Trương Khai không lái xe về Thành Để như bình thường mà chở Lâm Thiển đến biệt thự nhà họ Cố Lâm Thiển nơm nớp trong lòng, không dám nói nhiều.
Thế mà vừa đến cô đã nghe thấy tiếng khóc trong nhà, là tiếng khóc của bà nội và mẹ chồng cô. Lâm Thiển sợ hãi hỏi Trương Khai, “Có chuyện gì xảy ra với ba sao?” Trương Khai mím môi không nói, kìm nén đến đỏ mặt tía tai, vẻ mặt thống khổ vô cùng.
Mở cửa, Lâm Thiên nhìn thấy Cố Nguyên khỏe mạnh ngồi ở ghế sofa, trái tim nhói lên theo bản năng. Ba không việc gì, vậy mẹ và bà khóc vì cái gì? Vì sao lại khóc? Lâm Thiển bước một chân vào biệt thự nhà họ Cố, một chân dừng ở ngoài cửa, không dám đi vào. Cô nghe mẹ chồng gào khóc: “Con của tôi, lần nào cũng bình an trở về, vì sao lần này lại xảy ra chuyện? Tôi không tin, không tin con tôi chết rồi!” Lâm Thiển mở to mắt, trái tim như bị khoét một lỗ hổng, không hề có sự phòng bị nào. Nỗi bị thương tràn từ tim đến khắp thân người làm cô ngây dại.
“Nhất định là bị nhầm, nhầm rồi. Con trai tôi, con trai tôi thế mà...” Diệp Thiển Như khóc vật vã, quay sang đánh Cổ Nguyên, “Tất cả đều là tại ông, tại ông hết! Trả con tôi đây, ông mang con về đây cho tôi, trả con tôi đấy...”
So với bà nội và mẹ cô, Cố Nguyên vẫn bình tĩnh phi thường. Mắt ông phiếm hồng, môi mím chặt, nhìn còn bị thương hơn vợ gấp vạn lần. Ông tự tay kéo cô vào, không nói gì, vỗ vỗ vai cô như dỗ con. Lâm Thiển càng không dám đi vào trong. Cô tình nguyện không nghe, không nhìn thấy gì hết. Bà nội nhìn thấy Lâm Thiển, tựa vào người giúp việc, run rẩy đi đến níu cả hai tay Lâm Thiển nức nở nói: “Nhóc à, Thành Kiêu mất rồi, mất rồi!” Bà nội ôm Lâm Thiển, Lâm Thiển vẫn như tượng gỗ, không khóc, không nói, chỉ có cặp mắt nhìn trừng trừng, nước mắt như hạt đậu chảy xuống từng giọt từng giọt. “Tiểu Thiển, bà đang nói chuyện với cháu đấy, Tiểu Thiển? Nhóc à? Thành Kiêu mất rồi!”
Bà nội từng bước nhắc nhở cô. Cô càng như vậy, bà nội càng đau lòng, “Cháu à, cháu?..” Hai chân bà nội mềm nhũn, trước mắt tối sầm, cứ như vậy ngã gục trong lòng Lâm Thiển.
Lâm Thiên theo bản năng đỡ lấy bà nội, người giúp việc cũng vội vàng chạy tới đỡ lấy bà. Bà nội được đặt lên nằm trên ghế sofa. Lớn tuổi, lại đau lòng quá độ, bà nhắm mắt gọi từng tiếng “Thành Kiều”, giống như chỉ muốn đi theo cháu trai bất cứ lúc nào.
Lâm Thiên đứng từ xa, theo bản năng không muốn hùa theo mọi người. Cố Thành Kiêu sẽ không chết đâu, anh là chiến thần trong quân đội, bất khả chiến bại. Cô đã tận mắt nhìn thấy anh đấu súng với hơn mười tên lính đánh thuê. Bản thân cô cũng được Cố Thành Kiêu đoạt từ tay tử thần trở về. Người lợi hại như vậy làm sao có thể chết được? Cô không tin!
Trong phòng, tất cả mọi người đều đang khóc. Người giúp việc trong nhà họ Cố đã làm ở đây đến mấy chục năm, đều chứng kiến thiếu gia trưởng thành. Hôm nay nhận được tin dữ này, bọn họ không khác gì bị mất đi đứa con trai. Cố Nguyên là trụ cột trong gia đình, vừa muốn an ủi vợ, vừa muốn chăm sóc cho mẹ già. Nhưng ông không thể buông lỏng cảm xúc, ông còn phải lo gánh vác chuyện lớn.
“Lâm Thiên, con đến đây.” Cố Nguyên ngoắc tay.
Hai chân Lâm Thiển nặng như chì, khó khăn lê từng bước. Chính cô cũng không hiểu mình đến được chỗ ba chồng bằng cách nào. Cổ Nguyên bị thương nói: “Tin tức đến từ buổi trưa. Lúc Thành Kiều truy bắt tội phạm nguy hiểm thì hi sinh trong biển lửa, được phong liệt sĩ. Đây là di vật còn lại của nó, ở trong có một bức thư gửi cho con.”
