Nam Thành có hơn hai mươi triệu người, khả năng hai người có thể tình cờ gặp nhau, xác suất là bao nhiêu chứ?
Đơ người vài giây, tâm tình Kha Nhược Sơ bỗng chốc phức tạp, cái xác suất cực kỳ nhỏ kia, ai biết được chính cô cũng gặp được, vậy sao mấy chuyện trước kia không được “may mắn” như vậy?
Vất vả lắm mới quên được chuyện kia, giờ thì hay rồi không tự nhớ thì cũng tự đến.
Kha Nhược Sơ không biết đối phương có nhận ra cô không, nhưng mà thôi kệ chuyện đó đi, trước mắt coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, đỡ rơi vào tình cảnh xấu hổ.
Đêm đó, cũng là sau khi say xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Làm sao mà Thịnh Như Ỷ có thể quên chuyện đã xảy ra vào đêm đó được chứ? Phải nói là ấn tượng rất sâu sắc, từ trước đến nay chưa gặp ai dám chiếm tiện nghi của cô rồi bỏ chạy.
Vẫn là một cô gái nhỏ.
“Hôm nay, có chỗ nào không thoải mái không?” Kha Nhược Sơ mỉm cười, nhẹ giọng hỏi, giống như đối mặt với một bệnh nhân hết sức bình thường.
Với cái trình độ giả ngu giả ngơ của Kha Nhược Sơ bao năm nay thì lúc này nó được phát huy hết mức có thể.
Cũng may, vẫn còn giữ được bình tĩnh.
Quý cô Kha tự cho rằng bản thân đã thể hiện tốt nhất, nhưng cô nào biết vừa vào cửa nhìn thấy đối phương thì mặt cô đã đỏ ửng lên, hoàn toàn bại lộ tâm trạng của bản thân.
Thịnh Như Ỷ lười biếng dựa vào đầu giường, đôi mắt sáng ngời khẽ liếc nhìn, trên khoé môi còn nở nụ cười lịch sự.
So với Kha Nhược Sơ thì tự nhiên hơn nhiều.
Trước giờ, Thịnh Như Ỷ không tin vào duyên số, nhưng mà bây giờ nhìn cô gái trước mặt, bỗng nhiên cô có chút tin vào nó.
Kha Nhược Sơ đặt báo cáo trong tay xuống, chuẩn bị nói nếu không có vấn đề gì khác thì cô đi trước, nhưng chưa kịp nói thì....
“Cảm giác hơi trướng.” Đôi môi mỏng của Thịnh Như Ỷ hé mở.
“Trướng bụng sao?”
“Tôi cũng không rõ lắm.”
Nghe Thịnh Như Ỷ nói vậy, Kha Nhược Sơ do dự một lát, đành phải cong eo cúi xuống giường bệnh kiểm tra, “Nếu có cảm giác gì thì nói cho tôi biết.”
Dứt lời, tay Kha Nhược Sơ chạm vào vị trí bao tử của người kia, một bên cúi đầu nghiêm túc mà ấn, một bên hỏi, “Là chỗ này trướng sao?”
Thịnh Như Ỷ nhìn Kha Nhược Sơ chăm chú, nhìn dáng vẻ cúi đầu nghiêm túc của Kha Nhược Sơ, cô cũng nghiêm túc nhìn đánh giá vị bác sĩ này. Ánh sáng trong phòng bệnh rất tỏ, có thể nhìn thấy mọi chi tiết trên mặt của người này, bao gồm lông mi dài và cong. Không giống như cái đêm ở quán bar, đèn thì mờ ảo, chỉ có thể mơ hồ nhìn đối phương.
Quả nhiên đúng là người trẻ tuổi, làn da căng mịn lại trắng, có thể búng ra nước.
Ánh mắt Thịnh Như Ỷ quét từ từ lông mi đến cánh môi non mềm, Thịnh Như Ỷ không khỏi nhớ đếm dư vị của đêm hôm đó, nhớ đến cô gái này hôn cô, hôn cho đến khi mặt mày đỏ bừng, còn rên rỉ.
Nhất thời, tâm có chút ngứa ngứa.
Đột nhiên, lòng Thịnh Như Ỷ buồn bực. Từ trước đến nay, cô đối với những cô gái nhỏ tuổi hơn mình không hề có hứng thú, nhưng mà cái đêm đó, cô thừa nhận bản thân rất có cảm giác.
