Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 264: Chương 264: Tắt đèn thì ai chẳng giống nhau




Mọi chuyện tới nhanh như vũ bão khiến Lâm Thiển rối tinh rối mù.

Cô nắn bóp bắp thịt trên cánh tay, khẽ hỏi Cố Thành Kiêu: “Xin anh giảng giải cho em biết thịt nhão có cảm giác thế nào?”

Cố Thành Kiêu nhướng mày, méo miệng, hai tay làm động tác lau nước mắt. Động tác này là anh đã học từ lần cầu xin trên giường hôm trước của cô: “Nô tì không biết.” “Anh thôi đi!” Cô dở khóc dở cười, lén đẩy anh một cái.

Động tác mờ ám của hai người đều lọt hết vào mắt của Diệp Thiến Như và Cổ Nguyên. Hai ông bà già ngại ngùng nhìn hai vợ chồng son, sau đó rất ăn ý mà nhìn đối phương.

Diệp Thiên Như nháy mắt mãnh liệt với chồng. Cố Nguyên ho nhẹ vài cái rồi nói: “Ba không có ý kiến với chuyện tổ chức hôn lễ, mọi chuyện đều làm theo sở thích của các con đi. Ba đã soạn sẵn danh sách họ hàng hết rồi. Nhưng chuyện sinh em bé thì vẫn cần phải lên lịch trước.”

Lời nói lúc này của Cổ Nguyên không phải là ra lệnh, mà thật sự đang muốn thương lượng. Cố Thành Kiêu chỉ có thể nói: “Được rồi, chúng con sẽ cố gắng.”

Lâm Thiển thầm nghĩ, cố gắng cái quỷ gì. Ai muốn vác bụng bầu đi học chứ? Cố Thành Kiêu lặng lẽ nhéo tay cô, dùng ánh mắt ra hiệu “Mọi chuyện có anh lo.” Cười cười nói nói một lát thì đã đến giờ cơm tối, sáu người ngồi vây quanh bàn cơm. Ngày kia sở Mặc Phong phải trở về Mỹ. Hôm nay cậu ta tới đây chủ yếu là muốn gặp bà cụ.

Vừa nghe nói bọn họ muốn tổ chức hôn lễ, cậu liền hỏi: “Khi nào vậy? Để xem cháu có thể thu xếp về tham dự được không.”

Cố Thành Kiêu lập tức bật lại một câu: “Chuyện kết hôn của chú thím không liên quan tới cháu. Cháu không cần tham gia, cứ lo chuyện học của mình đi.” Sở Mặc Phong buồn bực trong lòng: “Chú Hai nói thế là sao? Cũng đâu phải cháu muốn cướp cô dâu.” Lâm Thiển đang ăn canh thì lập tức bị sặc, ho khù khụ mấy tiếng.

“Sao lại không cẩn thận vậy?” Cố Thành Kiêu thân thiết hỏi, tiện thể đưa khăn tay cho cô.

Anh đáp: “Ngày nghỉ của cháu để dành cho kỳ nghỉ Tết đi, hôn lễ chú thím không cần cháu về. Chờ lúc ăn Tết, thím Hai sẽ tặng cháu một bao lì xì.”

Lời nói hiên ngang lại vô cùng chính đáng này khiến Sở Mặc Phong không nói nên lời.

Bà cụ nghĩ là Cố Thành Kiêu thương Sở Mặc Phong phải đi đi về về rất mệt, nên cũng khuyên cậu ta: “Đúng đấy Tiểu Phong, cả nhà biết cháu và chú Hai thân thiết, nhưng chú thím kết hôn cũng không cần cháu về đâu. Chờ khi Tết đến thì cháu về cũng được, đi đi về về như thế cũng không cần thiết.”

Sở Mặc Phong không cưỡng cầu nữa: “Vậy cháu xin chúc chú Hai và thím Hai tân hôn vui vẻ trước, sớm sinh quý tử.” Cố Thành Kiêu nhướng mày thắng lợi, cười xán lạn: “Ngoan, cảm ơn cháu.” Cụ bà hết sức vui vẻ: “Tốt tốt, sớm sinh quý tử đấy. Thế hệ của Tiểu Phong chênh lệch tuổi tác càng ngày càng lớn. Tiểu Phong cũng đã 21 rồi mà vẫn chưa có em trai hay em gái.” Con gái lớn của bà cụ kết hôn sớm, sinh con sớm, nên Sở Mặc Phong cũng lớn rồi. Nhưng dù sao Sở Mặc Phong cũng là họ Sở, không phải họ Cổ.

Chắt chít của nhà họ Cố phải trông đợi vào con cháu của nhà thằng Hai thôi. Bà cụ than thở: “Cũng không biết Đông Quân đang làm gì, đã ngoài 30 rồi mà cũng chưa tìm được đối tượng. Vẫn là Thành Kiều giỏi giang, bắt được một cái là kết hôn chớp nhoáng, rất có khí phách.” Diệp Thiển Như: “Hôn nhân đại sự nhất định phải cẩn thận. Tốc độ giống Thành Kiều là quá nhanh.”

Bà cụ: “Cần phải nhanh như vậy chứ, dù sao tắt đèn thì ai chẳng giống nhau.”

