Trong phòng khách, chiếc đồng hồ treo trên tường tĩnh lặng vòng mấy vòng.
Đêm khuya.
Viên Lộ Chi ngồi một mình trên sô pha, xem TV để giết thời gian, cứ lâu lâu lại nhìn đồng hồ.
Đã trễ thế này rồi, mà còn chưa về nhà.
Trong khoảng thời gian này, Kha Tri Hạm đều đi sớm về trễ, mấy cái cuối tuần liên tục không ở nhà.
Có lẽ công việc quá bận rộn.
Viên Lộ Chi cầm điều khiển TV, ngồi ngây ngốc chuyển hết kênh này sang kênh khác, rõ ràng là đã buồn ngủ, nhưng lại không muốn đi ngủ.
Tiếp tục chờ.
Bà định đi đón Kha Tri Hạm nhưng mà Kha Tri Hạm lại không cho, nói bà ngủ trước đi.
Chờ cho đến khi kim đồng hồ nhích đến con số 11, mới có tiếng mở cửa.
Viên Lộ Chi đứng dậy.
Đi đến cửa.
“Sao chị còn chưa ngủ?” Kha Tri Hạm nhìn thấy Viên Lộ Chi xoã tóc, trên người mặc áo ngủ.
Nhìn hai người ở trước mắt, Viên Lộ Chi im lặng không nói gì.
Bên người Kha Tri Hạm có một người phụ nữ rất xinh đẹp, nhìn người phụ này Viên Lộ Chi cảm thấy có chút quen mắt, hình như cuối tuần trước Kha Tri Hạm còn đi cùng với người này đến bệnh viện khám bệnh.
Lúc đó giới thiệu là bạn học.
“Bác sĩ Viên, hôm nay cô ấy uống khá nhiều rượu, tôi không yên tâm cho lắm, nên đưa cô ấy về nhà.”
Một hai giây sau, Viên Lộ Chi hoàn hồn cười nhạt, trả lời, “Làm phiền cô rồi. Hay là vào bên trong ngồi một lát đi.”
Kha Tri Hạm cũng cười nói, “Vào ngồi một lát đi.”
“Không được.” Người phụ nữ kia ấy thế mà đối với Kha Tri Hạm cười ôn nhu, “Tối nay, đi ngủ sớm đi, đừng có thức khuya.”
Dịu dàng như lụa, đặc biệt là ánh mắt.
Kha Tri Hạm, “Ừ, hôm nay cảm ơn cậu nhé.”
“Không có gì.”
Viên Lộ Chi khựng lại, theo bản năng đưa đôi mắt nhìn đi chỗ khác, bà vẫn im lặng, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào... thậm chí còn cảm thấy bản thân khá dư thừa.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, trong nhà chỉ còn lại hai người.
“Không phải em nói chị đi ngủ trước sao? Đang đợi em à?” Kha Tri Hạm đi đến trước mặt Viên Lộ Chi, cười hỏi, gương mặt đỏ bừng, từ lời nói đến hành động đều thấy được người này sau rồi.
“Tối nay, em uống nhiều ít vậy, uống cho đến giờ này sao.” Viên Lộ Chi nói xong, cảm thấy bản thân quản quá nhiều hay không, Kha Tri Hạm muốn về lúc nào thì về, bà làm gì có tư cách can thiệp.
“Không uống nhiều lắm, em có chừng có mực. Tối nay, chị ăn cơm chưa?” Kha Tri Hạm dí sát mặt vào mặt Viên Lộ Chi, nhìn đối phương bằng đôi mắt nghiêm túc, tự hỏi rồi tự trả lời, “Chắc chắn là không ăn rồi.”
Khoảng cách quá gần, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Viên Lộ Chi lùi về sau, cũng không biết từ lúc nào, bà lại chú ý giữ khoảng cách với Kha Tri Hạm.
“Chị sao thế?” Kha Tri Hạm ý thức được tâm trạng của Viên Lộ Chi không vui cho lắm, cô nghĩ nghĩ rồi từ từ giải thích, “Trong khoảng thời gian này, có mấy cái dự án làm cùng một lúc, không có thời gian giành cho chị, chị giận em à?”
Viên Lộ Chi nhíu mày, không trả lời.
