Lay Động Tiếng Lòng

Chương 70: Chương 70




Viên Lộ Chi đẩy cửa ra, nhìn chăm chú hai người đứng trước mặt bà, “Ra ngoài ăn trái cây đi.”

Hơi thở Thịnh Như Ỷ còn có chút loạn, nhưng trên mặt lại bình tĩnh, hoãn lại chút rồi mỉm cười, “Vâng. Cảm ơn dì ạ.”

Kha Nhược Sơ đứng một bên nghiêng người, không nhìn thẳng Viên Lộ Chi, bởi vì mặt cô lúc này rất đỏ, không nên để người khác nhìn, mặc dù mẹ cô không nhìn thấy hình ảnh thân mật của hai người, nhưng chạm phải mặt mẹ cô, vẫn cảm thấy xấu hổ.

Quả nhiên vẫn nên biết thu liễm.

“Con đang tìm cái gì?” Viên Lộ Chi thấy Kha Nhược Sơ nghiêng người nhìn chỗ khác cho nên hỏi.

“Em ấy nói mắt hơi khó chịu, nên tìm thuốc nhỏ mắt.” Thịnh Như Ỷ trả lời thay Kha Nhược Sơ, nói cho qua chuyện.

“Mỗi ngày ôm điện thoại chơi, bảo sao đôi mắt không có vấn đề cho được?” Viên Lộ Chi la rầy, lại quan tâm thêm một câu, “Có khó chịu lắm không, để mẹ nhìn xem nào.”

“Không sao ạ, chẳng qua bị lông mi... rơi vào mắt.” Trong lòng Kha Nhược Sơ bất an, tim đập liên hồi không bình ổn được.

Chờ Viên Lộ Chi xoay người rời đi, Kha Nhược Sơ mới dám nhìn Thịnh Như Ỷ. Cô chu miệng lên, thở dài nhẹ nhỏm, sợ bóng sợ gió một hồi.

Nét mặt thay đôi, nhát gan vẫn hoàn nhát gan, Thịnh Như Ỷ dùng ngón tay cái với ngón trỏ bóp mặt Kha Nhược Sơ, khẽ cười nói, “Đồ nhát gan.”

Kha Nhược Sơ cong môi lên, tuỳ ý để Thịnh Như Ỷ sờ mặt.

Thịnh Như Ỷ, “Đi ra ngoài đi.”

Nhà ở ước chừng chỉ 90 mét vuông, lại sạch sẽ ngăn nắp, mặc dù không rộng lắm, nhưng mà Thịnh Như Ỷ cảm thấy so với căn nhà kia của cô thì ấm áp hơn nhiều.

Thịnh Như Ỷ mới vừa ngồi xuống sô pha.

Kha Nhược Sơ dùng ly rót nước ấm, cô nhìn Thịnh Như Ỷ một lát, cười nói, “Chị, mời chị uống nước.”

Thịnh Như Ỷ tiếp nhận cái ly, mỉm cười nhẹ, thuận tiện niết tay Kha Nhược Sơ một cái nhẹ.

Viên Lộ Chi vẫn còn ngồi một bên đó, xong rồi, bốn chữ “yêu đương vụng trộm” cứ mãi ở trong đầu Kha Nhược Sơ không vứt đi được.

Rõ ràng mỗi tấc trên người đều đã sờ qua, bây giờ còn phải giả vờ lịch sự lễ phép câu nệ.

“Ăn cái này đi, ngọt lắm cháu.” Viên Lộ Chi đưa dĩa cherry đến trước mặt Thịnh Như Ỷ, thuận tiện tán gẫu vài câu, “Cháu là người nơi nào?”

“Ninh Thành ạ.”

“Vậy thì không xa, hình như trà ở Ninh Thành rất nổi tiếng.”

“Đúng vậy ạ, hôm nay đến đây, cháu có mang theo ít trà, chính gốc địa phương, nếu sau này dì thích, cứ nói với cháu, cháu sẽ mang đến.”

“Làm vậy sao mà được chứ.”