Thấy đối phương yên lặng không nói cái gì, Kha Nhược Sơ hơi ngẩng đầu, có lẽ vừa xấu hổ vừa chột dạ, cho nên ánh mắt cô né tránh nhìn vào mắt đối phương, vẫn là giọng nói nhẹ nhàng hỏi lại một lần nữa, “Có phải chỗ này không?”
Ở trong khoa, Kha Nhược Sơ có tiếng là tính tình rất tốt, nói chuyện lại nhỏ nhẹ dịu dàng, có rất nhiều bệnh nhân thích nói chuyện với cô. Vẫn cái giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng hỏi, Thịnh Như Ỷ cảm thấy tim cô muốn nổ tung, ánh mắt không dời khỏi mặt người kia, “Oh.”
Hơn một tháng trôi qua, dưới trạng thái tỉnh táo, cả hai lại tiếp xúc gần gũi nhau.
Kha Nhược Sơ nhận ra người ở trước mặt cô càng đáng kinh ngạc hơn so với những ấn tượng mơ hồ, đường nét trên gương mặt thanh tú, chín chắn, tao nhã nhưng cũng rất dịu dàng quyến rũ, đặc biệt là có đôi mắt rất đẹp.
Người này, vào đêm đó với cô....
Những hình ảnh trong quá khứ lại ùa về.
Bỗng nhiên, hai bên má Kha Nhược Sơ nóng lên, tại sao lúc này lại nhớ đến chuyện hôn môi chứ....
Mọi biểu cảm của đối phương đều nằm trong mắt Thịnh Như Ỷ, hoá ra cô gái này lúc không uống rượu, cũng hay đỏ mặt như vậy. Cô bình tĩnh liếc nhìn bảng tên được ghim trên chiếc áo blouse trắng.
Chỉ thấy được họ và tên: Kha Nhược Sơ.
“Trướng bụng là hiện tượng bình thường, đừng quá lo lắng, có thể xoa xoa theo chiều kim đồng hồ từ ba đến năm phút, sẽ dễ chịu hơn.” Kha Nhược Sơ tỉ mỉ nói.
Đột nhiên, Thịnh Như Ỷ ngồi thẳng người dậy, kéo khoảng cách với Kha Nhược Sơ càng gần hơn, cô nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo, nhẹ giọng hỏi, “Xoa như thế nào? Hay là giúp tôi xoa được không?”
Một câu thì thầm bên tai này, rất giống đêm hôm đó.... Kha Nhược Sơ mím môi, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh nhất có thể, không được nghĩ nhiều.
Mím môi chính là động tác nhỏ Kha Nhược Sơ hay làm khi cô ấy lo lắng, thông thường khi cô ấy mím môi là lúc cô ấy đang cố gắng bình tĩnh.
Dễ mắc cỡ như vậy sao? Nhìn cái bộ dạng yếu đuối cam chịu này khiến cho người ta muốn khi dễ, ánh mắt Thịnh Như Ỷ vẫn tiếp tục đảo qua gương mặt xinh đẹp này, trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ, nếu như đem cô gái nhỏ này lên giường mà khi dễ, có khi nào... khóc thút thít xin tha không nhỉ?
“Thực xin lỗi, Thịnh tổng! Ngoài đường kẹt xe quá!” Bên ngoài vang lên những tiếng bước chân dồn dập, thật đột ngột mà.
Thịnh Như Ỷ nghe tiếng động bên ngoài, liếc mắt nhìn ra cửa, thấy trợ lý Kiều trên tay xách túi lớn túi nhỏ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại mà xuất hiện ở trước phòng bệnh.
Vừa bước chân vào phòng bệnh, trợ lý Kiều đã nhìn thấy bác sĩ trẻ với đô má ửng hồng đứng trước giường bệnh, sau đó nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng cùng với đôi mắt sắc bén của bà chủ đang nhìn cô, trong lòng cô run sợ, nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là cô đã quấy rầy bà chủ yêu đương sao?
Mặc dù, trợ lý Kiều đi theo Thịnh Như Ỷ mới hai năm, nhưng mà cô còn không nhớ rõ mặt bạn gái của bà chủ nhà cô, đối tượng trong giai đoạn mờ ám cũng vô số, trong công ty nhân viên đều truyền tai nhau, nào là Thịnh tổng không ve vãn tán tỉnh người này thì ve vãn tán tỉnh người khác. Điều này nói lên điều gì nào, chính là người phụ nữ ong bướm lả lơi.
