Lay Động Tiếng Lòng

Chương 83: Chương 83




Sau khi ăn cơm tối, Kha Tri Hạm cũng không ngồi lại lâu, tán gẫu hơn nửa tiếng rồi về.

Sau khi tan sở, Kha Tri Hạm đi cùng xe với Thịnh Như Ỷ, còn xe cô để ở công ty. Thịnh Như Ỷ lập tức nói lái xe đưa cô về nhà, nhưng mà Kha Tri Hạm lại cản nói không cần.

Sau khi tiễn Kha Tri Hạm lên xe, Thịnh Như Ỷ và Kha Nhược Sơ xoay người trở về nhà, Kha Nhược Sơ vẫn còn thẩn thờ, suy nghĩ về chuyện Kha Tri Hạm nói với cô.

“Sao chị thấy em giống cô của em hơn là mẹ em vậy.” Thịnh Như Ỷ nói về tính cách, cảm thấy Kha Tri Hạm là người dịu dàng thân thiện.

“Sao ạ?” Kha Nhược Sơ vẫn còn thất thần, cười cho qua.

Thịnh Như Ỷ nhìn ra được trạng thái của Kha Nhược Sơ không ổn, nói đúng hơn là sau khi tán gẫu với Kha Tri Hạm xong, thì cảm xúc của Kha Nhược Sơ trầm xuống lạ thường.

Bên ngoài có chút lạnh, Thịnh Như Ỷ nắm lấy tay Kha Nhược Sơ, kéo cô về nhà.

Về đến nhà, Kha Nhược Sơ cầm điện thoại gọi cho Viên Lộ Chi, nhưng Viên Lộ Chi không nghe máy.

Có lẽ vẫn còn đang giận.

Kha Nhược Sơ suy nghĩ cẩn thận, gửi tin nhắn cho mẹ cô: Mẹ, hai ngày nữa con sẽ về nhà, chúng ta bĩnh tĩnh lại trước nha.

Thịnh Như Ỷ vừa tắm xong từ trong nhà tắm đi ra, thấy Kha Nhược Sơ ngồi ở ban công, tĩnh lặng nhìn khung cảnh bên ngoài.

“Sao không nằm ở trên giường, đừng để cảm lạnh.” Thịnh Như Ỷ ngồi xuống bên cạnh Kha Nhược Sơ, sờ sờ cánh tay cô, áo ngủ thì mỏng mạnh, “Tối nay, em đi ngủ sớm đi, cả đêm hôm qua em cũng không ngủ ngon.”

“Em làm ồn đến chị hả?” Tối hôm qua, Kha Nhược Sơ mất ngủ, nằm trên giường lật qua lật lại suốt.

Kha Nhược Sơ ngủ không ngon làm sao mà Thịnh Như Ỷ ngủ ngon cho được.

Thịnh Như Ỷ nhìn chằm chằm vào đôi mắt Kha Nhược Sơ, nhìn thấy giữa mày cứ nhăn nhăn lại, dịu dàng hỏi, “Hôm nay, cô nói gì với em đó?”

Kha Nhược Sơ xoay người đối diện với Thịnh Như Ỷ, cười tạo thành cái lúm má đồng tiền, “Cô nói mẹ của em nhất thời không cho chúng ta yêu đương, chỉ là tức giận mà nói thôi.”

Lại cười, Thịnh Như Ỷ cũng nhìn ra được người này đang buồn rầu không vui.

Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ một lúc, nụ cười dần tắt, cô dựa đầu vào vai Thịnh Như Ỷ, nhắm mắt lại, thành thật nói, “Em hơi khó chịu. Em vẫn luôn cho rằng cuộc hôn nhân của ba mẹ em, là do mẹ em sai, đêm nay em mới biết được, là ba em ngoại tình, không cần em và mẹ.”

Thịnh Như Ỷ ôm Kha Nhược Sơ vào lòng, một cái ôm đầy đau lòng cùng với bất lực, chỉ có thể ở bên an ủi, lại không thể thay thế Kha Nhược Sơ khó chịu.

Nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt đánh thương của Kha Nhược Sơ, lòng Thịnh Như Ỷ cũng rất đau.

