Trở về Nam Thành, Thịnh Như Ỷ trực tiếp đến công ty. Hai ngày nay cô không đến công ty, còn một số công việc đọng lại cần phải xử lý, vừa mới xuống máy bay thì điện thoại đã gọi đến tới tấp.
Vừa đến văn phòng.
“Thịnh tổng.” Trợ lý Kiều cầm giúp Thịnh Như Ỷ túi xách và áo khoác, “Hợp đồng hôm qua vẫn chưa được ký, Lý tổng nói nhất định phải chờ chị về gặp mới ký.”
“Vậy hẹn ngày mai đi.”
“Sáng mai có một cuộc họp, chiều thì có hẹn với Tần tổng, buổi tối cùng với chủ tịch Đông ăn tối. Nếu không thì hẹn vào Tần tổng tối ngày kia ăn tối được không ạ?” Kiều Tử đi sau Thịnh Như Ỷ, từ lúc sếp xuất hiện, miệng cô không ngừng nói.
“Được.”
Báo cáo xong tiến độ công việc, Kiều Tử đưa cho Thịnh Như Ỷ lịch trình làm việc mới, “Đây là lịch trình làm việc một tuần tới.”
Thịnh Như Ỷ vừa mới ngồi xuống, cô liếc nhìn sơ qua lịch làm việc, sắp xếp không còn chỗ trống. Công ty gần đây đã bắt đầu lên kế hoạch cho hai dự án phim mới, trong giai đoạn tiền sản xuất cô chịu trách nhiệm chính cho hai dự án này, cho nên rất bận.
“Sếp, hay là chị nghỉ ngơi một lát đi.” Kiều Tử thật sự chịu không được, người này vừa mới xuống máy bay đã trở về công ty, còn chưa kịp nghỉ ngơi gì hết.
Thịnh Như Ỷ cười, “Không sao, em đi làm việc của em đi.”
“Vâng.” Kiều Tử thật sự khâm phục năng lực làm việc cũng như sắc đẹp của sếp nhà cô, người xinh đẹp như hoa lại có thể kiếm ra tiền, trừ bỏ cái đào hoa ra, thật sự không tìm được cái tật xấu gì.
Cho đến hơn 10 giờ tối, Thịnh Như Ỷ mới kết thúc công việc về đến nhà.
Đứng ở trước cửa, thay giày cao gót, Thịnh Như Ỷ cứ thể để chân trần dẫm lên thảm, đi đến cạnh sô pha, uể oải mà nằm xuống, đưa tay xoa xoa cái trán.
Thật mệt mỏi.
Mệt mỗi ngày.
Cô đã sớm quen với cường độ làm việc như thế rồi, nếu như quá nhàn rỗi, ngược lại cô còn không thích ứng được. Huống chi, mệt rồi thì buổi tối cũng có thể ngủ ngon giấc.
So với mệt, Thịnh Như Ỷ càng chán ghét cô đơn, giống như bây giờ, trong nhà thật trống vắng.
Cũng may còn có Điềm Đậu ở cùng.
Điềm Đậu nằm bên cạnh cái bàn mà chơi đùa, động tới cái gì đó mà có tiếng vang lên, cuối cùng nhìn thấy một cái hộp kẹo ngậm rơi trên thảm.
Thịnh Như Ỷ trở người nằm nghiêng trên sô pha, cô đưa tay ra nhặt cái hộp ở trên sàn nhà, nhìn kỹ, ký ức lại gợi lên.
Quan sát nó một lát, cô mở bao bì bên ngoài ra, sau đó lấy một viên kẹo bỏ vào trong miệng.
Vị ngọt ngọt mát lạnh.
“Cố ý mua cho chị sao?”
“Vâng....”
Sao lại nhớ đến người này nữa rồi.
Thịnh Như Ỷ lấy tay vuốt ve Điềm Đậu, trước kia lúc cô đơn, cô chỉ cảm thấy trống rỗng, còn bây giờ thì lại có người để nhớ.
Hơn nữa, còn nhớ đến cô nhóc kia.
