Lay Động Tiếng Lòng

Chương 25: Chương 25




Lâm Nghiên phụ trách bộ phận kế hoạch và bộ phận sản xuất, là cộng sự nhiều năm qua của Thịnh Như Ỷ, cho nên Thịnh Như Ỷ rất hiểu tính cách của cô ấy.

Quý cô Lâm cũng thuộc dạng người chia tay như cơm bữa. Cho nên, Thịnh Như Ỷ và cô ấy thân thiết với nhau, cũng bởi vì tính cách của hai người cũng giống nhau, rất biết cách nói chuyện.

Nhân viên trong JM cũng đặt câu hỏi: Tại sao Thỉnh Tổng và Lâm Tổng không thành một đôi đi cho rồi?

Tra nữ thành đôi, cả nhà cùng vui.

Theo cách nói của Lâm Nghiên thì con người Thịnh Như Ỷ rất tuyệt vời, chỉ có điều tra quá, cho nên thích không nổi.

Lời này truyền ra ngoài, toàn công ty đều biết Lâm tổng mắng Thịnh Như Ỷ là tra nữ, chắc chắn còn tra hơn so với Lâm tổng. Cứ như vậy, Thịnh Như Ỷ chiếm lấy vị trí “Đệ nhất tra nữ.”

Lâm Nghiên cảm thấy bản thân cô chỉ là khá đa tình, không có gì đáng trách, ít nhất mỗi một mối quan hệ đều xuất phát từ “thích”, lại còn biết ân cần có trách nhiệm. Mà quý cô Thịnh mới danh chính mà xứng với từ “Tra”, đối với Thịnh Như Ỷ mà nói thì mỗi một đối tượng xem như là món đồ, chỉ có lúc cô đơn, cô ấy mới nhớ tới bản thân còn có một người ở bên cạnh với danh xưng là “Bạn gái“.

Sau đó, Lâm Nghiên nuôi hai con chó đều là giống Alaska, rồi tặng cho Thịnh Như Ỷ một con.

Nó là Điềm Đậu.

Lúc Lâm Nghiên mang Điềm Đậu đến cho Thịnh Như Ỷ, cô nói với Thịnh Như Ỷ rằng, để cho Thịnh Như Ỷ bớt cô đơn bớt làm kẻ lừa đảo tình cảm người khác, thật ra nuôi chó cũng có thể giải buồn.

Điềm Đậu được Thịnh Như Ỷ nuôi nhiều năm rồi.

Thịnh Như Ỷ dắt Điềm Đậu đi, cũng không đem lời nói của Lâm Nghiên để trong lòng, chỉ liếc liếc cô ấy, “Kiếm đồ ăn nhanh mà ăn, về còn tăng ca.”

Lâm Nghiên đi cùng Thịnh Như Ỷ chỉ có hai việc: một là tăng ca, hai là nhậu.

Kha Nhược Sơ vừa đi vừa thất thần, một lúc sau, cô lặng lẽ quay đầu lại nhìn nhìn, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng hai người kia sánh vai đi cùng nhau.

Vóc dáng bằng nhau, tuổi cũng xấp xỉ nhau, nhìn nhìn cũng rất xứng đôi.

Nếu như cô không nghe lầm thì Lâm Nghiên còn xưng mẹ với Điềm Đậu, có lẽ là bạn gái của Thịnh Như Ỷ. Bạn gái.... Kha Nhược Sơ nghĩ, theo bản năng mà mím môi.

Cũng khó trách Thịnh Như Ỷ không hẹn cô đi ăn tối, người ta đã có bạn gái ăn cùng rồi chỗ nào cần cô nữa. Cũng may cô không có gọi điện thoại quấy rầy đối phương, chứ nếu không lại mang điều phiền toái đến cho hai người đó....

Trong đầu Kha Nhược Sơ cứ nghĩ như vậy, đến lúc ngẩng đầu, phát hiện bản thân đã đi đến ga tàu điện ngầm lúc nào không hay.

Trong lòng thật sự rất mất mát, Kha Nhược Sơ cười cười bản thân cô, Thịnh Như Ỷ có bạn gái là chuyện rất bình thường, người xinh đẹp lại hấp dẫn, không có bạn gái mới là chuyện lạ. Chỉ là sau này, sẽ không còn cơ hội hẹn nhau đi ăn. Điều mà bản thân càng mong chờ đến lúc vỡ lẽ ra thì lại càng hụt hẫng.

Lên tàu điện ngầm, ngồi qua năm sáu trạm, Kha Nhược Sơ mới bừng tỉnh, phát hiện bản thân ngồi hơi lâu rồi, chờ nhìn thấy tên của trạm sau mới phát hiện, cô đã đi hướng ngược lại.

