Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 944: Chương 944: Tôi cũng chẳng biết gì cả




Tiến sĩ Phó Gia Tiên ngồi máy bay riêng bình an trở về, khắp 3cả nước đều sôi sục.

Phó Gia Tiên tham gia cuộc họp 2nghiên cứu y học ở Melbourne, sau đó bị bắt cóc, bặt vô âm t5ín, mất tích tròn một năm

Bỗng nhiên năm trước có ti4n tức truyền ra, bảo rằng đã cứu được Tiến sĩ Phó Gia Tiên ở0 Miami, ông còn trợ giúp bệnh viện bên đó nghiên cứu chế tạo được thuốc giải độc rắn, chữa trị cho vô số người trúng độc trên toàn thế giới

Lần này, chẳng những Tiến sĩ Phó bình an trở về, mà còn là trở về một cách vẻ vang

Nhiều lãnh đạo cấp cao và lãnh đạo bệnh viện, các bác sĩ đồng nghiệp, và sinh viên ông dẫn dắt đều đến sân bay đón ông

Phó Gia Tiên được vợ và con gái đỡ hai bên, từ từ bước xuống máy bay

Một năm sống không ra người đã hành hạ một người khỏe mạnh thành gầy trơ xương

Thật ra Tiến sĩ Phó mà hôm nay mọi người nhìn thấy đã đỡ hơn rất nhiều

Nếu so với trước kia thì quả thật như hai người hoàn toàn khác nhau

Trở về cùng với nhóm người Tiến sĩ Phó còn có ba người Hà Cảnh Hành, Sa Tinh và Diệp Thủy Tiên

Sau khi ra mắt người thân trưởng bối, Hà Cảnh Hành và Cố Thành Kiêu hẹn gặp nhau ở bên ngoài

Sau khi về đến thành phố B, dường như Hà Cảnh Hành chẳng cần thời gian thích ứng mà đã lập tức hòa nhập vào thành phố lớn, anh thích nơi này

Anh thích mỗi một con phố ở đây, lúc chen chúc lúc thông thoáng, thích mỗi một câu chuyện ở đây, lúc chân thật lúc hư cấu, cũng thích mỗi một tòa kiến trúc mái ngói tường đỏ cổ kính, khi trời quang hoặc khi mưa dầm

Có điều, anh thích nhất chính là người dân chất phác tại đây

Mỗi lần mở miệng nói chuyện, khẩu âm quen thuộc khiến anh có cảm giác vô cùng thân thiết

Sau khi về đến thành phố B, thật lạ là dường như anh lại có chút ấn tượng đối với chuyện xảy ra lúc 6 tuổi

Anh nhớ mứt hồ lô ngào đường, nhớ bà lão bán kem, còn nhớ cả con phố nghiêng nổi tiếng

Ba nói cho anh biết, nhà cũ của bọn họ là ở đó

Chẳng trách

Nhưng, Sa Tinh và Diệp Thủy Tiên thì không giống vậy, màu da bọn họ hơi ngăm hơn một chút, ngôn ngữ cũng bất đồng, vừa nhìn là biết người ngoại quốc

“Anh họ, ngại quá, tắc đường nên bọn em tới muộn

Mọi người đến lâu chưa?” Lâm Thiển nhìn bọn họ, cô nhận ra anh họ và Diệp Thủy Tiên

Tầm mắt cô bất chợt rơi xuống người đàn ông xa lạ kia

Lâm Thiển quan sát người nọ từ trên xuống dưới, không cần hỏi cũng có thể đoán ra, đây là Sa Tinh suýt chết trong phòng chăm sóc đặc biệt

Bây giờ Sa Tinh đã giải hết độc, nhưng vì trúng độc quá nặng và thời gian quá dài, nên có một vài tổn thương không thể phục hồi

Vóc dáng anh và Hà Cảnh Hành không chênh lệch mấy, nhưng hình thể chỉ bằng một nửa Hà Cảnh Hành, một kiểu gầy gò bệnh tật

Bây giờ Sa Tinh đã không còn làm công việc trước đây, càng không thể làm việc nặng nhọc

Cuộc đời này, anh chỉ có thể sống một cách dè dặt cho qua ngày đoạn tháng

“Bọn anh cũng vừa đến, tiệm này rất dễ tìm, hơn nữa dường như cũng rất đắt khách

May mà em đã đặt chỗ trước.”

“Đương nhiên rồi, em cố tình chọn tiệm này mà không đặt trước sẽ không có chỗ đâu

Hôm nay nhất định phải để ngài Cổ đây làm hết trách nhiệm của một chủ nhà

Mọi người đừng khách sáo, hãy chọn món đắt tiền một chút.” Hà Cảnh Hành giới thiệu với bọn họ: “Mọi người hẳn biết Thủy Tiên rồi, đây là Sa Tinh

Sa Tinh sau khi bình phục.” Lâm Thiển bày ra nụ cười hoan nghênh và niềm nở với anh

