Kha Nhược Sơ gấp đến mức đầu như bốc khói, “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ. Thật ra....”
“Không phải em thích ăn thịt bò à?” Thịnh Như Ỷ kịp thời cắt ngang Kha Nhược Sơ, không cho Kha Nhược Sơ nói ra.
Kha Nhược Sơ quay đầu nhìn sang Thịnh Như Ỷ.
Thịnh Như Ỷ gắp thịt bò bỏ vào trong chén cho Kha Nhược Sơ, thản nhiên nói, “Ăn nhiều vào.”
Kha Nhược Sơ nhìn ra được Thịnh Như Ỷ cố tình nói sang chuyện khác.
“Chuyện gì?” Viên Lộ Chi còn đang thắc mắc vấn đề Kha Nhược Sơ mới nói được một nửa.
Kha Nhược Sơ bình tĩnh lại, sửa lại lời nói: “Thật ra, con muốn tìm người lớn tuổi hơn con. Con thích người lớn tuổi, vừa chín chắn lại trưởng thành.”
Từ từ mà nói rõ suy nghĩ của bản thân so với việc trực tiếp nói ra càng tốt hơn.
Kha Nhược Sơ cũng ý thức được bản thân mới vừa rồi xúc động, nếu nói thật ra chỉ sợ thái độ của mẹ cô không được tốt, nhưng mà bản thân cô dám nói dối cũng đã đủ có dũng khí.
“Con muốn tìm người lớn tuổi hơn, về điểm này mẹ không có ý kiến. Mẹ hi vọng con có thể tìm được một người đủ trưởng thành và chín chắn.”
Kha Nhược Sơ thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng mà thở xong, Kha Nhược Sơ lại nghe Viên Lộ Chi nói tiếp, “Thua kém nhau khoảng 5 tuổi thì có thể, hơn 5 tuổi thì sẽ có nhiều điểm khác biệt. Đúng không?”
Lúc Viên Lộ Chi hỏi đúng không, ánh mắt dừng lại trên người Thịnh Như Ỷ, như dò hỏi.
Thịnh Như Ỷ cười đáp, “Giữa người và người luôn có sự khác biệt, dì là người từng trải, đương nhiên biết khi hai người ở bên nhau, điều quan trọng nhất chính là phải phù hợp với nhau. Cháu cảm thấy chỉ cần tính cách hợp nhau là đủ rồi.”
“Con cũng thấy tính cách hợp nhau là đủ rồi, tuổi không thành vấn đề.” Kha Nhược Sơ phụ hoạ với Thịnh Như Ỷ, giành cơ hội mọi lúc mọi nơi.
Viên Lộ Chi không vừa lòng khi nghe Thịnh Như Ỷ nói vậy nhưng bà không có tư cách nói với Thịnh Như Ỷ, bà quay sang nói với Kha Nhược Sơ, “Ai nói tuổi tác không thành vấn đề? Con phải nghe lời mẹ, thua kém hơn 5 tuổi thì đừng nghĩ tới, biết chưa? Mẹ cũng sẽ không đồng ý.”
Một câu “Mẹ sẽ không đồng ý” của Viên Lộ Chi, làm cho cả Thịnh Như Ỷ và Kha Nhược Sơ trầm mặc.
Còn chưa kịp nói ra đã bị tạt một chậu nước lạnh.
Một lát sau, Kha Nhược Sơ mím môi, không còn khí thế như lúc nãy nhưng vẫn nói ra, “Đây là chuyện của con, con sẽ tự quyết định.”
“Chuyện gì của con không phải do mẹ quyết định chứ, mẹ đều vì tốt cho con cả thôi?” Viên Lộ Chi buột miệng nói, suy cho cùng cũng còn có người ngoài ở đây, bà cũng không muốn bầu không khí căng thẳng, “Bây giờ, mẹ không nói với con nữa, thật không biết hiểu chuyện.”
Buổi tối, ăn cũng không vui là bao.
Sau khi ăn xong, ở Shinjuku đi dạo cho tiêu, khắp nơi đều là người, rất náo nhiệt. Mặc dù, xung quanh nhìn thấy đều là người Trung Quốc đến du lịch, nhưng mà người đi du lịch vào thời điểm này ngày càng đông hơn.
