Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 336: Chương 336: Tàn nhẫn với chính mình




Trần Tuyền vẫn lo lắng: “Ôi, sớm biết thế này thì cho dù phá sản, ba mẹ cũng không bắt con cưới Lâm Tiêu, còn không bằng cưới Lâm Du nữa. Đúng rồi Đình Uy, con mau chóng tới nhà họ Lâm, ly hôn với con điên đó đi.”

Tống Đình Uy thở dài, không biết nói sao: “Mẹ, mẹ có thể nằm nghỉ một chút không? Đừng có hấp ta hấp tấp như vậy được không?”

Đúng lúc đó có tiếng ô tô vang lên. Hai người nhìn ra ngoài thì thấy Tống Vĩnh Niên và luật sư đã trở lại. Tống Đình Uy vội vàng dìu Trần Tuyền ra đón.

Tống Vĩnh Niên cũng hết hồn một phen. Ông ta chỉ tiếp nhận điều tra ngắn gọn là được thả về nhà.

“Sao rồi?” Trần Tuyền nắm chặt tay chồng, vội hỏi: “ông sợ lắm hả?”

Đến lúc về nhà nhìn thấy vợ con, Tống Vĩnh Niên mới yên tâm. Ông ta ngồi vào sofa, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ..

Luật sư nói: “Tống phu nhân, hợp đồng giữa Quốc tế Lam Thành và Lâm thị là ký kết hợp pháp, cho nên không liên lụy tới chúng ta, xin đừng lo lắng. Nói đúng hơn, số tiền một tỷ mà Lâm thị đầu tư vào chúng ta cũng không cần trả lại.”

Trần Tuyền: “Thật chứ?”

Luật sư gật đầu: “Đúng vậy, số tiền này hợp pháp, không cần trả lại.” Rốt cuộc mặt Trần Tuyền cũng nở nụ cười: “Tốt quá, tốt quá. Đúng là trong cái rủi có cái may.”

Trần Tuyền nói đúng, trong các công ty hợp tác với tập đoàn Lâm thị thì nhà họ Tống là được lợi nhất. Chẳng những không cần trả lại một tỷ, hơn nữa giá cổ phiếu còn tăng lên chút đỉnh.

Trái lại, nhà họ Lâm gần như rơi vào đường cùng.

Sau khi Chu Mạn Ngọc bị điều tra xong thì được thả trở về. Bà ta gọi điện thoại cho từng quản lý cấp cao, biết được mọi người đều bình an về nhà, chỉ có Lâm Bồi là chưa về.

Trong chớp mắt, lời đồn trên mạng nổi lên khắp nơi: “Thì ra Lâm thị rửa tiền! Ghê thật, khó trách giá cổ phiếu cứ lên lên xuống xuống kì lạ như vậy.”

“Lâm Bồi xoàng xĩnh hơn 20 năm, tự dưng phát đạt thì chắc chắn là đi đường tắt rồi.” “Vậy Lâm Húc thì sao? Điền sản Phong Việt vừa mới xuất hiện trong nước, có phải cũng tham gia rửa tiền không?” “Lúc này xem ra nhà họ Lâm đã hết đường phản kích rồi.” “Đúng là hết đường! Con gái lớn bị điên, con gái nhỏ không phải con ruột, phong thủy nhà họ Lâm quá tệ.”

***

Sắc trời tối dần, cuối cùng Chu Mạn Ngọc cũng đợi được điện thoại của luật sư. Nhưng luật sư nói không thể nộp tiền bảo lãnh cho Lâm Bồi.

Ngay cả cơ hội nộp tiền bảo lãnh cũng không có, chuyện này tiêu thật rồi!

Chu Mạn Ngọc ngơ ngác ngồi trên sofa. Bà ta không tin Lâm Bồi có gan rửa tiền. Trước giờ ông ta không có đầu óc, kinh doanh trong công ty đều mời các quản lý giỏi giang quyết sách. Ngay cả quản lý kinh doanh tối thiểu cũng làm không được thì sao có thể rửa tiền chứ?

Bà ta không tin!

Một mình bà ta ngồi trong phòng khách, Lâm Tiêu trị bệnh ở bệnh viện, Lâm Du bị đuổi khỏi nhà, ông nội cũng tức giận chuyển ra ngoài. Bây giờ Lâm Bồi lại bị giam giữ, trong nhà chỉ còn lại bà ta, trống trải, thế lương.

Đây còn là ngôi nhà sao?

Nhớ lúc trước, tuy rằng nhà họ không phải đại phú đại quý, nhưng cũng thuộc dạng kinh doanh tầm trung, cơm áo không lo, mỗi ngày đều thật náo nhiệt.

Đến nay nhìn ngôi nhà lạnh lẽo, bà ta hoang mang rơi lệ.

Bỗng bên ngoài có tiếng Lâm Du vang lên: “Có ai ở nhà không? Có ai không?” Lúc này Chu Mạn Ngọc mới nhớ ra không có ai mở cửa, trong nhà chẳng còn người làm nào.

Cũng vì chuyện rửa tiền nên tất cả tiền của nhà họ Lâm đều không rõ nguồn gốc. Thậm chí lúc người làm bỏ đi cũng không dám lấy trộm một đồng nào, sợ bị phán cho tội danh gì đó.

Chu Mạn Ngọc mở đèn, tự mình ra ngoài mở cửa.

