Lay Động Tiếng Lòng

Chương 40: Chương 40




“Lần trước, chị đã hứa với em sẽ kiêng rượu, sao lại thất hứa vậy?” Kha Nhược Sơ nhìn thấy tâm trạng Thịnh Như Ỷ đỡ hơn rồi, mới dám nói chuyện này, còn nói thầm, “Còn uống nhiều như vậy.”

Nghe được Kha Nhược Sơ nhắc đến chuyện lần trước, Thịnh Như Ỷ như nhìn thấu được cái gì đó, “Lần trước không phải em cũng uống say sao? Còn nhớ rõ chứ?”

“Em... hình như còn nhớ.” Kha Nhược Sơ chột dạ, lần trước đúng là cô uống say, còn giả vờ ôm Thịnh Như Ỷ, mặt dày lên hẳn.

Nói xong, Kha Nhược Sơ cúi đầu mở nắp hộp giữ nhiệt ra, chuẩn bị lấy chén canh, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, động tác tay chậm lại, đêm đó Thịnh Như Ỷ đi uống rượu, vừa hay là ngày Thịnh Như Ỷ nhìn thấy cô đi cùng Kha Tri Hạm, hiểu lầm quan của các cô.

Vậy Thịnh Như Ỷ uống say không phải là vì....

Vừa nghĩ đến Kha Nhược Sơ lập tức bác bỏ suy nghĩ đó liền, làm sao có thể chứ.

Kha Nhược Sơ phân tâm, cho đến khi tay bị bỏng rát, cô mới giật mình, tay rụt rụt lại.

Bỏng không nhẹ.

Chỉ trách là cái hộp này giữ nhiệt độ tốt quá.

“Sao lại không cẩn thận thế.” Thịnh Như Ỷ kéo tay Kha Nhược Sơ xem trước, làn da trắng nõn đã hiện lên vết đỏ, cô vội vàng thổi thổi ở chỗ bị bỏng. Làm hết sức tự nhiên.

Bàn tay bị Thịnh Như Ỷ nắm, cùng với hơi gió thổ ôn nhu phất qua mu bàn tay, Kha Nhược Sơ nhìn mà thất thần, nhịn không được mà cười ngây ngốc, quên mất cơn đau. Thấy Thịnh Như Ỷ lo lắng, cô cậy mạnh mà nói, “Em không đau, không đau chút nào.”

“Bỏng đỏ vậy còn nói không đau?” Thịnh Như Ỷ vẫn giúp cô thổi.

Nằm viện vài ngày, người trông cũng hao gầy, Kha Nhược Sơ đau lòng muốn chết, “Chị.”

Thịnh Như Ỷ ngẩng đầu.

Kha Nhược Sơ lấy hết dũng khí, nói từng câu từng chữ rất nghiêm túc, “Sau này, nếu tâm trạng của chị không tốt, chị có thể nói với em không? Đừng có đi uống rượu... em sẽ ở bên cạnh chị.”

Thích một người, chỉ cần có thể ở bên cạnh chia sẻ là đủ rồi, không cầu thêm gì cả. Kha Nhược Sơ nghĩ như vậy, “Em sẽ ở bên cạnh chị” với cô mà nói, giống như là một loại thông báo.

Lời này, cô đã nói hai lần với Thịnh Như Ỷ.

Cho dù Thịnh Như Ỷ lớn hơn cô thì sao chứ, hay là Bạch Mông nói không ai quản được Thịnh Như Ỷ, nhưng Kha Nhược Sơ vẫn muốn bản thân có cơ hội, từ từ đến gần Thịnh Như Ỷ hơn, hiểu biết cô ấy hơn, ở bên bầu bạn, chăm sóc Thịnh Như Ỷ.

Lời mật ngọt, Thịnh Như Ỷ đã nghe không ít lời, nhưng không bằng một câu của Kha Nhược Sơ nói với cô “Em sẽ ở bên cạnh chị”, có chút ngốc ngốc, lại có thể đi sâu vào đáy lòng cô.

Thịnh Như Ỷ nhìn Kha Nhược Sơ chằm chằm.

Kha Nhược Sơ bị nhìn hồi lâu, mặt vẫn sẽ đỏ, đặc biệt là khi Thịnh Như Ỷ nhìn chăm chú như vậy.

“Nếu mỗi ngày chị đều muốn em ở bên cạnh chị thì sao?” Thịnh Như Ỷ nhỏ giọng hỏi.

Mỗi ngày chị đều muốn em ở bên cạnh chị....

“Em đồng ý.” Lúc trả lời, tim Kha Nhược Sơ đập cực kỳ nhanh, mặc kệ là Thịnh Như Ỷ nói giỡn, nhưng câu trả lời này của cô 100% nghiêm túc.

“Nếu mỗi ngày ở bên cạnh chị.” Thịnh Như Ỷ hướng gần đến Kha Nhược Sơ, kéo khoảng cách hai người với nhau, đôi môi mỉm cười, “Sau này, em làm sao có thời gian đi tìm bạn gái hả, lỡ đâu không có bạn gái thì làm sao đây?”