Phố xá lộng lẫy, cảnh đêm thật đẹp, nhưng mà Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ đều không có tâm trạng thưởng thức.
Lúc đầu, Kha Nhược Sơ có liếc nhìn xem Thịnh Như Ỷ, cảm thấy người này đêm nay nói hơi ít.
Chuyến du lịch này khó mà yên ổn.
Lúc đi qua đường, Kha Nhược Sơ nhân cơ hội ôm lấy cánh tay Thịnh Như Ỷ, không buông ra.
Đến 9 giờ, trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Công ty du lịch sắp xếp mọi người ở chung một tầng, hai người một phòng, nhưng Thịnh Như Ỷ chi trả nhiều hơn, cô muốn ở một mình.
Kha Nhược Sơ và Viên Lộ Chi được sắp xếp ở phòng 2209, Thịnh Như Ỷ ở phòng 2215, không cách xa nhau.
Lúc đi đến cửa phòng 2209.
Viên Lộ Chi nhìn Thịnh Như Ỷ và Tống Tiêu nói, “Hai đứa đi nghỉ sớm một chút, ngày mai gặp.”
Kha Nhược Sơ nhìn nhìn Thịnh Như Ỷ, từ từ theo mẹ đi vào trong phòng.
Thịnh Như Ỷ đứng tại chỗ một lát, thấy hành động do dự của Kha Nhược Sơ, cô nhẹ nói, “Em vào đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“.... Vâng.”
Cửa đóng lại.
Sau một hồi, Kha Nhược Sơ vẫn không yên tâm. Nhớ đến những lời nói của mẹ cô, không biết lúc nghe xong tâm trạng Thịnh Như Ỷ như thế nào....
Tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Kha Nhược Sơ.
Viên Lộ Chi mở cửa.
Là Tống Tiêu đứng trước cửa, “Chào dì, cháu muốn nói chuyện với Kha Nhược Sơ một lát.”
Viên Lộ Chi đương nhiên muốn hai người tiếp xúc nhiều hơn, lập tức đồng ý, “Được nha.”
Trên hành lang dài, hai người đứng đối diện.
Khẽ nói chuyện.
“Tôi cảm thấy vẫn nên giải thích với em. Có phải dì không nói với em là tôi cũng đi du lịch chung không?”
Kha Nhược Sơ thừa nhận, “Vâng.”
“Chắc có lẽ ba tôi nói với dì, bảo tôi muốn đến Nhật Bản chơi, cho nên dì mới hỏi tôi có muốn đi cùng không, vừa hay có thể chăm sóc lẫn nhau, vì vậy tôi đồng ý.”
Mẹ cô đã nói thế, người ta còn có quyền từ chối sao? Kha Nhược Sơ xin lỗi, “Thật xin lỗi, lần này đã làm phiền anh rồi.”
“Không sao, đi càng đông càng vui thôi. Tôi nhìn thấy em có vẻ như hiểu lầm, sợ em đi chơi còn có gánh nặng. Em yên tâm đi, tôi không phải là loại người mặt dày đâu.” Tống Tiêu cười, sờ sờ đầu lại nói tiếp, “Mặc dù, ba mẹ chúng ta muốn tác hợp cho chúng ta, mà em cũng không cho tôi cơ hội tôi cũng rất buồn. Nhưng chuyện này không thể ép buộc được. Tôi cũng đã nói với ba tôi rồi, nói ông ấy sau này đừng sắp xếp nữa. Vậy em có thể nói với dì được không?”
Kha Nhược Sơ xấu hổ muốn chết, “Tôi sẽ nói với mẹ tôi. Thật sự rất xin lỗi.”
Tống Tiêu cũng nói, “Tôi mới phải xin lỗi em, lúc trước làm em khó xử. Về sau, em nhìn thấy tôi cũng không cần cảm thấy nặng nề, chúng ta vẫn có thể làm bạn mà.”
“Cảm ơn anh.”
Vài phút sau, Kha Nhược Sơ trở về phòng.