Diệp Thiến Như nghẹn họng, bà phản bác không lại bà cụ: “Mẹ, bọn nhỏ đều đang ở đây, mẹ nói chuyện chừng mực một chút.” Bà cụ không cho là đúng, nói: “Tư tưởng con quá cổ hủ rồi. Bây giờ bọn trẻ ai ai cũng dám nghĩ dám làm, các con nói có đúng không?” Ba người trẻ tuổi gật đầu liên tục, đồng thanh hô: “Phải phải.” Diệp Thiển Như buồn bực ngậm miệng lại.

Cụ bà càng thêm đắc ý, nói: “Con gái xinh đẹp cỡ nào thì chẳng phải năm sáu mươi năm sau đều nhăn nheo hết sao? Cho nên tướng mạo không quan trọng, quan trọng là nhân cách. Nhân cách Tiểu Thiến chúng ta tốt, tính tình hiền lành, thêm cả tướng mạo cũng xinh đẹp. Vì thế mới khen ánh mắt nhìn của Thành Kiêu không tệ, chọn vợ một cái là chuẩn xác ngay, tốt hơn so với mấy người con chọn nhiều.”

Diệp Thiên Như nghẹn uất, nói cũng bị trách, mà không nói cũng bị trách.

Lâm Thiên nhịn không được bật cười. Bà nội nói chuyện thật hài hước, mà còn rất xuôi tai. Cô ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn bà nội đã khích lệ, bà nói là chỉ có chuẩn thôi.”

Bữa tối kết thúc trong không khí vui vẻ.

Sở Mặc Phong về nhà, Cố Nguyên và Diệp Thiến Như cũng về, chỉ có bà nội là ở lại Thành Để.

phòng khách nhỏ lầu hai, bà nội còn đang xem truyền hình thực tế nghệ thuật tổng hợp. Vì gánh vác trách nhiệm nặng nề chờ đợi cháu đích tôn của nhà họ Cố chào đời, cho nên bà phải ở lại Thành Để một thời gian. Cố Thành Kiêu và Lâm Thiên đứng yên lặng trong phòng, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Anh chỉ nghĩ là ba mẹ tới bàn bạc chuyện đám cưới cho nên muốn làm em bất ngờ. Kết quả đúng là bất ngờ thật.” Cố Thành Kiêu cảm thấy có lỗi nói.

Lâm Thiển vân về lỗ tai anh nói: “Em rất vui, chưa từng nghĩ là hai đứa mình còn có thể tổ chức hôn lễ.” “Phải làm chứ, cả đời chỉ có một lần thôi. Anh và công ty tổ chức hôn lễ đã bàn bạc cả rồi, tất cả đều dựa theo sở thích của em mà làm.”

“Cảm ơn anh.”

“Ngốc.”

Hai người dựa sát vào nhau, nghĩ đến chuyện thúc giục sinh con, Lâm Thiển bất an hỏi: “Chuyện sinh con phải làm sao giờ?” “Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên. Chẳng lẽ muốn sinh là sinh được hay sao? Kéo dài tới một năm rưỡi là được rồi.”

“Nhưng chủ nhiệm lớp đã giúp em đăng ký học tiếp bằng Thạc sĩ rồi. Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì em chắc chắn sẽ thông qua.”

“Vậy thì tốt quá! Đến đại học năm tư em mang thai cũng thoải mái hơn một chút, sinh con xong lại tiếp tục đi học nghiên cứu sinh.”

“Anh nói vậy còn có chút đáng tin.”

“Mọi chuyện có anh lo, em đừng bận tâm.”

Nói mới được vài câu thì hai người đã lăn lên giường. Ngay lúc chỉ mành treo chuông, Cố Thành Kiêu với tay tới tủ đầu giường lấy áo mưa. Ủa, áo mưa đâu?

“Sao vậy?” Thấy anh khựng lại, Lâm Thiển khó hiểu hỏi.

“Có người lẻn vào phòng chúng ta.”

“Hả?”

Cố Thành Kiêu cố chịu đựng xuống giường, bật đèn, kiểm tra tủ đầu giường. Cả ba hộp áo mưa đều không cánh mà bay, còn mấy thứ linh tinh thì lại không mất.

“Chắc chắn là bà nội lấy rồi.” Anh buồn bực nói.

Lâm Thiển dở khóc dở cười. Bà cụ cũng đã lớn tuổi, chỉ vì muốn sớm ôm chắt mà ngay cả tủ đầu giường cháu trai cũng lục lọi. Đúng là quá tùy hứng! “Vậy phải làm sao đây?” Cô hỏi.

Cố Thành Kiêu ai oán nhìn cô bằng đôi mắt nhỏ đáng thương, hỏi lại: “Em nói phải làm sao đây?” “Làm con khỉ, tắt đèn đi ngủ.” Nói xong cô vén chăn lên chui vào, bộ dạng giống như “chuyện không liên quan đến mình”.

Làm sao Cố Thành Kiêu có thể buông tha cô được. Thế là anh cũng tắt đèn, leo lên giường, ôm eo cô: “Làm con khỉ là làm cái gì? Đến đây, đến đây, làm mẫu cho anh đi.” “Ai da, anh đừng có phá. Chẳng lẽ không thể đắp chăn mà ngủ được hả?” “Không thể!”

Cố Thành Kiêu cắn cắn cô, nói: “Nếu anh nhớ không làm thì hôm nay là thời kỳ an toàn.” “Không có cái gì là an toàn tuyệt đối.” “Mặc kệ, nếu không làm thì anh điên mất.” “...” Vậy anh nói nhiều lời vô nghĩa thể làm gì? Chẳng phải cuối cùng vẫn là muốn làm hay sao? Đúng là đàn ông...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.