“Mẹ...” Tiếng gọi phát ra một nửa, Lâm Du kịp thời ngậm miệng. Cô không biết phải xưng hô thế nào với Chu Mạn Ngọc. “Trong nhà xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đột ngột như thế?” Còn đột ngột hơn so với việc phá sản năm ngoái, khiến mọi người trở tay không kịp. Giờ phút này, bất giác Chu Mạn Ngọc vui mừng vì sự xuất hiện của Lâm Du. Bà ta run run kéo tay Lâm Du, nức nở: “Không ngờ cô vẫn còn nhớ tới nhà họ Lâm, vào rồi nói.”

Lâm Du gật đầu, đi theo Chu Mạn Ngọc vào nhà. Giống như lúc còn nhỏ, Chu Mạn Ngọc thong thả bận bịu trong bếp, Lâm Du ở bên cạnh giúp một tay, chỉ chốc lát sau đã có một bữa tối hoàn chỉnh. “Lâu rồi tôi không xuống bếp, không biết mùi vị ra sao, cứ ăn đi.” Nước mắt Lâm Du chảy đầy mặt: “Đồ ăn ngon lắm.” “Con bé ngốc, còn chưa ăn mà biết ngon rồi sao?”

“Thức ăn mẹ làm là thức ăn ngon nhất thế giới, con không cần ăn cũng biết.”

Chu Mạn Ngọc cười chảy nước mắt, vươn tay ra xoa mặt Lâm Du, hỏi: “Sao cô còn trở về? Muốn cười nhạo nhà chúng tôi sao?” Lâm Du lắc đầu.

Chu Mạn Ngọc lẩm bẩm: “Cười nhạo tôi hoài nghi cả đứa con mà tự tay mình nuôi dưỡng, làm sao cô vì tranh giành gia sản mà tổn thương chị gái được, có đúng không?”

“Mẹ...”

“Nhà họ Lâm thật sự không xong rồi, hết cách xoay chuyển. Cô trở về chỉ trói buộc mình thôi, cho nên, cô bé ngoan, ăn xong bữa cơm này rồi đi đi.”

Lâm Du vẫn lắc đầu: “Mẹ, từ nhỏ con đã ở nhà họ Lâm. Con họ Lâm, mẹ còn muốn con đi đâu nữa?”

“Không ngờ cô còn gọi tôi là mẹ. Cô đã gọi tôi là mẹ thì tôi cũng không thể liên lụy cô được.” “Chỉ cần mẹ không đuổi con đi, con vĩnh viễn là một thành viên của nhà này. Mẹ, chúng ta cùng nhau nghĩ cách được không?”

“Nhưng...”

“Chị bị bệnh, ba thì bị bắt, mẹ để con trở về được không? Con không làm được gì, nhưng con sẽ học, để con ở lại bên mẹ đi, được không?”

Chu Mạn Ngọc vô cùng cảm động, nhớ tới những lời mắng chửi Lâm Du hôm đó, bà ta quỳ “bịch” xuống đất.

“Mẹ...” Lâm Du cũng quỳ xuống. “Mẹ, mẹ đừng như vậy!” “Tiểu Du, mẹ sai rồi, là mẹ hiểu lầm con! Xin lỗi con, thật ra mấy ngày con không ở đây, cả nhà đều rất nhớ con, đặc biệt là ba con. Ông ấy vẫn luôn yêu thương con hết mực.” Lâm Du gật đầu khóc: “Con biết, con hiểu mà. Cho nên lúc này con sẽ không đi đâu. Mẹ có đuổi con cũng không đi đâu.”

“Con ngoan, mẹ làm sao đuổi con đi được. Lại đây, chúng ta đừng khóc nữa, mau ăn cơm, ăn xong rồi nghĩ cách cứu ba con.”

“Dạ.”

Lâm Du về nhà họ Lâm mà không bàn bạc trước với Cố Đông Quân. Cô kiên quyết không muốn anh dính líu tới chuyện này. Cô cũng đã quyết định sẽ rời khỏi anh, nhưng mỗi khi lời nói đến miệng cô lại không thốt nên lời. Cô đã tốn biết bao nhiêu tâm tư để theo đuổi một người, làm sao có thể buông tay dễ dàng như vậy chứ?

Nhưng bây giờ cô biết mình phải nhẫn tâm, phải tàn nhẫn với chính mình, cũng tàn nhẫn với anh.

Cố Đông Quân nhìn thấy tin tức thì càng không ngừng tìm kiếm Lâm Du, nhưng điện thoại cố không thông, cũng không lên mạng. Thậm chí anh còn chạy tới phòng ngủ ở trường vẫn không tìm được cô.

Không chỉ Cố Đông Quân, cả Lâm Thiển cũng đang tìm kiếm cô.

“Alo, anh Cả, anh tìm được Lâm Du chưa?” “Chưa, ngoại trừ trường học, cô ấy thường hay đi đâu nữa?”

“Thư viện, nhưng em đã tìm khắp thư viện và nhà sách của thành phố B rồi, vẫn không thấy bóng dáng chị ấy.”

“Lâm Thiển, em nghĩ kỹ lại xem, chỉ có thể trông cậy vào em.” Thật lâu sau, Lâm Thiển mới ngập ngừng nói: “Chẳng lẽ là... nhà họ Lâm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.