Chỉ ôm một lúc, Kha Nhược Sơ buông Thịnh Như Ỷ ra, thu hồi lại trạng thái vừa rồi, khẽ làm nũng, “Em mệt rồi, đi ngủ thôi~”

Gần đây, thực sự rất buồn rầu, nhưng Kha Nhược Sơ không muốn tạo quá nhiều cảm xúc tiêu cực cho Thịnh Như Ỷ.

*

Hai ngày sau, Thịnh Như Ỷ hẹn gặp Viên Lộ Chi, nhưng mà cô không nói cho Kha Nhược Sơ biết.

Thịnh Như Ỷ cảm thấy bản thân cần ra mặt, có lẽ so với Kha Nhược Sơ sẽ hiệu quả hơn, mà chuyện này cô cũng cần đứng ra bày tỏ thái độ của mình.

“Dì, cháu nghe Nhược Sơ nói dì thích uống trà này, cho nên mang đến đây cho dì.”

Đứng ở cửa, Viên Lộ Chi không nhận quà của Thịnh Như Ỷ, chỉ lạnh lùng ra hiệu Thịnh Như Ỷ vào nhà đi.

“Cháu có lòng rồi.” Kha Tri Hạm đứng kế bên hỗ trợ cầm lấy, mới làm bầu không khí bớt xấu hổ, “Hai người từ từ mà nói.”

Kha Tri Hạm tạm thời lánh đi.

Trên sô pha, hai người ngồi đối diện nhau.

Thịnh Như Ỷ mở lời trước, “Thưa dì, hôm nay cháu đến đây, là muốn cùng dì nói về chuyện của cháu và Nhược Sơ.”

“Tiểu Thịnh.” Xưng hô của Viên Lộ Chi cũng thay đổi, trên mặt không có biểu cảm gì, bà cũng không dài dòng đi thẳng vào vấn đề, “Dì nói thẳng với cháu, dì không xem trọng mối quan hệ của hai đứa, cũng sẽ không ủng hộ. Tuổi của cháu cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên nghĩ đến chuyện kết hôn, bây giờ cháu... đi tìm một đứa nhóc yêu đương, như vậy không phải lãng phí thời gian của cháu à?”

“Dì à, dì cảm thấy cháu và Nhược yêu nhau, chỉ là tuỳ tiện chơi đùa thôi sao?” Cho dù Viên Lộ Chi đứng ở góc độ của bà nói, nhưng Thịnh Như Ỷ vẫn nghe ra được điểm mấu chốt, “Nếu cháu không nghiêm túc, thì hôm nay cũng sẽ không đến đây tìm dì. Chúng cháu yêu nhau và cũng đã tính toán đến chuyện kết hôn....”

“Kết hôn.” Viên Lộ Chi cắt ngang lời Thịnh Như Ỷ, “Cháu nghĩ kỹ chưa? Nhược Sơ nhỏ hơn cháu 10 tuổi, sự chênh lệch không chỉ ở tuổi tác. Về quan điểm sống, thái độ sinh hoạt và điều kiện, cả ba thứ này đều không ngang hàng. Điều kiện của cháu tốt như vậy, người theo đuổi cháu ắt hẳn cũng không ít, tại sao cháu không tìm một người thích hợp với cháu hơn?”

“Như dì nói, cháu cũng không còn trẻ, vì vậy cháu đương nhiên biết rõ bản thân muốn cái gì và cháu cũng biết rất rõ Nhược Sơ là người mà cháu muốn. Trên đời này, không có hai người vừa sinh ra đã thích hợp với nhau, mặc dù giữa bọn cháu có khoảng cách lớn, nhưng vì bọn cháu thích nhau, có thể vì nhau mà thay đổi để thích hợp với người còn lại. Cháu nghĩ đây mới chính là thích hợp.”

“Cháu biết bản thân cháu muốn gì, vậy Nhược Sơ biết không? Cháu đừng nhìn con bé chỉ mới hai mấy tuổi đầu, thật ra nó vẫn còn là đứa trẻ chưa lớn. Vào cái tuổi này còn chưa biết bản thân thích cái gì, từ nhỏ đến lớn có chuyện nào của con bé đều không phải do dì sắp xếp. Dì dám khẳng định với cháu, con bé yêu đương hẹn hò với cháu chưa từng suy nghĩ đến thực tại. Cháu cảm thấy hai đứa thích hợp sao? Dì chỉ thấy hai đứa quá xúc động.”