Hai chân Lâm Thiển không còn chống đỡ nổi, sụp ngay xuống đất. Người giúp việc muốn đỡ cô nhưng bị cô cản lại. “Tại sao ba lại có những đồ này?” Cô không hiểu, “Chẳng lẽ anh ấy biết mình sẽ chết sao? Đã biết là chết sao anh ấy lại còn đi?” Cổ Nguyên lắc đầu, “Mỗi khi bọn họ làm nhiệm vụ đều sẽ viết di thư trước. Nếu còn sống trở về thì di thư thành rác, nếu không trở về được, thì di thư và di vật sẽ được trao lại cho người bọn họ muốn giao.”
Lâm Thiển: “Như vậy chẳng phải biết là chết mà vẫn đi sao?”. truyện tiên hiệp hay
Cổ Nguyền cất cao giọng nói: “Dù là thế nào thì vẫn có người phải đi, nó là quân nhân.”
“Nhưng đó cũng là con của ba.” Lâm Thiển thốt lên, “Không phải ba có quyền lực lắm sao? Sao ba không thể chiếu cố anh ấy nhiều hơn một chút?”
“Nó là con ba, nhưng, trên hết, nó là một quân nhân.” Lâm Thiển: “...”
Lâm Thiển đau thương không bút nào tả nổi. Cô không thể bình tĩnh thản nhiên như ba chồng, cũng như không lý giải được loại chí công vô tư này của ông. Cô chỉ biết, người đàn ông yêu thương cô nhất mực đã qua đời.
Cổ Nguyên đưa một chiếc túi cho cô. Ngoài di thư còn có một chiếc nhẫn, “Chiếc nhẫn này được tìm thấy trong đám cháy. Đám cháy lớn, tất cả đều bị thiêu đốt hết, chỉ còn lại vật này.” Lâm Thiển chậm chạp cầm chiếc nhẫn lên. Mảnh kim loại cứng rắn, lạnh như băng. Cô nhìn vào mặt trong chiếc nhẫn có khắc dòng chữ “Forever love G&L” thật sắc nét. Tim cô quặn thắt dữ dội, đây chính là nhẫn cưới của anh.
Vì công việc đặc thù nên anh chọn một chiếc nhẫn rất bình thường. Anh nói, mặt ngoài chiếc nhẫn có thể bình thường, nhưng bên trong nhất định phải đặc biệt. Vì vậy anh mới bảo người ta khắc lên lời thề ngắn gọn ở mặt trong chiếc nhẫn.
Nhẫn cưới của cô cũng có lời thề này, chúng vốn là một cặp. Cô nắm chặt chiếc nhẫn, lòng bàn tay chảy máu cũng không cảm thấy đau.
Còn có dị thư, anh lại còn để di thư cho cô. Cô không tin nổi cầm di thư lên, cảm giác nó nặng ngàn cân, tay cô run lẩy bẩy không ngừng. Nhưng càng làm cho cô hoảng sợ hơn là bức thư không phải Cố Thành Kiêu viết cho cô, mà là đơn xin ly hôn. Đơn ly hôn? Lâm Thiển chớp mắt mấy lần nhìn kỹ lại, chỉ sợ nước mắt làm nhòe đi. Thế nhưng ở đầu tờ giấy viết bốn chữ rõ ràng “Đơn xin ly hôn”.
“Sao có thể...” Lâm Thiển không tin đây là thật, “Có phải nhầm không, sao anh ấy lại đưa cho con vật này?”
Không chỉ mình Lâm Thiển bất ngờ, mà tất cả mọi người đều không tin nổi. Thiếu gia gửi di thư là một lá đơn xin ly hôn với Thiếu phu nhân. Diệp Thiến Như càng thêm đau lòng. Con trai của bà khi còn sống tìm mọi cách che chở yêu thương Lâm Thiển. Không thể ngờ sau khi chết nó vẫn một mực suy nghĩ cho cô, không đành lòng để cô phải thủ tiết mấy năm.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe hơi, hai nhà Cố Hải, Cô Giang cũng tới. Cổ Đông Quân dẫn theo Lâm Du, Cổ Nam Hách dìu mẹ, ai ai cũng đang khóc.
“Không!” Lâm Thiển đau đớn kêu lên. Cô ném lá đơn ly hôn xuống, nắm chặt chiếc nhẫn xoay người chạy ra ngoài.
“Tiểu Thiển...”
“Thiếu phu nhân...” Lâm Thiên như không nghe thấy, lao thẳng từ trong nhà ra ngoài.
Cố Thành Kiêu, đồ vô lương tâm! Sao anh có thể chết đi như vậy? Nói thì hay, chăm sóc em cả đời, sao anh lại nuốt lời chứ?! Cố Thành Kiêu, đồ khốn kiếp! Em làm gì mà anh đòi ly hôn với em? Có giỏi thì chính miệng nói với em đi! Thật quá đáng, quá đáng lắm mà! Cố Thành Kiêu, sao anh lại có thể làm như vậy?