Kha Tri Hạm thuận thế đặt đầu lên vai Viên Lộ Chi, thân người mình như muốn tựa vào lòng ngực bà, giọng nói có chút lười nhác mang theo vài phần làm nũng, “Ưm, em hơi đau đầu.”
Khoảng cách vừa kéo ra lại bị kéo lại, càng thân mật hơn, gương mặt ấm áp cọ vào cổ bà, da thịt hai người chạm nhau, Viên Lộ Chi hơi cúi đầu, có thể ngửi được mùi nước hoa trên người Kha Tri Hạm, tim đập hơi nhanh.
“Còn dám nói là không uống nhiều.” Viên Lộ Chi mất tự nhiên né người ra, “Tôi đi lấy cho em ly nước.”
Kha Tri Hạm nắm lấy cánh tay Viên Lộ Chi, “Chị nấu cho thêm chén sủi cảo đi.”
Viên Lộ Chi hỏi, “Tối nay chưa ăn à?”
“Ăn rồi. Nhưng em muốn ăn khuya.”
Viên Lộ Chi không hỏi thêm nữa, đỡ Kha Tri Hạm ngồi xuống sô pha, rót cho cô ly nước ấm rồi mới đi vào bếp nấu sủi cảo.
Sủi cảo là Kha Tri Hạm làm lúc cô rảnh rỗi, cô biết nếu Viên Lộ Chi ở nhà một mình sẽ lười nấu cơm, cho nên làm nhiều sau đó để trong ngăn đông lạnh, lúc cần ăn cũng nấu nhanh hơn.
Nước sôi được một lúc rồi, mà Viên Lộ Chi vẫn còn thất thần, nghĩ đến người vừa mới đưa Kha Tri Hạm về, bà cuối đầu cười buồn, người này sớm hay muộn cũng sẽ có cuộc sống riêng, sao có thể mãi ở bên cạnh bà cho được.
Về chuyện này, chẳng phải từ sớm bà đã biết rồi sao.
Nồi sủi cảo sôi lên sùng sục, nước trong nồi bắn lên tay Viên Lộ Chi, bà giật mình rụt tay lại, thổi qua chỗ bị bỏng.
Một dĩa sủi cảo, Kha Tri Hạm chỉ ăn hai cái, còn lại đều để Viên Lộ Chi xử hết, cô biết nếu cô không có ở nhà, thì người này chắc chắn không ăn tối.
Viên Lộ Chi im lặng ăn, suy nghĩ một hồi lâu, bà cũng mở miệng, “Em không ở bên này cũng được, không cần mỗi ngày phải bên tôi.”
Cười nói nhưng đáy lòng lại cô đơn.
Kha Tri Hạm đã ở bên này với bà lâu rồi, cũng không phải là cách tốt, vấn đề này Viên Lộ Chi đã nghĩ lâu rồi.
Bà cảm thấy có đôi khi bà quá ích kỷ, bản thân dựa vào đâu mà ỷ lại vào Kha Tri Hạm, dựa vào cái gì... mà muốn giữ người này ở bên bà chứ.
Không cần bên Viên Lộ Chi sao.
Kha Tri Hạm nghe xong, trong lòng hốt hoảng, cô dừng lại một chút, không nghĩ nhiều lập tức hỏi, “Sao vậy... chị, có tình huống gì sao?”
Viên Lộ Chi ngẩng đầu nhìn Kha Tri Hạm, thái độ của Kha Tri Hạm làm cho bà khá ngạc nhiên, nhưng mà cũng nằm trong dự kiến của bà.
Đã quen biết nhau mất thập niên, cũng làm bạn với nhau mấy thập niên, có thể nói không có ai có thể hiểu biết đối phương như hai người.
“Không phải.” Viên Lộ Chi ảm đạm nói, “Tôi sợ em ở chỗ tôi sẽ không tiện cho em. Cũng không nghĩ phải cùng tôi....”
“Cô ấy là bạn học của em, lần này vừa hay có hợp tác chung với nhau, cho nên cũng có qua lại với nhau. Chị đừng có hiểu lầm.” Kha Tri Hạm cắt ngang câu nói của Viên Lộ Chi, lời ít ý nhiều.
Có lẽ đây chính là sự ăn ý của hai người.