Tin đồn thì có vài phần thật vài phần là giả, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được chuyện trong kẹt, đối với mấy cái loại gièm pha này, Thịnh Như Ỷ cười cho qua chuyện, chuyện tình cảm từ trước đến nay cô không coi trọng, cũng cần gì phải quan tâm đến việc người khác nói thế nào.
JM nếu không có Thịnh Như Ỷ sức đầu mẻ tráng, đổ mồ hôi sôi nước mắt, thì làm sao trong mấy năm qua ở trong nước có thể phát triển đến quy mô như bây giờ. Nhưng mà ở trên đời, cái người ta hứng thú chính là câu chuyện bên lề, đặc biệt hơn nữa đây chính là một người phụ nữ xinh đẹp ngồi vào ghế lãnh đạo, đương nhiên người ta sẽ hứng thú với chuyện bên lề của người phụ nữ này.
“Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài trước.” Kha Nhược Sơ nắm bắt thời cơ, nói câu này rất nhẹ nhàng lưu loát, sau đó lập tức quay lưng đi ra khỏi phòng bệnh, động tác rất nhanh nhẹn, nhưng là đã có dự tính lâu rồi.
Thật sự không thể ở đây thêm hai giây....
Đôi mắt Thịnh Như Ỷ nhìn bóng dáng mảnh khảnh biến mất sau cửa, cô nhíu mày, lần đầu tiên tự hoài nghi bản thân: Cô thiếu mị lực vậy sao?
Trợ lý Kiều đứng một bên, lúc sau mới dám mở miệng, nhỏ nhẹ nói, “Thịnh tổng, tôi mang máy tính đến cho cô rồi, còn có một số hồ sơ mà cô muốn xem, đều ở đây hết....”
Ánh mắt Thịnh Như Ỷ chuyển sang nhìn trợ lý Kiều.
Trong lòng trợ lý Kiều thầm mắng, chỉ là đến muộn ba phút thôi mà, trên đường còn kẹt xe, không đến mức về công ty cuốn gói đi chứ? 'Thịnh... tổng, cô còn vấn đề gì giao phó sao?”
Lúc lâu sau, Thịnh Như Ỷ từ từ mở miệng, “Cô cảm thấy nhan sắc của tôi như thế nào?”
Cái này là cái vấn đề gì vậy, cũng may trợ lý Kiều phản ứng cực kỳ nhanh, không cần nghĩ ngợi mà trả lời, “Đẹp như tiên nữ trên trời! Tiên nữ hạ phàm! Khí chất rất đặc biệt!”
“Nhìn tôi già lắm sao?” Thịnh Như Ỷ lại hỏi.
Trợ lý Kiều dùng sức lắc đầu.
Thịnh Như Ỷ không hỏi nữa.
Trợ lý Kiều cũng âm thầm thở nhẹ trong lòng, làm việc chung với một cấp trên sáng nắng chiều mưa, thực sự quá khó mà, có đôi khi nhiệt tình như núi lửa, rồi có lúc lạnh như núi băng.
“Kha Nhược Sơ.” Trong đầu Thịnh Như Ỷ hiện lên cái tên này.
Trong khu vực trà nước, Kha Nhược Sơ đứng trước cái máy lọc, dùng loại ly giấy dùng một lần hứng nước lọc.
Hồn vía bay lên mây rồi.
“Này, này... nước đầy rồi, cậu đứng đây thất thần gì vậy.” Bạch Mông đứng kế bên uống cà phê, nhắc nhở bạn tốt.
Chờ Kha Nhược Sơ hoàn hồn lại, thì nước đã tràn, chảy lên tay cô, cũng may là nước lạnh, nếu là nước nóng thì bây giờ có thể đến khoa trị liệu bỏng rồi.
“Đừng nói cậu lại nghĩ đến nữ thần của cậu nhé?” Bạch Mông hận sắt không thành thép, “Kha Nhược Sơ, quyết tâm của cậu đi đầu rồi? Không phải nói muốn bắt đầu lại lần nữa sao?”