“Dì không cần khách sáo với cháu ạ.” Thịnh Như Ỷ cười nói, “Lúc trước, dạ dày cháu có vấn đề phải nhập viện, Kha Nhược Sơ đối với cháu cũng rất tốt, vẫn luôn quan tâm cháu.”

Nghe Thịnh Như Ỷ nói vậy, Viên Lộ Chi vui vẻ thêm, “Bây giờ, con bé cũng coi như là một nửa bác sĩ rồi, nên quan tâm chăm sóc người bệnh. Đúng rồi, cháu và Nhược Sơ quen biết nhau ở bệnh viện sao....”

.....

Hai người cứ thế đối đáp nhau.

Kha Nhược Sơ ngồi ở một bên ngây ngốc xem TV, ngẫu nhiên sẽ nói một hai câu.

Thấy Viên Lộ Chi và Thịnh Như Ỷ nói đến chuyện đầu tư, cô không ngừng mừng thầm, hình như mẹ cô rất thích Thịnh Như Ỷ, nếu không sẽ không nói chuyện nhiều như thế.

Kha Nhược Sơ để ý, hôm nay Thịnh Như Ỷ trang điểm nhẹ nhàng, như cố tình làm vậy để đến gặp phụ huynh. Mặc dù, không có khí chất của nữ vương, nhưng mà lại tạo cảm giác ôn nhu tao nhã.

“Như Ỷ, công việc của cháu là gì?” Đối với bạn bè của Kha Nhược Sơ, Viên Lộ Chi luôn muốn tìm hiểu nhiều thêm, bà thấy tình bạn của Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ không giống những người bạn khác của Kha Nhược Sơ, cho nên tò mò hơn.

“Hiện tại, cháu đang đầu tư và làm ở công ty đầu tư phim, ở khu vực này do cháu chịu trách nhiệm điều hành.”

“Tự đầu tư sao, tuổi còn rất trẻ mà đã lợi hại thế rồi, còn xinh đẹp nữa.”

“Dì quá khen rồi ạ.”

Cho dù hôm nay, không phải chính thức ra mắt phụ huynh, nhưng mà Kha Nhược Sơ vẫn lo lắng, cô ở trên sô pha như ngồi trên đống lửa đứng trên đống than, chú ý từng biểu cảm trên mặt mẹ cô. Nhưng Thịnh Như Ỷ thì ngược lại, cô khéo léo ứng phó đáp chuyện, như cá gặp nước.

Mẹ cô khen Thịnh Như Ỷ xinh đẹp, Kha Nhược Sơ biết lời này là không phải là lời khách sáo, bởi vì cô để ý, mẹ cô rất thích nhìn Thịnh Như Ỷ.

Lần trước ở ký túc xá cũng vậy.

Có ai mà không thích ngắm nhìn người đẹp đâu, đây chính là chân lý.

Nói một hồi chuyển tới đề tài nhạy cảm.

Viên Lộ Chi, “Cháu bao nhiêu tuổi?”

“Cháu 30 ạ.” Thịnh Như Ỷ nghĩ nghĩ, bèn cất số 2 phía sau.

Viên Lộ Chi im lặng, 30 tuổi coi như đủ tuổi trưởng thành chín chắn, lại có mối quan hệ rất tốt với Kha Nhược Sơ, điều này làm cho bà có chút buồn bực, “Đã có đối tượng rồi chứ?”

Nghe mẹ cô hỏi thế, Kha Nhược Sơ liếc nhìn Thịnh Như Ỷ.

Thịnh Như Ỷ đang uống nước, mắt khẽ liếc nhìn Kha Nhược Sơ, cười đáp, “Vẫn chưa ạ, công việc bận rộn không có thời gian.”

“Mấy người trẻ tuổi như các cháu, thật ra nếu tìm được người có điều kiện thích hợp, nên xem xét một chút.” Viên Lộ Chi dừng lại, nhìn chằm chằm Thịnh Như Ỷ lại hỏi tiếp, “Cháu thích kiểu người thế nào? Dì giúp cháu để ý một chút.”

