?” Lâm Thiển không đáp được, tin tức này tới tai cô quá đột ngột. Nhưng cô tin tưởng Cố Thành Kiêu làm vậy là có lý do riêng, chắc chắn anh sẽ không vì việc riêng tư mà khai trừ cô ta.

“Tôi thấy cô vẫn nên tìm lãnh đạo cấp trên giải thích đi, nói với tôi cũng vô dụng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.