Cuộc sống vẫn cứ nên theo ngày thường.

Ban ngày bận rộn ở bệnh viên, buổi tối về ký túc xá làm luận văn, cuối tuần lại đi học ở trường.

Bận rộn thì bận rộn, nhưng cuộc sống này thật quá nhàm chán.

Nhưng mà Kha Nhược Sơ cũng cảm thấy chả có vấn đề gì, có lẽ từ trước đến giờ cuộc sống của cô cũng chẳng có điều gì thú vị, cho nên cũng quen rồi. Một mình ở ký túc xá cũng cô đơn, nhưng chỉ cần không phải mỗi ngày đều gặp mẹ cô, cũng coi như được thả lỏng.

Thỉnh thoảng Kha Nhược Sơ cũng nhớ đến Thịnh Như Ỷ, trong những người mà cô quen biết, người phụ nữ này là người đặc biệt nhất.

....

Buổi trưa, 12 giờ, giờ tan ca.

Kha Nhược Sơ vẫn như cũ đến tầng mười ba tìm Bạch Mông, cùng nhau ăn trưa, trên hành lang dài, từ xa cô thấy Bạch Mông đang cùng ai đó nói chuyện.

“Hôm nay, chị đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, lần trước nghe chị em nói em đi làm ở đây, sẵn tiện ghé qua hỏi thăm.” Lâm Nghiên cúi đầu nhìn đồng hồ, “Em tan ca rồi đúng không, cùng đi ăn trưa đi, chị mời.”

Bạch Mông muốn nói không cần, đã hẹn bạn cùng đi ăn, nhưng lúc này Kha Nhược Sơ đã đi đến.

Kha Nhược Sơ dừng bước chân lại, liếc mắt một cái nhận ra người phụ nữ trước mặt, đúng là người mua cà phê cho Thịnh Như Ỷ hôm đó.

Lâm Nghiên dời ánh mắt, dừng ở trên người Kha Nhược Sơ, cười chào hỏi, “Lại gặp nhau rồi.”

Kha Nhược Sơ cười khách sáo.

Bạch Mông thật ngạc nhiên, không ngờ hai người này lại biết nhau.

“Mấy ngày trước, chị cùng chị em dắt chó đi dạo, gặp qua em ấy.” Lầm Nghiên giải thích với Bạch Mông.

“Là vậy sao.” Bạch Mông thấy hai người đã gặp nhau rồi cho nên không giới thiệu nhiều.

“Lần trước, em vội vàng đi mất, tôi còn chưa biết em tên là gì.” Lâm Nghiên nói hơi nhướng người về phía trước, thấy rõ được tên của Kha Nhược Sơ trên thẻ, trong miệng thì thầm từ chữ, “Kha... Nhược... Sơ.”

“Tên thật dễ nghe, tôi là Lâm Nghiên.”

Nhìn thấy Lâm Nghiên, trong đầu Kha Nhược Sơ chỉ nghĩ đến một việc, đây chính là bạn gái của Thịnh Như Ỷ, vài giây sau khi Lâm Nghiên giới thiệu, Kha Nhược Sơ mới cười nhẹ gọi, “Chào chị.”

Gặp được một lần chính là tình cờ, gặp lần thứ hai thì là duyên phận. Lâm Nghiên nhìn cô gái trước mặt cười vui tươi, đem lời nói đùa với Thịnh Như Ỷ hôm đó, muốn làm thật.

“Vậy cùng đi ăn trưa đi.” Lâm Nghiên nói.

Bạch Mông nghĩ dù sao mọi người cũng biết nhau, vậy đi ăn chắc không sao, lại thêm sinh động, “Được a.”

Kha Nhược Sơ vội nói, “Mình không đi, hai người đi đi.”

Đã có duyên rồi, đương nhiên Lâm Nghiên phải nắm bắt cơ hội, “Lần trước nói đi ăn với nhau, em không có thời gian. Lúc này gặp được, cũng đúng giờ trưa. Không có việc thì đi ăn cùng tôi đi, đừng khách sáo.”

“Đúng vậy, cậu đừng có ngại, chị Nghiên rất tốt.” Bạch Mông ở một bên châm ngòi thổi gió.

Lâm Nghiên, “Đi thôi.”

Kha Nhược Sơ sợ bản thân cố chấp từ chối người ta thì lại không lễ phép cũng nhàm chán, cô quả nhiên hẳn nên học các làm sao mà thoải mái từ chối người khác.