“Mẹ.” Kha Nhược Sơ lập tức cắt ngang mẹ cô, giới thiệu đối tượng cho cô thì thôi coi như bỏ qua đi, còn chuẩn bị giới thiệu cho bạn gái của cô nữa, có phải người sống đến tuổi này rồi thích kéo tơ hồng không, “Mẹ làm sao thế vừa gặp đã định giới thiệu đối tượng cho người ta rồi.”

Thịnh Như Ỷ nhìn thấy dáng vẻ sốt sắng của Kha Nhược Sơ, cười rất vui vẻ. Kha Nhược Sơ rầu rĩ liếc nhìn Thịnh Như Ỷ, người này còn cười được nữa.

“Người mẹ giới thiệu đều là hàng chất lượng, đâu có giống con, chẳng hiểu chuyện.”

Kha Nhược Sơ, “.....”

“Cảm ơn ý tốt của dì ạ.” Thịnh Như Ỷ giả vờ như không quan tâm nhìn Kha Nhược Sơ, rồi lại giải thích với Viên Lộ Chi, “Thật ra, cháu đã có người yêu thích rồi, cũng đã có mục tiêu.”

Cái này còn được, Kha Nhược Sơ nghe xong, ăn trái cây, cảm thấy ngọt hơn nhiều.

“Là vậy sao!” Viên Lộ Chi cười hơi xấu hổ, vốn dĩ trong lòng đã chọn được một người thích hợp.

Lại ngồi vài phút.

Thịnh Như Ỷ nhìn đồng hồ, “Dì, hôm nay cháu không làm phiền nữa.”

Viên Lộ Chi vừa định nói cái gì nữa thì đã bị Kha Nhược Sơ cướp lời, “Chị....”

“Tối nay, chị ăn cơm ở nhà em đi. Chị muốn ăn gì, em nấu cho.” Kha Nhược Sơ đứng dậy nói.

“Chị còn phải đi gặp khách hàng nữa.”

Trong nháy mắt, Kha Nhược Sơ mất mát, cũng chỉ có thể cười trừ.

Viên Lộ Chi nói, “Nếu đã vậy, hôm nay không giữ cháu lại.”

Kha Nhược Sơ vội vàng cầm lấy áo khoác mặc vào, cũng ra cửa thay giày cùng với Thịnh Như Ỷ, quay đầu nói với Viên Lộ Chi, “Mẹ, con tiễn chị xuống nhà.”

“Được rồi, đi thong thả.”

“Hẹn gặp lại dì.”

“Ừ, lần sau lại đến chơi.”

Viên Lộ Chi nhìn bóng dáng hai người rời đi, bà cau mày, từ khi nào mà Kha Nhược Sơ lại ân cần như thế....

Sao có thể, nghĩ gì đâu không, Viên Lộ Chi cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi, quá mẫn cảm.

Đinh! Thang máy đến tầng.

Sau khi đi vào trong thang máy, chờ cửa khép lại.

Kha Nhược Sơ đứng sánh vai với Thịnh Như Ỷ, cô quay đầu, nhìn Thịnh Như Ỷ mà cười. Sau đó hai người rất ăn ý, cọ tay với nhau, mười ngón tay đan chặt, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại nắm tay nhau.

Bên ngoài gió lạnh thổi đến.

Thịnh Như Ỷ nói, “Em lên nhà đi.”

Kha Nhược Sơ hỏi, “Xe chị dừng ở đâu? Em đưa chị qua đó.”

“Ở ngay cửa khu dân cư. Em đừng đi, hôm nay gió lớn rất lạnh.”

“Không sao, em đi cùng chị.” Kha Nhược Sơ cố chấp nói, thật ra cô muốn ở cùng Thịnh Như Ỷ thêm một lát nữa. Đặc biệt là nhớ tới tuần sau cô mới về lại Nam Thành.

Thịnh Như Ỷ không nói gì nữa, trực tiếp lấy khăn quàng cổ xuống, cẩn thận quấn quanh cổ Kha Nhược Sơ.

Khăn quàng thật ấm áp, ấm đến đáy lòng, còn có mùi hương của Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ nói, “Em không lạnh, chị đừng mang cho em.”