Viên Lộ Chi đi lên hỏi, “Cậu ấy nói với con cái gì?”
“Anh ấy bảo con nói với mẹ, đừng hao tâm tổn sức tác hợp cho bọn con. Người ta cảm thấy hơi phiền....” Kha Nhược Sơ nhớ đến chuyện phát sinh hôm nay cũng phiền muộn, “Mẹ làm gì mà nhất định phải mời người ta đi cùng, cũng không nói với con một tiếng nào.”
Viên Lộ Chi trầm mặc, sắc mặt trầm xuống, một hồi lâu mới nói, “Cơ hội tốt thế mà không biết bắt lấy, sau này sẽ hối hận cho xem.”
“Nếu....” Kha Nhược Sơ nói, “Nếu con tìm được người ưu tú hơn thì sao?”
Viên Lộ Chi liếc Kha Nhược Sơ một cái, “Người ưu tú hơn có thể xem trọng con à?”
Kha Nhược Sơ: “.....”
Nhưng mà bạn gái cô rất ưu tú nha, Kha Nhược Sơ mắng thầm.
“Được rồi, đi tắm rồi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm.” Viên Lộ Chi sửa sang lại quần áo nói.
Nghĩ đến Thịnh Như Ỷ....
“Con không ngủ ở đây.” Kha Nhược Sơ xách vali lên, nói với Viên Lộ Chi, “Con đến phòng chị ngủ đây.”
Viên Lộ Chi ngẩng đầu, trong lòng cho rằng Kha Nhược Sơ còn đang giận dỗi về chuyện của Tống Tiêu, “Đang yên đang lành con đi làm phiền người ta làm gì?”
“Chị ấy ở một mình, hình như hôm nay không được thoải mái, con đến xem chị ấy thế nào. Mẹ ngủ sớm đi.” Kha Nhược Sơ không thèm thương lượng với Viên Lộ Chi, nói xong vội vàng kéo vali đi mấy.
“Aizz....” Viên Lộ Chi cầm áo ngủ trong tay, lắc đầu bất đắc dĩ.
Thịnh Như Ỷ ngồi bên cửa sổ, vừa ngắm cảnh đêm bên ngoài vừa hút thuốc. Từng làn khói từ mũi và môi cứ thể nhả ra, sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng.
Thật ra, đã nhiều lần cô nghĩ đến, liệu cô có thể đi đến cùng với Kha Nhược Sơ sao? Mà lúc trước cô quyết định yêu đương với Kha Nhược Sơ, cô đã thừa nhận là cô gái này.
Hút được 1/3 điếu thuốc.
Có tiếng gõ cửa.
Thịnh Như Ỷ đem điếu thuốc dập tắt trong gạt tàn, đứng dậy.
Mở cửa ra, Thịnh Như Ỷ nhìn thấy Kha Nhược Sơ đứng ở trước cửa, bên người còn có cái vali màu đen.
“Thế nào đây?” Thịnh Như Ỷ nhìn vali rồi lại nhìn Kha Nhược Sơ, biết rõ mà còn cố hỏi.
“Muốn ngủ cùng một phòng với chị.” Nói đúng hơn là muốn ngủ cùng một cái giường.
Giọng Thịnh Như Ỷ nhẹ hơn, “Không cần ở cùng mẹ em à?”
Kha Nhược Sơ cười lắc đầu, “Muốn ở cùng chị.”
“Còn không đi vào.” Thịnh Như Ỷ mang vali của Kha Nhược Sơ vào trong phòng, mặc dù giọng nói không nóng không lạnh, nhưng tâm trạng buồn bực đỡ hơn một chút, cô không ngờ đêm nay Kha Nhược Sơ lại đến đây với cô.
Cửa nhẹ nhàng bị đóng lại.
Vào trong phòng, Kha Nhược Sơ đã ngửi được mùi thuốc, “Chị hút thuốc.”
Thịnh Như Ỷ đến cửa sổ, mở cửa ra, cho gió lùa vào tản bớt mùi thuốc.
Kha Nhược Sơ nhìn gạt tàn thuốc trên bàn, có hai tàn thuốc. Cô biết, Thịnh Như Ỷ vào những lúc áp lực lớn hoặc tâm trạng không tốt sẽ hút thuốc.