Đã rất lâu rồi, cô không nhớ thương một người như vậy. Cho nên, cô thực sự bị tóm rồi sao? Bị thua trong tay của một cô nhóc nhỏ hơn cô mười tuổi....
Thịnh Như Ỷ ngậm viên kẹo mà thất thần.
Cô lấy một cái gối ôm, ôm vào trong lòng ngực, mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng trong đầu, đều là hình ảnh ngày hôm đó ôm Kha Nhược Sơ.
Càng nghĩ đến.
Ruột gan càng bồn chồn hơn.
Cậu mà không theo đuổi em ấy, nhất định sẽ hối hận....
Nhắm mắt, không biết qua bao lâu.
Thịnh Như Ỷ xoay người cầm lấy điện thoại, giải khoá màn hình tìm một dãy số, nhấn lấy rồi đặt điện thoại bên tai.
Chờ đối phương nghe điện thoại.
....
Đêm đầu tiên sau khi đi chơi về, Kha Nhược Sơ ở trong ký túc mà phân vân, không biết bản thân có nên mặt dày chủ động liên hệ với Thịnh Như Ỷ hay không.
Chống cằm suy nghĩ một hồi lâu.
Kha Nhược Sơ không muốn làm kẻ hèn nhát nữa, có lẽ cũng không khó như vậy, bởi vì cô cảm nhận được Thịnh Như Ỷ rất để ý đến cô, lần này cô muốn chủ động chiến đấu.
Vào lúc, Kha Nhược Sơ còn đang phân vân.
Thì lúc này màn hình điện thoại sáng lên.
“Chị” thực sự đã gọi trước.
Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm màn hình.
Vào lúc đang muốn gọi cho người mình thích, mà đột nhiên đối phương chủ động gọi cho mình, tâm trạng thực sự rất vi diệu.
Kha Nhược Sơ sửng sốt một giây, mới vội vàng bắt máy.
“Chị.”
Cái tiếng gọi chị này, nhất thời không kiềm chế được đầy cao hứng.
Bên kia, Thịnh Như Ỷ vẫn nằm trên sô pha, nghe được tiếng cười thực rõ ở đầu điện thoại, phản ứng đầu tiên của cô là im lặng, sau là nhắm mắt lại, trước sau vẫn một giọng nói dụ hoặc, “Nhận được điện thoại của chị, vui vậy sao?”
Kha Nhược Sơ không ngừng cười, “Vâng...”
Nghe được tiếng cười trong trẻo, Thịnh Như Ỷ cũng cười theo, cúi đầu chơi đùa với hộp kẹo trong tay, dừng lại một chút, rồi bắt đầu nói giỡn, “Thế sao không gọi điện thoại cho chị?”
“Em....” Kha Nhược Sơ bị hỏi lại, tim đập thật nhanh đến mức không thể kìm chế được, vậy là Thịnh Như Ỷ cũng đang chờ điện thoại của cô sao?
“Em sợ làm phiền chị lúc làm việc.” Kha Nhược Sơ căng thẳng nói năng lộn xộn, cô biết Thịnh Như Ỷ sau khi xuống máy bay, đã lập tức đi về công ty làm việc.
“Đã làm xong rồi, vừa mới về nhà, bây giờ còn chơi với Điềm Đậu nữa.”
Nói cách khác thì Thịnh Như Ỷ vừa mới hết bận rộn đã gọi điện thoại cho cô sao? Sau khi Kha Nhược Sơ nhận được tin tức này, lại nghe giọng nói đầy mệt mỏi của Thịnh Như Ỷ, cô đau lòng muốn chết, “Có mệt lắm không? Đều tại em cả, khiến chị hai ngày nay không nghỉ ngơi tốt, hôm nay chị phải đi nghỉ sớm một chút.”
Vẫn là cái phòng cách cán bộ già, chỉn chu, nghiêm túc.
“Ừ, chị biết rồi.” Trong lòng ngực Thịnh Như Ỷ vẫn ôm cái gối, khẽ đáp lại.
Mặc dù, Kha Nhược Sơ rất muốn nghe giọng nói của Thịnh Như Ỷ nhiều hơn, nhưng không đành lòng cản trở thời gian nghỉ của Thịnh Như Ỷ, “Vậy em không làm phiền chị nữa, chị đi ngủ sớm đi.”