“Dì, có lẽ dì vẫn chưa hiểu rõ được tình cảm của bọn cháu.” Dừng lại một chút, Thịnh Như Ỷ không trực tiếp trả lời Viên Lộ Chi, mà hỏi ngược lại, “Nhưng mà, dì thật sự hiểu Nhược Sơ sao?”

Viên Lộ Chi lạnh mặt nói, “Con bé là con gái của dì, làm sao dì lại không hiểu.”

Thịnh Như Ỷ suy nghĩ một lúc rồi cẩn trọng nói, “Vậy dì có biết, những lúc cô đơn một mình, em ấy sẽ vừa chơi bóng vừa khóc không? Em ấy nói với cháu em ấy quá áp lực, chuyện gì cũng không thể làm chủ, đến cuộc sống của bản thân cũng không phải là của chính em ấy. Em ấy còn nói với cháu, từ nhỏ em ấy không thích học đàn, nhưng vẫn cố gắng học là vì muốn làm cho dì vui. Em ấy nghe lời dì, không có nghĩa em ấy không có chính kiến, chỉ là không muốn làm cho dì tức giận và buồn. Em ấy luôn nói với cháu, nói dì chỉ có một mình em ấy, em ấy phải đối xử tốt với dì.”

Thịnh Như Ỷ nói một hơi, lúc nói ra lời này, Thịnh Như Ỷ thật sự rất đau lòng.

Sau khi chuyển sang đề tài này, Viên Lộ Chi như nghẹn lại, bà im lặng, tâm nặng trĩu, mỗi một câu như đánh vào lòng của bà, nhất là câu nói cuối kia.

“Nhược Sơ trưởng thành và hiểu chuyện hơn những gì dì nghĩ. Em ấy rất yêu dì, cũng quan tâm đến cảm nhận của dì. Ngày hôm đó, cãi nhau một trận, đến bây giờ em ấy vẫn còn khó chịu. Hôm nay, cháu đến đây, một là muốn thể hiện tình yêu của cháu đối với Nhược Sơ, hai là cháu không đành lòng nhìn em ấy mỗi ngày không vui. Em ấy rất muốn nhận được sự ủng hộ của dì, dù chỉ ngầm đồng ý thì em ấy cũng đủ vui và hạnh phúc. Dì à, dì có thể cho bọn cháu một cơ hội không?”

Viên Lộ Chi chống khuỷ tay lên thành sô pha, bà đỡ trán, không nói chuyện.

Thịnh Như Ỷ biết cô đang nói đến chủ đề nhạy cảm, mặc dù cô là người ngoài cuộc trong mối quan hệ của hai mẹ con nhưng cô vẫn cố gắng hoà giải, cô không muốn nhìn thấy Kha Nhược Sơ mỗi ngày không vui vì chuyện này.

“Con bé vẫn còn đang đi học, hơn nữa con bé học y cũng khác với những ngành khác. Con bé có thể tiếp tục học hoặc thậm chí đi du học lấy bằng tiến sĩ. Đến khi, con bé thực sự trưởng thành, nhìn ra thế giới bên ngoài. Đến lúc đó, con bé phát hiện những thứ bây giờ không phải là điều con bé muốn. Hơn nữa, tuổi của cháu cũng lớn hơn con bé rất nhiều....”

Lần này mở miệng, thái độ của Viên Lộ Chi cũng hoà hoãn hơn, bà vẫn nói những vấn đề còn tồn tại trong thực tại.

Đương nhiên, Viên Lộ Chi rất hy vọng Kha Nhược Sơ có thể tìm bạn đời cùng làm trong ngành, trong cuộc sống sẽ thông cảm cho đối phương hơn, trong sự nghiệp cũng nâng đỡ lẫn nhau, như vậy mới tốt.

Nhưng Kha Nhược Sơ vì Thịnh Như Ỷ mà làm căng lên, thật ra bà cũng không còn cách nào khác.

Thịnh Như Ỷ có thể nghe được ẩn ý trong lời Viên Lộ Chi.

“Mấy vấn đề này, cháu cũng đã từng nghĩ qua. Cháu biết em ấy còn trẻ, tương lai vẫn có nhiều thứ còn chưa xác định được, nhưng cháu tin tưởng tình cảm của bọn cháu.” Những vấn đề này làm sao mà Thịnh Như Ỷ chưa từng nghĩ đến được, cô cũng từng bất an về nó, Thịnh Như Ỷ hoãn hoãn lại, tiếp tục kiên trì nói, “Lùi lại vạn bước, cho dù sau này Nhược Sơ cảm thấy bọn cháu không hợp nhau nữa, em ấy cũng không cần cháu nữa, thì cháu vẫn không hối hận vì bây giờ cháu yêu em ấy....”