Có khi chỉ cần một ánh mắt lơ đãng, một biểu cảm lướt qua, đều có thể đọc được đối phương đang nghĩ gì, chẳng qua không ai bước thêm bước nữa.
Thật ra, ngay từ lúc vào nhà, Kha Tri Hạm cũng cảm nhận ra Viên Lộ Chi mất tự nhiên, hai người đã ở chung với nhau một năm dưới một mái nhà, cô cũng có thể cảm giác ra được, Viên Lộ Chi giống cô, đều sợ đối phương sẽ có đoạn tình cảm mới.
Kha Tri Hạm vội vàng giải thích.
Viên Lộ Chi im lặng một lát, tâm trạng thật sự phức tạp, “Tôi thấy cô ấy cũng rất thích hợp với em, em có thể suy xét một chút.”
Kha Tri Hạm chất vấn, “Chị không để ý sao?”
Cô không cảm thấy Viên Lộ Chi không để ý.
Câu hỏi này giống như đã biết trước câu trả lời rồi mà vẫn cố ý hỏi, làm cho Viên Lộ Chi nghẹn lời, bà không đánh lừa được bản thân, bà để ý, nhưng mà bà có tư cách gì chứ?
“Tại sao chị luôn đẩy em vào vòng tay người khác?”
Một câu nói nhẹ nhàng của Kha Tri Hạm, làm cho trong phòng khách càng tĩnh lặng. Hai người yên lặng nhìn nhau, bầu không dần dần trở nên vi diệu.
Sau khi nói xong, Kha Tri Hạm đi qua ôm lấy Viên Lộ Chi, gương mặt cũng gần chạm nhau, trán sắp dán lên nhau.
“Chị đã đồng ý cho em ở đây rồi, em cũng xem nó là thật, đừng có nghĩ đến chuyện đuổi em đi.”
Hơi thở Viên Lộ Chi nhất thời khó khăn, “Biết rồi.”
Kha Tri Hạm vẫn nhìn bà chằm chằm.
“Em say rồi.”
“Em không có say.” Kha Tri Hạm không hề lẫn tránh ánh mắt của cô, vài giây sau, “Em chỉ muốn ở bên cạnh chị.”
Chưa bao giờ nghiêm túc như thế này.
Lại mang theo chút cầu xin.
Sự thật chứng minh, uống quá nhiều rượu sẽ làm cho con người ta không đúng mực, Kha Tri Hạm ôm Viên Lộ Chi, so với mọi lần còn có chút làm càn, không có gì giữ lại. Ngôn Tình Ngược
Cho nên, mối quan hệ giữa hai người vì một cái ôm mà thay đổi.
Người ta nói: Chỉ cần một câu nói nhẹ như gió lướt qua, cũng đủ khiến cho người ta nhớ mãi không quên.
Nhiều năm đã qua đi, từ em muốn ở bên cạnh chị, đến em chỉ muốn ở bên cạnh chị.... Viên Lộ Chi cảm nhận được sự ấm áp trong ngực, cánh tay hơi do dự, trái tim giằng co với lý trí, cuối cùng lý trí làm sao thẳng nổi trái tim, cũng đưa tay ôm chặt Kha Tri Hạm.
Hai người chủ động, đổi lại sẽ nhiều hơn.
Điều may mắn nhất trong cuộc đời này của bà, chính là gặp được Kha Tri Hạm.
Mười mấy năm trước, vào lúc tất cả mọi người đều khuyên bà, vì con gái cố gắng ráng chịu đựng một người chồng phản bội, cũng chỉ Kha Tri Hạm ôm lấy bà an ủi bà, nói cho dù bà đưa bất cứ lựa chọn nào, cô ấy cũng sẽ ủng hộ bà.
Sau đó, Viên Lộ Chi hạ quyết tâm ly hôn, Kha Tri Hạm như trút được gánh nặng, giúp bà tìm luật sư tốt nhất, giúp bà thu thập tài liệu, giúp bà tranh quyền nuôi Kha Nhược Sơ.
Bởi vì chuyện ly hôn này, Kha Tri Hạm và người trong nhà đối chọi nhau gay gắt, đến bây giờ còn chưa hàn gắng.
Sau khi ly hôn, Viên Lộ Chi cũng không đổi họ cho Kha Nhược Sơ, cũng bởi vì Kha Tri Hạm.