“Em mệt à?” Thịnh Như Ỷ hỏi.
“Không có ạ.”
Thịnh Như Ỷ, “Vậy làm gì mà vội vã ngắt điện thoại, không muốn cùng chị nói chuyện sao?”
Kha Nhược Sơ vội vàng trả lời, “Không có mà.”
“Tối nay, em ăn gì đó?” Thịnh Như Ỷ lại hỏi, cô còn muốn nói thêm vài câu nữa. Cô thật không hiểu, cô nhóc này ăn nói vụng về, vừa ngốc lại vừa nhát, một câu an ủi người ta cũng không biết nói... thế mà, chính cô lại thích nghe Kha Nhược Sơ nói chuyện.
“Em đến tiệm A Hữu, chị ấy còn hỏi em sao hôm nay không thấy chị đến. Chị thì sao, có đúng giờ ăn tối không?” Kha Nhược Sơ cúi đầu đáp, trên môi vẫn treo nụ cười.
“Ăn rồi, ăn cùng với khách hàng.”
Kha Nhược Sơ vừa định hỏi có uống rượu không....
Thì Thịnh Như Ỷ đã nói, “Không có uống rượu.”
“Em tưởng đâu chị lại uống rượu.” Mỗi lần Kha Nhược Sơ thấy Thịnh Như Ỷ nói nhiều với cô, thì cô bất giác lại nghĩ không biết Thịnh Như Ỷ có uống say không, “Tiệm A Hữu mới có món ăn mới, lần sau chúng ta cùng đến ăn được không?”
Nhắc tới chuyện này, Kha Nhược Sơ mới nhớ đến một việc, “Chị, về sau em có thể không có thời gian cùng đi ăn tối với chị. Buổi tối, em có khoá học, sau khi hết ca thì phải đi học. Cuối tuần em mới có thời gian.”
Đột nhiên học kỳ này tăng thêm một môn học tự chọn, hầu như tối nào cũng có lớp học, còn phải học liên tục trong một tháng.
Cho nên nói người học y khó mà có người yêu cũng có căn cứ, mỗi ngày đều quay vòng mệt như chó, làm gì có thời gian mà yêu với chả đương.
“Hai ngày nữa chị phải đi ra đến nước A công tác, chờ chị xong việc, chúng ta cùng đi được không?”
“Được ạ. Chị đi bao lâu?”
“Chắc phải bốn năm ngày....” Thịnh Như Ỷ nằm ở trên sô pha, chán nản nói về lịch trình của cô.
....
Kha Nhược Sơ nghe rất nghiêm túc, cảm thấy hôm nay Thịnh Như Ỷ không giống ngày thường, bởi vì Thịnh Như Ỷ chủ động nói cho cô nghe về công việc của cô ấy.
Lúc trước kia, khi các cô liên hệ với nhau, Thịnh Như Ỷ chỉ thường hỏi cô có thời gian hay không, cùng đi ăn tối thôi.
Không hơn không kém.
Nhưng cuộc điện thoại đêm nay, làm Kha Nhược Sơ cảm nhận khoảng cách của hai người được kéo gần hơn, làm cô có thể biết được cuộc sống của Thịnh Như Ỷ nhiều hơn chút.
Thật ra, sau chuyến đi chơi lần này, ít nhiều Kha Nhược Sơ cũng cảm nhận được, mối quan hệ giữa cô và Thịnh Như Ỷ đã thay đổi nhỏ.
“Đã sắp 11 giờ, chị mau đi tắm rồi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Nghe thấy Kha Nhược Sơ dặn dò cô, Thịnh Như Ỷ xoa trán cười cười, thật đúng là cán bộ già, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi đều đúng giờ đúng giấc.
Đối với Thịnh Như Ỷ, 11 giờ thì cuộc sống về đêm mới bắt đầu, nhưng dưới sự thúc giục của Kha Nhược Sơ, cô vẫn nói, “Được rồi, bây giờ chị đi tắm đây, em cũng ngủ sớm đó.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Thịnh Như Ỷ nằm lười trên sô pha một lát, giống như phải gọi cho bằng được cuộc điện thoại này, thì cô mới không cảm thấy trống vắng hay thiếu thiếu cái gì đó.