Ba người chọn một nhà hàng gần đó, Kha Nhược Sơ và Bạch Mông 2 giờ phải vào ca, cho nên không thể đi xa.

Một nhà hàng kinh doanh đồ ăn của Nam Thành, người cũng không nhiều lắm, xung quanh an tĩnh, đầu bếp nấu ăn cũng không tồi, nhưng Kha Nhược Sơ lại không có tâm trạng ăn uống.

“Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” Lâm Nghiên hỏi Kha Nhược Sơ.

“Không có, ăn rất ngon.”

Lâm Nghiên giúp Kha Nhược Sơ lấy một chén canh, “Ăn thử canh này đi, cũng không tệ lắm.”

“Cảm ơn.” Trên bàn ăn, Kha Nhược Sơ cảm giác không được tự nhiên, lúc đi với người lạ cô cũng có chút lo lắng, nhưng không giống như hôm nay.

“Chị Nghiên, chị thật bất công, chị không lấy canh cho em.” Bạch Mông ngồi ở bên trêu ghẹo, ồn ào không thôi, thật ra cô nhìn ra được Lâm Nghiên rất nhiệt tình với Kha Nhược Sơ.

“Chị đang định lấy cho em đây, ăn nhiều vào.”

“Mông Mông, chị của em có nói với em chưa?“. truyện tiên hiệp hay

“Nói gì ạ?”

“Tiệm bánh của bọn chị sắp khai trương, thứ bảy này làm bữa tiệc nhẹ, nếu em có thời gian thì đến đi. Bánh ngọt đều do đích thân chị làm nha.”

“Chị ấy còn chưa nói với em, nhưng mà em sẽ đi!” Bạch Mông là đứa cuồng đồ ngọt.

Kha Nhược Sơ ở một bên yên lặng nghe, ngẫu nhiên cười cười, không chen vào, mà cô cũng không biết nói cái gì, nói ít vẫn luôn là bản sắc của cô, nếu tính như vậy thì lúc cô ở chung với Thịnh Như Ỷ, hình như nói hơi nhiều.

“Nhược Sơ. Hôm đó, em cũng đến đó đi. Tôi làm bánh kem cho em ăn.”

Đối mặt với lời mời của Lâm Nghiên, Kha Nhược Sơ mỉm cười, khéo léo từ chối, “Ngày đó, em không có thời gian, không đi được. Mọi người chơi vui vẻ.”

Nói ra thì cũng chẳng có chuyện gì cần làm cả.

Lâm Nghiên nghe xong, lấy điện thoại ra, “Vậy chúng ta thêm WeChat đi, nếu em muốn đến chỗ tôi chơi, thì nói với tôi một tiếng.”

“Được ạ...” Kha Nhược Sơ cũng lấy điện thoại ra.

Bạch Mông một bên ăn trưa, nhìn cái tình cảnh này, lập tức làm mặt quỷ với Lâm Nghiên, nũng nịu gọi, “Chị Nghiên à~”

Lâm Nghiên cười quay đầu, “Làm sao?”

Ánh mắt Bạch Mông đầy ám chỉ, nhưng Lâm Nghiên có thể hiểu được, lời không thể nói.

Lâm Nghiên nhéo nhéo mặt Bạch Mông, “Ăn trưa đi.”

Kha Nhược Sơ chỉ cảm thấy quan hệ của hai người thật tốt, chứ không nhận ra được sự khác thường.

Ăn được một nửa, Lâm Nghiên nhận điện thoại, nói công ty có việc gấp cần xử lý, sau đó vội vàng thanh toán rồi rời đi.

Trên bàn chỉ còn lại Bạch Mông và Kha Nhược Sơ.

“Hôm nay, cậu không thoải mái à?” Bạch Mông cảm nhận được Kha Nhược Sơ có chỗ không đúng.

“Không có a.”

Nhìn chằm chằm mặt Kha Nhược Sơ, Bạch Mông thật không dám nghĩ, quý cô Kha lại là sát thủ hấp dẫn mấy chị gái, làm sao mà mấy chị gái lại thích như vậy chứ?

Nhưng mà nhìn cái dáng vẻ nhỏ nhắn của Kha Nhược Sơ, nói chuyện lại dịu dàng, đúng là thật sự làm cho người ta muốn bảo vệ mà.

“Cậu nhìn mình chằm chằm chi vậy?” Kha Nhược Sơ mắng nhẹ.

“Mình cảm thấy....” Bạch Mông kéo dài câu nói, làm vẻ hư hỏng, “Mặt cô gái này phạm vào vận đào hoa, sắp tới chắc đào hoa kéo đến không ít.”

Kha Nhược Sơ làm ánh mắt xem thường, không thèm để ý đến Bạch Mông.