“Vậy....” Mặt Kha Nhược Sơ đỏ bừng, ấp a ấp úng, cũng không nói được câu nói từ trong đáy lòng.

Thịnh Như Ỷ cười đến mức vai run cả lên, cô tiếp dùng cái giọng nói khàn khàn mang đầy hơi thở mê hoặc, cười hỏi, “Cuối cùng là em muốn nói cái gì, sao mặt lại đỏ thế này?”

Muốn nói chị có thể làm bạn gái em không, Kha Nhược Sơ muốn nói vậy đó, nhưng mà không mở lời được. Thứ nhất là bởi vì cô vẫn nhát, thứ hai là cô cảm thấy, cái chuyện nói “thích” quan trọng như vậy, không nên trong lúc vui đùa mà nói ra, nhất định phải trong hoàn cảnh nghiêm túc mà nói.

Thịnh Như Ỷ liếc nhìn một cái thôi, Kha Nhược Sơ cảm thấy cái mặt này có thể đi chiên trứng gà được rồi đó, tâm viên ý mã nghẹn ra một câu, “Em múc canh cho chị.”

“Kha Nhược Sơ.”

“Vâng?”

Nửa ngày không nói được câu đàng hoàng, Thịnh Như Ỷ cười bất đắc dĩ, “Ngốc chết đi được.”

“....” Kha Nhược Sơ cũng cảm thấy cô ngốc chết đi được.

Từ lúc mỗi ngày gặp Thịnh Như Ỷ, cho đến khi Thịnh Như Ỷ nằm viện. Trong lòng Kha Nhược Sơ kỳ vọng, hai người cứ thế mà đến gần nhau, hiểu nhau, ái muội không giống như bạn bè bình thường.

Chỉ là câu thích kia vẫn còn chưa nói ra được.

Có lẽ, chỉ thiếu một cái thời cơ thích hợp.

*

Hôm sau, trong phòng bệnh riêng.

“Hôm nay, chị phải xuất viện sao?” Bạch Mông nhìn thấy Thịnh Như Ỷ thay đồ.

“Ngày mai, công ty còn có việc.” Thịnh Như Ỷ trả lời. Vốn dĩ ngày mai mới xuất viện, nhưng trong công ty có cuộc họp quan trọng, cô không thể vắng mặt được, mà cô ở bệnh viện cũng đã mấy ngày, nhàm chán đến sợ hãi, làm cho thư ký đi làm thủ tục xuất viện sớm hơn một ngày.

“Đúng là người cuồng công việc, thật trâu bò!” Bạch Mông dựa tường, dựng ngón tay cái lên, nghĩ đêm nay cũng có thời gian, cho nên đứng đây ba hoa, “Vậy chúc mừng chị xuất việc, tối nay em mời chị đi ăn, cho em mặt mũi chứ?”

“Không cần đi chơi với bạn trai nhỏ à?”

“Là em sợ chị không có ai đi cùng thôi.” Chuyện Thịnh Như Ỷ không thích đi ăn một mình, đương nhiên Bạch Mông biết rõ, nhưng mà chuyện tình cảm của chị cô chẳng ra đâu vào đâu cả. Cô đi đến giữ chặt cánh tay Thịnh Như Ỷ, “Chị, nói chuyện nghiêm túc nào, khi nào chị mới tìm chị dâu cho em?”

Nhiều năm qua, Bạch Mông vẫn chưa thấy Thịnh Như Ỷ mang đối tượng về nhà, cô thật sự rất tò mò, là kiểu người nào có thể thu phục được chị của cô.

Ngoài cửa, tiếng bước chân vang lên rồi lại dừng.

Bạch Mông quay đầu nhìn xem, không phải ai khác đúng là Kha Nhược Sơ đang đứng ở cửa, “Sao cậu lại đến đây?”

Kha Nhược Sơ không ngờ là sẽ đụng trúng Bạch Mông, cô nhìn Thịnh Như Ỷ, lại nhìn Bạch Mông, giả ngu, “À, mình đến xem chị ấy thế nào, nghe cậu nói chị ấy nằm ở đây....”

Bạch Mông, “Chị ấy xuất viện tới nơi rồi.”

“Tan ca rồi sao?”

“Vâng, vừa mới xong ạ.”

“Vậy đúng lúc cùng đi ăn đi.” Thịnh Như Ỷ đi đến trước mặt Kha Nhược Sơ, liếc mắt nhìn Bạch Mông, “Đêm nay, có người muốn mời khách.”

Kha Nhược Sơ cười, “Được a.”

Bạch Mông đứng một bên, nghe xong, “Hai người đúng thật là chẳng biết ngại gì hết.”

Chưa đến 6 giờ, trời đã tối rồi.

Nam Thành tháng 11, cũng đã gần đến ngày đông, buổi tối còn có gió, Kha Nhược Sơ nhìn thấy Thịnh Như Ỷ chỉ mặc cái áo khoác mỏng, cho nên nói cô đói bụng, muốn tìm một nhà hàng gần đây ăn.