Mà hôm nay hiển nhiên là vế sau.
“Tống Tiêu chính là đối tượng mà mẹ em sắp xếp cho em xem mắt lúc trước, hồi đó em đã từ chối và nói rõ rồi. Em không biết lần này anh ấy cũng đi cùng, mẹ em gạt em, nếu em biết chắc chắn sẽ không đi.”
Việc đầu tiên, Kha Nhược Sơ muốn giải thích rõ ràng với Thịnh Như Ỷ, cô sợ Thịnh Như Ỷ hiểu lầm.
“Mẹ em muốn tác hợp cho em và cậu ta.”
“Đó là ý của mẹ em, em....”
“Không phải cái gì em cũng sẽ nghe mẹ em sao?!” Lúc nói câu này, giọng nói của Thịnh Như Ỷ rất nặng, đúng là tâm trạng đêm nay của cô không tốt, hụt hẫng, nhất là vào lúc Kha Nhược Sơ ở trước mặt mẹ cô ấy do dự.
Kha Nhược Sơ giật mình, bởi vì cô chưa từng thấy Thịnh Như Ỷ như thế này, giống như chạm vào là bùng nổ.
“Không phải mà.” Kha Nhược Sơ cau mày, lúc này sợ hãi, “Chị đừng có đem lời nói của mẹ em để ở trong lòng, đừng nghĩ nhiều!”
“Được.” Thịnh Như Ỷ cũng biết cô hơi nặng lời, mới hút thuốc xong, cảm giác cả người đều mùi thuốc lá, cô nhẹ giọng nói, “Chị đi tắm.”
So với người khác, Kha Nhược Sơ càng không thích ngửi mùi thuốc lá, cho nên sau khi hai người yêu nhau, Thịnh Như Ỷ không bao giờ hút thuốc trước mặt Kha Nhược Sơ, thậm chí mỗi lần hẹn hò với Kha Nhược Sơ, cô cũng không dám hút thuốc, sợ trên người có mùi thuốc lá.
Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm bóng dáng Thịnh Như Ỷ, trong lòng cũng hụt hẫng, nói Thịnh Như Ỷ đừng để ý, làm sao có thể không để ý chứ.
Đêm càng khuya.
Chờ Kha Nhược Sơ tắm xong, trong phòng yên tĩnh, cô thấy Thịnh Như Ỷ nằm nghiêng người trên giường, cũng không biết đã ngủ chưa.
Kha Nhược Sơ nhẹ nhàng nhấc chăn lên, chui vào trong đó, nằm phía sau lưng Thịnh Như Ỷ, rồi sau đó nhẹ nhàng ôm Thịnh Như Ỷ từ phía sau, khẽ nói, “Em xin lỗi. Hôm nay, lại làm chị không vui.”
Nhỏ nhẹ xin lỗi, giống như lẩm bẩm trong miệng, Thịnh Như Ỷ nghe xong, nhịn không được xoay người lại nhìn Kha Nhược Sơ.
Thấy Thịnh Như Ỷ còn chưa ngủ, giọng Kha Nhược Sơ mới lớn hơn, “Em có lời muốn nói với chị.”
“Nói gì?” Thịnh Như Ỷ hỏi.
Kha Nhược Sơ suy tư một lát, nhìn thẳng vào mắt Thịnh Như Ỷ, “Trước kia, em từng nói với chị, em là đứa bất tài vô dụng. Từ nhỏ đến lớn, chuyện nào cũng làm theo ý mẹ em, làm những việc mà bản thân không thích, mỗi ngày trôi qua cũng không có gì vui vẻ hạnh phúc. Nhưng mà sau khi gặp được chị, thì không giống vậy nữa, chị từng nói với em cái gì không thích thì đừng làm, làm người phải ích kỷ một chút mới vui, em đều nhớ rất rõ. Là chị dạy em, hãy làm chuyện bản thân muốn, đừng để bản thân chịu ấm ức. Cho nên chỉ cần ở bên cạnh chị, em đã cảm thấy vui rồi.... Quyết định yêu đương với chị, là chuyện đầu tiên mà em tự quyết đinh. Sau này, em cũng muốn tự mình quyết định cho cuộc sống của mình.”