Thịnh Như Ỷ kéo tay cô, “Đi thôi.”

Năm nay, Nam Thanh tuyết rơi rất nhiều, giống như cái chăn bông phơi trên bãi cỏ, chỉ lộ ra một chút màu xanh. Trên đường, tuyết đã được dọn dẹp sang hai bên, để lại một con đường ướt.

Kha Nhược Sơ mặc một cái áo xám lớn, cùng với đôi giày đi tuyết, đạp chân lên tuyết, mềm mại giống như kẹo bông gòn.

“Kha Nhược Sơ, em thật là trẻ con.” Thịnh Như Ỷ cười nói, nụ cười tươi đẹp động lòng người, cô nắm lấy tay Kha Nhược Sơ cũng chơi trò trẻ con, hai người dẫm trên nền tuyết, để lại một chuỗi dấu chân.

Trên bầu trời lại bắt đầu nổi tuyết, Kha Nhược Sơ ngửa đầu nhìn, giống như trận tuyết đầu mùa năm ngoái các cô thổ lộ với nhau, bất tri bất giác, các cô đã cùng nắm tay nhau đi qua hết mùa đông.

Còn nhớ rõ mấy tin đồn nhảm nhỉ, nói cái gì mà không tới một tháng Thịnh Như Ỷ sẽ không cần cô nữa. Bây giờ thì sao, Thịnh Như Ỷ đã về nhà gặp phụ huynh với cô rồi.

Trong lòng trấn định.

Tay trong tay, bước về phía trước, nụ cười Kha Nhược Sơ chưa hề tắt.

“Cười ngốc gì đó?” Thịnh Như Ỷ hỏi.

“Mẹ em rất thích chị.” Kha Nhược Sơ nghiêng đầu nhìn Thịnh Như Ỷ, cái mũi nhỏ đã bị đông lạnh có chút đỏ.

“Vậy đến lúc nào em mới nói với mẹ em, chị là vợ của em nhỉ?”

“Sang năm sau, em nói được không?”

“Chị sao cũng được, nghe lời bảo bối.” Thịnh Như Ỷ không phải nóng vội muốn gặp phụ huynh, cô chỉ hy vọng Kha Nhược Sơ có thể can đảm hơn.

Không đến ba phút, hai người đã đi đến cửa khu dân cư, Kha Nhược Sơ loay hoay một hồi chuẩn bị buông tay Thịnh Như Ỷ, Thịnh Như Ỷ đã nhìn thấu tâm tư cô gái nhỏ, cô kéo Kha Nhược Sơ ngồi ở ghế sau.

Sau khi lên xe, ngăn cách gió lạnh, trong xe yên tĩnh.

“Không phải chị còn đi gặp khách hàng sao?”

“Trễ chút cũng không sao.” Thịnh Như Ỷ đến gần, quan sát gương mặt Kha Nhược Sơ, “Hình như gầy đi rồi, mấy hôm nay ăn uống không ngon sao?”

“Không có gầy.” Ở trong xe không có ai làm phiền, Kha Nhược Sơ nói lập tức ôm Thịnh Như Ỷ, “Sao chị không ở nhà nghỉ ngơi thêm, mới được mấy ngày đã quay lại, ngày mai phải đi làm sao?”

“Không phải đi làm, chỉ có chút việc.”

“Ngày mai, em phải đi Nhật Bản với mẹ em rồi, một tuần sau mới về.” Kha Nhược Sơ bĩu môi, đi du lịch như lại chẳng vui.

Thịnh Như Ỷ vuốt đầu Kha Nhược Sơ, nhìn thấy dáng vẻ uể oải của Kha Nhược Sơ, cô đưa môi qua hôn một cái, “Đi chơi vui vẻ, biết đâu có bất ngờ thì sao.”

“Đi về em sẽ mang quà cho chị.”

“Được nha.”

Kha Nhược Sơ không miệt mài theo đuổi cái bất ngờ của Thịnh Như Ỷ là gì, chỉ cảm thấy môi cô ấy quá mềm ngọt, sau đó không ai nói gì, chỉ nhắm mắt hôn thật sâu.