Ở gần đây, có rất nhiều chỗ để ăn tối, chỉ là vì chăm sóc cái bao tử của Thịnh Như Ỷ, cho nên bữa tối ăn rất thanh đạm, đều là những đồ ăn làm ấm dạ dày.

Ba người, sáu món ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.

Chủ yếu là Bạch Mông nói.

Lúc rảnh rỗi, cái miệng nhỏ của Bạch Mông cho dù đang ăn cơm cũng nói không ngừng, vì vậy cứ đi tụ tập ăn uống phải mang Bạch Mông theo, cái miệng của cô bằng ba người mở miệng nói, tuyệt đối sẽ không buồn chán.

“Nhược Sơ.” Bạch Mông vừa nói hết chuyện này đã tìm được đề tài mới, “Người chị kia của cậu, mỗi ngày còn tìm cậu ăn cơm sao?'

Kha Nhược Sơ đang uống nước, thiếu chút nữa bị sặc. Ngay sau đó, cô có một dự cảm xấu sắp đến. Cái miệng này của Bạch Mông thật sự quản không nổi, cái gì cũng sẽ nói được, mấu chốt là Thịnh Như Ỷ người thật đang ngồi ở đây.

Tự dưng nói đến chuyện này, hành động của Kha Nhược Sơ kỳ quái, Bạch Mông dùng khuỷu tay cọ cọ Kha Nhược Sơ, lập tức hỏi liên hoàn, “Ai, nói đi nào, gần đây cậu và chị ấy sao rồi? Có tiến triển được chút nào không?”

Kha Nhược Sơ nhăn mày với Bạch Mông, cảnh cáo, “Cậu đừng nói cái này.”

“Không cần ngại nha, ở đây đâu có người khác.” Bạch Mông còn cho rằng Kha Nhược Sơ thẹn thùng là vì có Thịnh Như Ỷ ở đây.

Nhưng mà Kha Nhược Sơ cảm thấy thẹn, thật đúng là do Thịnh Như Ỷ ở đây.

Thịnh Như Ỷ nhạy cảm, cô thong thả ung dung ăn canh, người chị hay cùng Kha Nhược Sơ ăn cơm....

Ngoài cô ra, còn có thể là ai được chứ.

Xem ra, Kha Nhược Sơ cũng từng đề cập cô với Bạch Mông.

Thịnh Như Ỷ bỗng nhiên nở nụ cười, cô buông cái thìa trong tay xuống, rất có hứng thú hỏi Bạch Mông, “Chị nào thế? Kể cho chị nghe đi.”

Tránh không được cái đề tài này, Kha Nhược Sơ đỡ trán, nghĩ thầm Thịnh Như Ỷ biết rõ là ai rồi, còn cố ý hỏi.

Lúc Thịnh Như Ỷ hỏi Bạch Mông, ánh mắt lại nhìn qua người Kha Nhược Sơ, khoé môi cong lên. Thật ra cô muốn biết, ở trong lòng Kha Nhược Sơ, cô là người thế nào?”

“Là cái chị xinh đẹp lại ôn nhu, còn biết dỗ dành người ta, nấu cơm rất ngon.” Bạch Mông nhại theo lời nói của Kha Nhược Sơ ngày đó, giọng nói cùng với giọng điệu y chang, nói xong còn không quên hỏi người trong cuộc, “Nhược Sơ, mình nói đúng chứ?”

Viết hoa chữ... cảm thấy thẹn....

“Cậu nói ít thôi, ăn đi.” Sáu món ăn còn không đổ vào trong miệng Bạch Mông được, Kha Nhược Sơ muốn che mặt, lúc này đã hiểu được cái gì là công khai xử tội. Bây giờ, cô chẳng còn tâm trạng để ăn, cô muốn cho Bạch Mông ăn hết, bớt nói lại vài câu.

Xinh đẹp ôn nhu còn dỗ người, Thịnh Như Ỷ nghe xong nụ cười không tắt được, đặc biệt là nhìn cái dáng vẻ xấu hổ của Kha Nhược Sơ, thật thú vị.

“Cái này có gì mà xấu hổ chứ, mình nói cho cậu nghe, mặt phải dày lên không được hèn nhát, thích thì phải trực tiếp tỏ tình.” Bạch Mông còn chỉ dạy cho Kha Nhược Sơ, lại nghiêng đầu hỏi Thịnh Như Ỷ, “Chị, hay là chị dạy cho cậu ấy đi.”

Lời này Bạch Mông vừa nói ra, làm Kha Nhược Sơ cảm thấy vô cùng vi diệu, cô lén nhìn Thịnh Như Ỷ một cái.

Đúng lúc, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Kha Nhược Sơ muốn tìm cái khe mà trốn.

Hoá ra vẫn là tiểu muộn tao, Thịnh Như Ỷ cười, nhướng mày nhìn Kha Nhược Sơ, “Muốn chị dạy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.