Không có né tránh, được đáp lại, khoé môi Kha Tri Hạm cong lên, nếu không có cái gọi là người thân ràng buộc, có lẽ hai người có thể đối mặt với trái tim của mình.
Nhưng trên đời có rất nhiều chuyện, không có quyền được lựa chọn.
Kha Tri Hạm hưởng thụ cái ôm ấm áp này, quyến luyến không muốn buông tay, Viên Lộ Chi cũng không muốn buông ra.
Sau khi tắm rửa xong, Kha Tri Hạm đứng trước cửa phòng Viên Lộ Chi, cô do dự một lát, vẫn gõ cửa.
Bên trong có tiếng trả lời.
Kha Tri Hạm đẩy cửa ra, nhìn thấy Viên Lộ Chi dựa vào đầu giường, trên tay còn ôm một cuốn sách, vẫn chưa ngủ.
Một người đứng ở cửa, một người ngồi trên giường, lại nhìn nhau không nói gì.
Kha Tri Hạm cúi đầu.
Viên Lộ Chi sờ sờ cánh tay.
Hai người đều mất tự nhiên.
“Hơi lạnh.” Kha Tri Hạm mở lời trước.
Đã đứng trước cửa phòng rồi, ý ngầm trong lời nói cũng thật rõ ràng.
Viên Lộ Chi buông cuốn sách trong tay ra, nhìn Kha Tri Hạm, cũng không biết nên nói gì. Rõ ràng trước kia ngủ trên cùng một cái giường, đâu cần phải ngại ngùng.
Kha Tri Hạm nhìn thấy, cô cẩn thận nói, “Em ngủ bên phòng chị nha.”
“Ừ.” Viên Lộ Chi trả lời.
Kha Tri Hạm khẽ cười, thở nhẹ nhõm, lên giường, không hề nói thêm câu nào.
“Đầu còn đau không?”
Ôn nhu săn sóc, Kha Tri Hạm không đau cũng muốn vờ bất tỉnh, cô cố ý nhích tới, kéo khoảng cách của hai người lại, “Có chút.”
“Sau này, có đi ra ngoài xã giao cũng uống ít lại.”
“Được rồi, em nhớ kỹ rồi.” Kha Tri Hạm dựa đầu lên vai Viên Lộ Chi, rồi nhìn chằm chằm bà, gương mặt cười rạng rỡ, nhưng sóng mũi có chút cay cay.
Kha Tri Hạm đã từng nghĩ, có thể ở bên cạnh Viên Lộ Chi là tốt rồi, cho dù dùng bất cứ thân phận nào cũng được.
Trên đầu giường, có một cái đèn vàng, Viên Lộ Chi nhìn thấy rõ tơ máu trong mắt Kha Tri Hạm, bà đau lòng, “Gần đây, không có thời gian nghỉ ngơi, mắt đầy tơ máu.”
“Đêm nay, em có thể ngủ ngon rồi, thật ấm.” Nhân lúc nước mắt còn chưa rơi, Kha Tri Hạm nhắm mắt lại, nghiêng người từ từ đưa cánh tay ôm bên hông Viên Lộ Chi.
Viên Lộ Chi cười cười.
Cũng nhắm mắt lại, trong lòng thở dài, không nghĩ đến chuyện gì hết, bà nhẹ nhàng ôm người kế bên vào lòng.
Nhiệt độ cơ thể của hai người dung hoà vào nhau, vừa quen thuộc lại vừa ôn nhu xa lạ.
“Năm nay, chúng ta đi du lịch ở đâu?” Kha Tri Hạm hỏi.
“Em muốn đi đâu?”
“Em nghe theo chị, chị muốn đi đâu thì em đi đến đó.”
Viên Lộ Chi nhớ đến, lần nào cũng là Kha Tri Hạm cũng chiếu cố bà, bà nói, “Năm nay, đến nơi em muốn đi đi.”
“Hay là đi Châu Âu đi.” Kha Tri Hạm lẩm bẩm, “Chỉ có hai chúng ta thôi, đừng kêu Nhược Sơ và Như Ỷ.”
Viên Lộ Chi mở mắt, lặng lẽ nhìn vào gương mặt xinh đẹp kia, “Ừ.”