Chống đỡ cái trán, nhẹ nhàng thở dốc, hai người hôn nhau đến động tình, cảm giác cũng nổi lên. Nhưng mà không thể làm gì.

“Về đi em.” Nếu không phải tối nay cô có hẹn, Thịnh Như Ỷ chắc chắn sẽ không buông tha cho Kha Nhược Sơ dễ như vậy.

“Vâng.”

Kha Nhược Sơ vừa lúc nhìn điện thoại, thấy tin nhắn của mẹ cô, hỏi tại sao cô còn chưa về nhà, Kha Nhược Sơ lúng túng nhắn lại: Con đi mua chút đồ ở siêu thị, về ngay bây giờ.

*

Sáng hôm sau, Kha Nhược Sơ kéo một rương hành lý lớn đến nơi tụ tập đoàn du lịch.

Mặc dù đi theo đoàn, nhưng mà hành trình cũng không quá chặt, chắc không mệt mỏi cho lắm.

8 giờ sáng, cùng nhau ngồi xe lớn đi đến sân bay.

Lúc Kha Nhược Sơ lên xe còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ, mới có 6 giờ cô đã bị gọi dậy rồi.

Mẹ cô có lẽ bị chứng cưỡng bách, cho dù tối hôm qua đã chuẩn bị đầy đủ rồi, nhưng sáng hôm sau vẫn phải kiểm tra lại lần nữa mới yên tâm.

Sau khi lên xe, đi được vài bước, Kha Nhược Sơ dừng chân, đột nhiên mở to mắt, còn cho rằng bản thân hoa mắt.

Bởi vì cô nhìn thấy Thịnh Như Ỷ nhàn nhã ngồi trên xe, nhìn cô cười quyến rũ.

Thịnh Như Ỷ đang chờ nhìn thấy biểu cảm này của Kha Nhược Sơ, cho nên đã thủ sẵn điện thoại chụp hình.

“Chào dì ạ.”

Sau khi Viên Lộ Chi nhìn thấy Thịnh Như Ỷ, bà cũng giật mình, “Trùng hợp vậy sao?”

“Lần trước, cháu có nghe Nhược Sơ nói, hai người nghỉ tết sẽ đi du lịch theo đoàn đến Nhật Bản chơi, cháu thấy cũng khá tốt, cho nên cũng đăng ký đi chơi, vừa lúc đang nghỉ đông, thả lỏng một chút.”

Cho nên, cái bất ngờ hôm qua Thịnh Như Ỷ nói là cái này sao? Lúc này Kha Nhược Sơ mới phản ứng lại, khó trách lúc trước Thịnh Như Ỷ còn cố tình hỏi cô công ty du lịch nào với lịch trình cụ thể.

Giống như nằm mơ vậy, Kha Nhược Sơ giống như đang lọt vào trong sương mù.

Vốn dĩ, Thịnh Như Ỷ không định đi Nhật Bản, cô không có được nghỉ nhiều như thế, nhưng mà nghĩ lại, trước đây luôn làm cho bản thân bận rộn, vội sức đầu mẻ trán. Nhưng bây giờ không như trước, cô cũng muốn giành thời gian, đi chơi cùng với bạn gái.

Kha Nhược Sơ mở to mắt còn chưa kịp nói gì với Thịnh Như Ỷ.

Thì một giọng con trái ở phía sau vang lên, “Dì, chúc mừng năm mới. Kha Nhược Sơ....”

Kha Nhược Sơ quay đầu, lại là Tống Tiêu, là người mà cô giới thiệu cho cô.

Tống Tiêu làm vẻ thân thiết hỏi, “Đã lâu không gặp, còn nhớ tôi chứ?”

Kha Nhược Sơ nhìn gương mặt đang mỉm cười của Viên Lộ Chi, mí mắt cô giật giật, cảm thấy có chuyện xấu. Cô cảm giác gặp được Tống Tiêu ở đây, không phải là trùng hợp....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.