“Mình nói thật đó, tháng này cậu tuyệt đó có hoa đụng vào, có dám cá cược với mình không?”

“Mình không thèm chơi trò ấu trĩ với cậu.”

“Cậu cứ chống mắt lên mà xem đi, coi chừng thoát ế đó nha.”

Bạch Mông tự tin như vậy là cô nhìn thấy Lâm Nghiên có ý với Kha Nhược Sơ, hơn nữa trực giác lần này sẽ không sai. Lúc trước, cô cũng cảm thấy Thịnh Như Ỷ cũng có hứng thú với Kha Nhược Sơ, cũng không dám khẳng định 100%, suy cho cùng chị của cô cũng có nguyên tắc không sờ không chạm vào gái trẻ, nhưng mà Lâm Nghiên lại không giống vậy.

“Thứ bảy này cậu không đi thật sao?”

“Không đi.”

“Mình, chị mình, chị Nghiên....” Bạch Mông vừa ăn vừa đếm, “Thật ra cũng đều là người cậu quen biết, đi chơi vui vẻ một chút cũng tốt mà.”

Thịnh Như Ỷ cũng đi sao, Kha Nhược Sơ nghĩ nghĩ, vẫn nói, “Cuối tuần mình phải về nhà ăn cơm.”

Bạch Mông hiểu tính cách Kha Nhược Sơ, “Được rồi, mình đúng là chả rủ rê được cậu.”

Kha Nhược Sơ nhớ đến lời Bạch Mông nói trước kia, Thịnh Như Ỷ không tiếp thu người trẻ tuổi, nhìn lại Lâm Nghiên, đúng là trưởng thành lại có khí chất.

“Chị Nghiên cũng không tồi nhỉ, rất biết chăm sóc người khác.”

“Ừ.” Kha Nhược Sơ đáp, sau khi ăn xong miếng rau, cô nhỏ giọng hỏi, “Chị ấy và chị cậu quen nhau bao lâu rồi?”

Kha Nhược Sơ nghĩ chắc là không bao lâu, chứ nếu không một tháng trước Thịnh Như Ỷ uống say, chắc sẽ đi tìm bạn gái, chứ đi tìm cô làm gì.

“Cậu nói gì?” Thật ra Bạch Mông nghe rõ lời Kha Nhược Sơ nói, chỉ là cái này làm cô ngạc nhiên, “Hai người đó quen nhau khi nào?! Sao mình lại không biết?!”

Nghe giọng nói đầy ngạc nhiên của Bạch Mông, Kha Nhược Sơ mơ hồ, “Chị Nghiên... không phải là bạn gái của chị cậu sao?”

“Ai nói với cậu vậy?” Hết ngạc nhiên rồi, lý trí Bạch Mông trở lại, hai người này sao có thể quen nhau, loạn hết cả rồi.

Bây giờ, Kha Nhược Sơ mới hoài nghi suy nghĩ của bản thân, đúng là ngày đó không ai nói Lâm Nghiên là bạn gái của Thịnh Như Ỷ, mà Thịnh Như Ỷ cũng không có giới thiệu như vậy. Chỉ là lúc đó cô nghe Lâm Nghiên xưng mẹ với Điềm Đậu, cho nên trong lòng mới chắc chắn về quan hệ của Lâm Nghiên và Thịnh Như Ỷ.

“Không có khả năng, hai người này giống như chúng ta vậy.” Cách nói này của Bạch Mông gãi đúng chỗ ngứa.

“Vậy là mình nghĩ sai rồi....” Vừa nghe Bạch Mông nói vậy, Kha Nhược Sơ mới khẳng định cô đã hiểu lầm mối quan hệ của Lâm Nghiên và Thịnh Như Ỷ.

Cho nên Lâm Nghiên không phải là bạn gái của Thịnh Như Ỷ, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.

Trong lòng thở nhẹ nhõm.

Nghĩ nghĩ, đột nhiên Kha Nhược Sơ ý thức được một vấn đề, có phải cô đã quá để ý đến việc Thịnh Như Ỷ có bạn gái hay không có?

Ăn xong đi ra nhà hàng.

Mùa hè đã qua đi, nắng không còn gắt nữa, chỉ cảm thấy thật ấm áp.

“Mông Mông.” Sắp đi đến bệnh viện, Kha Nhược Sơ mở miệng gọi Bạch Mông, cô sờ sờ cổ nói lời ấp ủ trong lòng, “Chuyện này.... Mình sợ mẹ mình lại sắp xếp cho mình xem mắt, nếu không thứ bảy này mình đi cùng cậu được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.