***
Ở Nam Thanh chưa được hai ngày, Thịnh Như Ỷ đã bay sang nước ngoài, ban ngày xử lý công việc, đến ban đêm thì tham gia mấy hoạt động vui chơi giải trí.
So với ở trong nước nhẹ nhàng hơn nhiều.
Mấy người cùng đi chung với nhau, đi dạo phố đương nhiên không thể thiếu mua sắm rồi, Thịnh Như Ỷ không được gọi là người cuồng mua sắm, nếu có cái gì cần mua thì vẫn sẽ mua, dù sao thì tiêu tiền cũng là một cách giải toả áp lực.
Đang dạo trong trung tâm thương mại, Thịnh Như Ỷ tình cờ nhìn thấy một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền có hình con thỏ, cô cảm thấy rất đáng yêu, rất hợp với người nào đó, vì thế cô nói nhân viên đóng gói nó lại.
“Thịnh tổng, cô thích kiểu dáng này sao? Tôi tặng cho cô.” Đối tác còn có chút kinh ngạc.
“Không cần, tôi mua để tặng.”
Lịch trình có thay đổi, Thịnh Như Ỷ phải ở lại nước ngoài thêm một ngày rồi mới về Nam Thành.
Vừa hay là thứ bảy.
Chiều tối, Thịnh Như Ỷ dừng xe ở bãi đậu xe dưới tầng hầm của bệnh viện, ngồi ở trên ghế lái chờ người.
Không bao lâu, nhìn thấy Bạch Mông vội vàng chạy ra.
“Ôi bà chị già của em, không phải chị nói hôm nay không rảnh sao, em còn cho rằng chị không đến chứ.” Cuối tuần, nhà Bạch Mông tổ chức tiệc, Bạch Mông thấy Thịnh Như Ỷ chỉ có một mình, cho nên gọi đi cùng.
Thật ra trước đó Thịnh Như Ỷ định hẹn Kha Nhược Sơ đi ăn, vừa hay tặng qua cho cô nhóc đó, nhưng Kha Nhược Sơ nói hôm nay không có thời gian, nên hẹn vào ngày mai.
Mắt Bạch Mông rất có tiền đồ, mới lên xe đã thấy được túi quà, không chút ngại ngùng nào mà mở ra, còn vui vẻ nói, “Lần này đi nước ngoài lại mua cho em quà rồi~”
“Không phải cho em.”
Nhưng Bạch Mông đã nhanh tay mở ra, là một sợi dây chuyền có hình con thỏ, tâm thiếu nữ phấn khởi, thật sự đáng yêu, cô dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Thịnh Như Ỷ, “Cái này... đừng nói là của chị nha?”
Chị cô giống như một nữ vương, làm sao có thể mang cái loại dây chuyền này chứ.
“Em đừng có lộn xộn.” Thịnh Như Ỷ đưa tay ra lấy lại đồ trong tay Bạch Mông.
Thịnh Như Ỷ đánh tay lái, từ từ đi ra hướng cửa hầm.
Bạch Mông thắt chặt dây an toàn, nhìn thái độ của Thịnh Như Ỷ, cô đoán, “Cái này không tặng em, chẳng lẽ đưa cho bạn gái sao?”
Thịnh Như Ỷ tiếp tục lái xe, không nói chuyện.
Thật chán ngắt.
Bạch Mông nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, sau nhìn đến cái gì đó, đôi mắt mở to, miệng hô ta, “Chị, dừng xe, dừng xe, dừng xe lại....”
“Sao nữa?” Thịnh Như Ỷ không kiên nhẫn.
“Kia là Kha Nhược Sơ.” Bạch Mông híp mắt, nhìn kỹ, thật sự không nhận sai người, cô hưng phấn vỗ đùi, “Mẹ ơi, thật không nhìn ra cái đứa nhát gan này lại có tiền đồ như vậy, nhanh như vậy đã theo đuổi được bạn gái rồi!”