Lời nói ra, không nhịn được đỏ mắt.
Lúc tắm, Kha Nhược Sơ chỉ nghĩ đến chuyện này, cô sợ Thịnh Như Ỷ sẽ bắt đầu chán ghét cô, sau đó không cần cô nữa.
Ở trong lòng cô, Thịnh Như Ỷ chiếm một vị trí quá quan trọng.
Đã không nói thì thôi mà đã nói rồi thì lại nói hết điều trong lòng. Mỗi lần nghe Kha Nhược Sơ trút hết ra, Thịnh Như Ỷ cảm động đến mức mũi cũng chua chua, cảm thấy sao có người khờ đến thế.
“Chị đừng để ý mấy lời mẹ em nói được không, em biết trong lòng chị không mấy dễ chịu, em xin lỗi. Nếu mắng em giúp chị dễ chịu hơn, chị mắng em đi.”
Còn chủ động bảo người ta mắng đi, “Đứa khờ này.... Chị yêu đương với em, chứ có phải mẹ em đâu, chị làm gì cần để ý đến mẹ em chứ, chị chỉ để ý đến suy nghĩ của em.”
“Em sẽ không hèn nhát nữa, chị tin em đi.” Kha Nhược Sơ khẩn thiết nói.
Thịnh Như Ỷ cười, “Ừ, chị tin em.”
Lúc này, Kha Nhược Sơ mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi xém chút nữa cãi nhau, làm cho cô sợ hãi vô cùng.
“Chị.” Kha Nhược Sơ nắm chặt tay Thịnh Như Ỷ, thật lâu sau, mới nghẹn ngào nói, “Cảm ơn chị đã thích một đứa vô dụng như em.”
Những lời này, Kha Nhược Sơ đã giấu ở trong lòng bao lâu nay.
Cô là người tự ti từ trong xương cốt, trước kia không có chính kiến, thậm chí còn không tìm thấy được ưu điểm của bản thân, đến chính cô còn ghét bản thân mình.
Giống như mẹ cô nói vậy, liệu có người ưu tú nào sẽ thích cô sao? Thịnh Như Ỷ có thể thích cô, đồng ý làm bạn gái cô, cô cảm thấy như một kỳ thích.
Giọng nói hèn mọn làm cho người ta đau lòng.
“Đứa ngốc, sau này không được nói bản thân vô dụng.” Thịnh Như Ỷ ôm chầm lấy Kha Nhược Sơ, dịu dàng an ủi, “Cô gái xinh đẹp đáng yêu thế này, sao lại vô dụng chứ? Làm việc thì nghiêm túc hơn người ta, vừa ôn nhu vừa đáng yêu, còn biết đau lòng cho người khác. Có thể làm bạn gái của em, chị thấy rất hạnh phúc. Ở trong lòng chị, em là người tốt nhất trên thế giới, có biết không?”
Vẫn là dịu dàng cổ vũ.
“Vâng.” Kha Nhược Sơ rưng rưng nước mắt mỉm cười, vốn định dỗ cho Thịnh Như Ỷ vui, bây giờ thì ngược lại người ta tới an ủi cô.
“Sau này, đừng hở tí là khóc.”
Kha Nhược Sơ nỗ lực nén nước mắt, cô cho rằng Thịnh Như Ỷ nói cô trẻ con.
Thịnh Như Ỷ, “Em khóc lòng chị rất đau....”
Đôi mắt đỏ ửng của Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm Thịnh Như Ỷ, đột nhiên trong đầu nhảy ra một câu, “Chị là người vợ tốt nhất trên thế giới.”
Thịnh Như Ỷ bị câu nói này của Kha Nhược Sơ, đáng yêu vô cùng, cô cố ý hỏi lại, “Da mặt ngày càng dày, ai là vợ của em hả?”
Kha Nhược Sơ hôn lên môi Thịnh Như Ỷ, nhắm mắt lại mút vào cái, ôm lấy má cô, “Thịnh Như Ỷ là vợ của em.”