Viên Lộ Chi nghe xong, thế nhưng không nói lại, có người nguyện ý đối xử nghiêm túc với con gái bà, trong lòng cũng có chút cảm động.

“Lúc trước, cháu cũng rất để ý đến vấn đề tuổi tác, mặc dù lúc đó cháu đã phải lòng với Nhược Sơ, cháu cũng không muốn theo đuổi em ấy hay xác định mối quan hệ. Cháu nghĩ làm sao có thể yêu đương với một cô gái trẻ thế này. Nhưng mà cháu cũng không biết nên làm sao, cháu thực sự rất thích cô gái này, nhịn không được chỉ đành có thể nguỵ trang làm chị gái quan tâm đến em gái. Cháu cũng suy nghĩ một thời gian dài, vào lúc cháu xác định yêu đương hẹn hò với em ấy, cháu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả.” Thịnh Như Ỷ nhớ lại ký ức đã qua, cúi đầu cười nói, mỗi một câu đều xuất phát từ trái tim.

Thịnh Như Ỷ ngàn lần không ngờ, bản thân sẽ có ngày hôm nay.

“Dì, về chuyện này chắc dì cần thời gian để chấp nhận, nhưng mà cháu hứa với dì, nhất định sẽ chăm sóc Nhược Sơ cho tốt, mang hạnh phúc đến cho em ấy.”

Viên Lộ Chi lẳng lặng nghe, đối mắt nhắm lại, sau đó khẽ thở dài.

Giống như thật bất đắc dĩ lại giống như thoả hiệp.

Chờ Thịnh Như Ỷ đi rồi.

Kha Tri Hạm bưng tách trà đến trước mặt Viên Lộ Chi, “Nói sao rồi?”

Viên Lộ Chi cầm lấy tách trà, uống một ngụm, không nói gì.

Kha Tri Hạm mỉm cười, với tính cách của Viên Lộ Chi, cái thái độ khó chịu này, căn bản là bị công lược rồi.

Lúc trước, còn phản đối gay gắt thế mà.

“Hai ngày trước, em có đi qua chỗ ở của hai đứa. Như Ỷ sợ Nhược Sơ đi làm sớm, cho nên thuê căn hộ ở gần bệnh viện, đến trường cũng chỉ vài phút.”

“Hai đứa nó còn nuôi chó với mèo. Như Ỷ còn nấu ăn nữa, tay nghề cũng không tệ. Chị yên tâm đi, em sẽ giúp chị trấn cửa ải này, Như Ỷ thật sự thương con gái chị....”

Kha Tri Hạm ngồi bên cạnh nói rất nhiều, Viên Lộ Chi một câu cũng không nói nhưng lặng lẽ nghe, rất nghiêm túc.

“Chị có muốn qua nhìn xem hai đứa sống thế nào không?”

Viên Lộ Chi nhăn mặt, “Không có hứng thú.”

Kha Tri Hạm biết ngay bà lại mạnh miệng, đoán chừng mạnh cũng chẳng được mấy ngày, nhưng mà con gái chính là nằm trên đầu quả tim của bà, làm sao mà không quan tâm chứ.

*

Kha Nhược Sơ còn cho rằng, cô và mẹ cô còn căng thẳng một thời gian dài.

Nào ngờ chiều thứ bảy, lúc sắp tan làm, cô lại nhận được tin nhắn của mẹ cô: Tối nay có khoá học không?

Kha Nhược Sơ lập tức trả lời: Không có ạ.

Viên Lộ Chi nhắn tiếp: Về nhà ăn cơm.

Quả nhiên chịu nhượng bộ.

Kha Nhược Sơ vui vẻ vô cùng, cô bắt đoạn đầu soạn tin nhắn: Con dẫn chị ấy về nhà nha....

Viết xong, Kha Nhược Sơ nghĩ lại rồi xoá.

Bối rối.

Qua hai phút sau.

Điện thoại lại rung lên.

Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm màn hình, mắt mở to, bởi vì cô nhìn thấy tin nhắn của mẹ cô gửi đến là:

Dẫn bạn gái về cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.