Biết anh không hiểu tiếng Trung, Lâm Thiển cố ý nói bằng tiếng Anh: “Hoan nghênh mọi người đến thành phố B, hy vọng mọi người có thể yêu thích nơi này.” Sa Tinh cười lúng túng, bởi vì anh quá gầy nên khi cười lộ ra rất nhiều nếp nhăn trên mặt: “Cảm ơn, nơi này rất phồn hoa, cũng rất an toàn.” “Nếu như mọi người cần giúp đỡ gì thì cứ nói.” “Cảm ơn, rất cảm ơn cô.” Cố Thành Kiêu ngồi xuống

Từ khi bước vào, anh đã không nói gì

Ngày thường Cố Thành Kiêu ít nói, người hiểu anh sẽ chẳng cảm thấy gì, nhưng người không hiểu sẽ cảm thấy anh nghiêm túc, khó gần

Lâm Thiển lấy khuỷu tay thúc anh một cái: “Này, anh chú ý biểu cảm chút đi, đừng có bày ra bộ mặt Diêm vương đấy.” Cố Thành Kiêu: “...” Cố đại nhân bị ép, gắng nặn ra một nụ cười chào hỏi: “Xin chào, mọi người cứ gọi tùy thích, nếm thử xem có hợp khẩu vị không.” Đây đã là sự nồng nhiệt cực hạn của Diêm vương Cố rồi

Lâm Thiển hài lòng gật đầu với anh: “Ngoan” Trên bàn ăn, Diệp Thủy Tiên và Sa Tinh không nói lời nào

Bọn họ vừa mới đến đây, lại chưa quen với cuộc sống nơi này, cộng thêm trở ngại ngôn ngữ nên ngồi đây cảm thấy rất lúng túng

Hà Cảnh Hành nhận ra hai người buồn chán, nên mới nói với họ bằng tiếng A: “Chỗ này là con phố nổi tiếng dành riêng cho người đi bộ ở thành phố B, rất náo nhiệt, đồ gì cũng có

Hai người ăn xong thì đi dạo một chút xem.” Sa Tinh và Diệp Thủy Tiên thoáng nhìn nhau, đều đang dò hỏi ý kiến đối phương

Hà Cảnh Hành trấn an: “Yên tâm, trị an thành phố B rất tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Được.”

Thế là bọn họ chào tạm biệt rồi rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người

Lâm Thiển: “Mọi người ở chỗ ba em có quen không?” Hà Cảnh Hành: “Quên chứ, quen chứ, mọi thứ đều rất tốt

Chú Lâm rất mến khách, chẳng những chăm sóc ông bà rất tốt, còn chăm sóc chu đáo luôn bạn anh nữa

Tiếng Anh của ông cũng trôi chảy nên giao tiếp với bọn Sa Tinh không có vấn đề gì.” Lâm Thiển: “Vậy thì tốt rồi, nhà ba em rất rộng, bình thường ông chỉ ở một mình, phòng trống lại nhiều, mọi người cứ việc ở

Đúng rồi, ông bà ngoại nhìn thấy anh chắc chắn vui lắm nhỉ?” Hà Cảnh Hành: “Ừ, anh cũng rất vui

Bà nội nói nhà ở Anh vẫn còn tấm ảnh chụp anh lúc còn bé, còn có ảnh của mẹ nữa

Anh rất nôn nóng được xem nó.” Lâm Thiển: “Vậy sắp tới mọi người có dự định gì?” Hà Cảnh Hành: “Làm một vài chuyện buôn bán, trước tiên phải tự mình kiếm sống đã.” Lâm Thiển: “Ở thành phố B hay ở nước Anh?” Hà Cảnh Hành: “Chuyện này bên anh vẫn còn chưa quyết định.” Lâm Thiển: “Ừm, cứ từ từ vậy, không gấp..

Đúng rồi, bây giờ Lương Diệu Thần vẫn đang ở Miami sao?”

Hà cảnh Hành: “Phải, cô ta sắp sinh rồi, chú Lương đã sắp xếp ổn thỏa cho cô ta, đợi sau khi sinh con xong sẽ đón cô ta và con trở về nước Anh

Còn về bà Tào Tuệ Hân, bà ta bị xử hai năm tù, sau khi kết thúc thời hạn thi hành án sẽ được thả về nước.” Lâm Thiển cảm khái, thở dài: “Haiz, kẻ đáng hận cũng có chỗ đáng thương

Đã sống đến từng tuổi này rồi mà ngay cả con gái ruột cũng bỏ mặc bà ta, không biết liệu bà ta ở trong tù có tỉnh ngộ không.” Cố Thành Kiêu bất ngờ chen miệng nói: “Chắc không, dù cho có tỉnh ngộ trong tù thì sau khi ra ngoài vẫn sẽ làm chuyện xấu như thường

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Lâm Thiển chỉ đành thở dài, nghĩ lại cảnh ngộ Lương Diệu Thần cũng thật đáng thương

Nhưng may mắn lớn nhất là cô ta vẫn còn một người ba có sự nghiệp thành công

Đang trò chuyện, bỗng điện thoại Lâm Thiển vang lên

Cô vui vẻ, tỏ ra thần bí nói: “Em ra ngoài đón người.” Cố Thành Kiêu: “Ai vậy?” Lâm Thiển chạy ra đến cửa: “Sẽ vào nhanh thôi.” Hà Cảnh Hành nghi hoặc nhìn qua Cố Thành Kiêu

Cố Thành Kiêu tỏ vẻ tôi cũng chẳng biết gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.