“Mình không có nghĩ đến cậu ấy....” Kha Nhược Sơ uống miếng nước, cô không có nghĩ đến Hạ An. Mà trên thực tế thì trong khoảng thời gian này, số lần cô nhớ đến người phụ nữ kia còn nhiều hơn nhớ đến Hạ An nữa.
Người phụ nữ kia, ngày hôm nay Kha Nhược Sơ mới biết, cô ấy tên là Thịnh Như Ỷ.
Có rất nhiều chuyện Kha Nhược Sơ đều tâm sự với Bạch Mông. Nhưng chuyện xảy ra vào đêm ở quán bar, cô không dám nói, da mặt cô mỏng, nói chuyện đó, cảm thấy thật sự quá xấu hổ.
“Vậy cậu ngẩn người làm gì, đừng nói với mình là đang nghĩ đến chuyện học nhé?”
Kha Nhược Sơ lôi kéo Bạch Mông, dời sang đề tài khác, “Tuần sau, không phải sinh nhật cậu sao? Định tổ chức thế nào?”
“Giống như trước đây thôi, nhưng cậu nhất định phải đến, sinh nhật cậu còn không có mời mình, còn sinh nhật mình thì lúc nào cũng mời cậu, đủ nghĩa khí chưa?” Bạch Mông vẫn còn để bụng chuyện sinh nhật của Kha Nhược Sơ vào tháng trước.
“Vậy mình chuẩn một phần quà lớn cho cậu.“.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
“Thôi quà thì không cần đâu, cậu đến là được.”
.........
“Mẹ, tối nay, con đi ăn ở bên ngoài.”
“Sao lại không ăn ở nhà? Khó có được một ngày mẹ nghỉ, có thời gian nấu cơm cho con.” Viên Lộ Chi một bên đứng trước tủ lạnh sắp xếp đồ ăn bên trong tủ lạnh, một bên nói, “Ở nhà ăn đi, nghe lời mẹ.”
Làm bác sĩ, thật sự khó có thời gian để ở cùng và chăm sóc gia đình cho tốt, mà làm bác sĩ khoa ngoại còn khó hơn.
Viên Lộ Chi là bác sĩ khoa ngoại tim mạch.
Từ lúc Kha Nhược Sơ còn nhỏ, bà có rất ít thời gian ở cạnh cùng con con gái. Mấy năm trước, ba mẹ cô ly hôn, Kha Nhược Sơ biết, cũng là vì cha cô trách mẹ cô không chăm lo cho gia đình.
Lúc ban đầu, Kha Nhược Sơ còn oán trách mẹ mình, sau học y rồi, cô mới hiểu được mẹ cô cũng có cái khó của bản thân.
Kha Nhược Sơ được xem như làm nghề mẹ truyền con nối, từ sớm Viên Lộ Chi đã lên kế hoạch cho cuộc đời của cô phải theo cái nghề này, phải vào làm ở khoa ngoại tim mạch.
“Hôm nay, sinh nhật bạn con, con đã đồng ý đến dự rồi.”
“Là người bạn nào?” Mặc kệ chuyện gì, Viên Lệ Chi theo thói quen sẽ hỏi đến tận cùng.
“Bạch Mông ạ, là người chơi đàn violin.”
“Ah, Mông Mông sao.” Vừa nghe đến người chơi đàn violin, Viên Lộ Chi lập tức có ấn tượng, cùng chung một câu lạc bộ với con gái bà. Bà cũng đã từng gặp qua hai lần, là một cô bé khá lễ phép cho nên cũng tương đối yên tâm, “Vậy đi chơi đi nhưng về sớm một chút, cũng không được uống rượu.”
Viên Lộ Chi sẽ không bao giờ cảm thấy phiền khi nhắc Kha Nhược Sơ không được uống rượu, vì nếu uống rượu thì không thể nào cần giao phẫu thuật tốt được.
Còn Kha Nhược Sơ thì luôn cảm thấy mẹ cô vẫn luôn xem cô là một đứa trẻ, hận không thể cái gì cũng giải quyết giúp cô, cũng có thể là tâm lý sau khi ly hôn đi. Sau khi ly hôn, cô trở thành trung tâm trong cuộc sống của Viên Lộ Chi.
Nơi tổ chức sinh nhật chính là một cái nhà hàng gần trường đại học, trên lầu hai còn có khu chơi bài, là một nơi khá tốt để tụ tập uống rượu.
“Chị, em chờ chị lâu rồi.” Nhìn thấy hai tay Thịnh Như Ỷ trống trơn, Bạch Mông nói giỡn, “Nói chị đừng tặng quà thì thật sự không tặng a, chị cũng thật thà quá đi!”
Thịnh Như Ỷ bị ghét bỏ nhưng lại buồn cười, “Được rồi, đừng thấy vọng, quà của em đều ở trên xe đó, lát nữa về rồi đưa.”
Nghe được chữ “đều”, Bạch Mông lập tức vui vẻ, điều này chứng tỏ quà không chỉ có một món, từ nhỏ đến lớn, chị họ của cô rất nuông chiều cô, trên cơ bản thì muốn cái gì là có cái đó.
“Sinh nhật của em, tìm chị đến đây làm cái gì?”
“Chúng ta cùng nhau chơi không tốt sao~”
“Có lòng tốt vậy sao? Là muốn mời chị đây đến chơi hay vẫn là cuối tháng hết tiền, mời chị cô đến thanh toán đây hả?”
“Haizz...” Bạch Mông bất mãn, “Thịnh Như Ỷ, em ở trong mắt chị là loại người này sao?!'
“Em gọi lại lần nữa đi.”
Bạch Mông lập tức trốn đi.
Người đến tham gia sinh nhật đều là mấy người tầm hơn 20 tuổi, lớn bằng Bạch Mông, Thịnh Như Ỷ không có hứng thú gì, chỉ ngồi một bên nhìn mấy đứa nhóc này chơi.
Nhưng mà, Thịnh Như Ỷ thật sự thích những nơi ồn ào, cô không chịu được cảnh yên tĩnh một mình, không ngại tạp âm ở bên tai.
Kha Nhược Sơ là người đến cuối cùng.
“Mông Mông, sinh nhật vui vẻ.”
“Sao giờ cậu mới đến a.”
Kha Nhược Sơ bất đắc dĩ nói, “Xém chút nữa mẹ mình không cho mình đi rồi.”
“Cảm ơn.” Bạch Mông nhận quà sinh nhật, nhịn không được mắng một câu, “Đều bao lớn rồi, dì quản cậu cũng thật nghiêm quá đi.”
Thịnh Như Ỷ cảm thấy quá nhàm chán, cô nhàn hạ dựa vào sô pha nhìn xung quanh, trên tay còn kẹp điếu thuốc lá thon dài, thỉnh thoảng đưa lên môi rít một hơi, điếu thuốc cũng đã cháy hơn phân nửa.
Cô hơi ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng mím nhẹ, phụ nữ khi hút thuốc, cái dáng vẻ của người đó cực kỳ hấp dẫn lại đầy cám dỗ.
Bên cạnh có cô gái nhỏ nhìn lén cả buổi, tâm động không ngừng, nghẹn một hồi lâu mới lấy hết can đảm, đến gần bắt chuyện với Thịnh Như Ỷ, “Chúng ta cùng nhau chơi xúc xắc được không?”
Thịnh Như Ỷ nghe tiếng nói, cũng không nhìn cô gái nhỏ bên cạnh cô, chỉ mỉm cười lắc đầu, không hề để ý đến.
Cô gái nhỏ không được như ý muốn, hậm hực rời đi, nghe Bạch Mông nói chị họ cô ấy không có hứng thú với người nhỏ tuổi, lúc nào cũng lạnh nhạt, xem ra là thật rồi.
“Người đến cuối cùng phải bị phạt một ly!”
“Đúng vậy, phạt một ly!”
Kha Nhược Sơ rơi vào thế khó xử, “Tôi không uống rượu được.”
“Vậy một ly bia không sao chứ~”
Thấy mấy đứa nhỏ ồn ào tụ lại một chỗ, Thịnh Như Ỷ ngẩng đầu liếc mắt qua bên đó. Ánh mắt cô dừng lại.
Hình như thấy được một gương mặt quen thuộc.
Thịnh Như Ỷ nghiêng đầu, nhìn một hồi lâu....
Đúng là tiểu thỏ trắng kia rồi.
Cho nên tiểu bạch thỏ luôn thích chủ động đưa đến cửa sao? Thịnh Như Ỷ cười như không cười, dập tắt điếu thuốc đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy đêm nay cũng không nhàm chán đến vậy...