Lấy Em Làm Điểm Tâm (Phần 2)

Chương 11: Chương 11: Chương 19: Ám muội với Lý Huân Hy




Trong một góc của nhà hàng rộng lớn sang trọng, ánh đèn neon sáng rực chiếu rọi khắp mọi ngóc ngách cùng tiếng nhạc violon nhẹ nhàng lan tràn.

Không gian lắng đọng, có vẻ cực kỳ lãng mạn.

Tại chiếc bàn nơi góc khuất

Lô Vỹ Tinh đang ngồi cùng một người đàn ông vô cùng điển trai.

Hắn không ai khác chính là Lý Huân Hy, người đàn ông trong mộng mà hàng ngàn thiếu nữ áo ước.

Anh hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng hồng, càng tôn lên làn da trắng như bạch ngọc của mình. Phối cùng là chiếc quần jean màu xanh đen. Anh đang cố gắng giấu mình ở trong góc để tránh đi những ánh mắt dòm ngó của những người xung quanh.

Lô Vỹ Tinh ngồi bên cạnh anh, cô dù chưa quen biết với Lý Huân Hy nhưng từ trên người anh toát nên sự thân thiện gần gũi rất rõ ràng, khiến cho trong lòng cô không có bài xích đối với anh.

Với lại thêm lần cứu cô thoát khỏi cái bạt tai kia của Mạt Di, trong khi tất cả mọi người trong trường quay chỉ im lặng và nhìn, thì cô tận trong lòng cô lại tăng thêm một bậc thiện cảm đối với người đàn ông này.

Lý Huân Hy lấy ra một lọ thuốc mà lúc nãy anh đã dừng lại trên đường để mua.

Anh vẫn ngồi khuất trong góc, dựa lưng vào ghế, khuôn mặt lộ ra đôi chút mệt mỏi, nhưng động tác kéo tay cô để cô lại sát gần mình thì lại rất chắc chắn.

Anh kéo cô lại, trong lúc cô đang kinh ngạc mở to mắt, định mở miệng nói gì đó thì anh đã cướp lời trước: “Em ngồi yên đi. Để anh bôi thuốc.” Nói xong, Lý Huân Hy nhanh chóng mở nắp lọ thuốc ra, cúi đầu xuống gần với mặt cô.

Ngón tay lành lạnh chạm nhẹ trên má cô, dường như là vì sợ cô đau.

Lô Vỹ Tinh khé cau mày.

“Cố chịu đau một chút, rất nhanh sẽ khỏi.” Lý Huân Hy nói, trong giọng nói lộ ra sự dịu dàng vô cùng thâm thúy.

Lô Vỹ Tinh ơi là Lô Vỹ Tinh... mày đang nghĩ đi đâu vậy hả?

NHắm chặt mắt, nhẹ thở hắt ra một cái, cô cố gắng xua đuổi đi mấy ý nghĩ đang luẩn quẩn ở trong đầu.

Mở mắt ra.

Trước mắt cô hiện giờ là khuôn mặt tựa như hoàn mỹ của Lý Huân Hy.

Làn da trắng tựa men sứ, đôi môi mỏng màu anh đào nhạt, sống mũi cao thẳng, dưới mái tóc ngắn ngắn nắp màu hạt dẻ là hàng lông mày đậm, lộ ra mười phần anh khí. Đi xuống một ít nữa...

“Em còn nhìn nữa, tôi sẽ nhịn không được mất.”

Bỗng một giọng nói trầm trầm mang theo đôi chút khàn đục vang lên bên tai Lô Vỹ Tinh.

Là giọng của Lý Huân Hy?

Sau một giây sững sờ, Lô Vỹ Tinh chợt giật mình rụt đầu về, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên phiếm hồng nhàn nhạt.

Thấy cô như vậy, Lý Huân Hy bỗng chốc nở nụ cười, nói: “Haha... đồ ngốc. Em đang nghĩ đi đâu thế? Ý tôi là nếu em cứ nhìn như vậy tôi sẽ bị em làm cho sợ mất.” Lý Huân Hy nhìn cô, trên môi vẫn giữ nụ cười, sau đó đưa tay lên xoa xoa mái tóc cô, nhẹ nhàng hỏi: “Hiểu chưa cô bé?”

Biết mình đã hiểu nhầm, Lô Vỹ Tinh hai má càng trở nên đỏ bừng, nhìn qua thật giống hai quả hồng đào khiến người khác muốn cắn một ngụm.

Lô Vỹ Tinh hất tay Lý Huân Hy ra khỏi đầu mình, bĩu môi vẻ không cam tâm nói: “Ai là cô bé, tôi chỉ ít hơn anh bốn tuổi thôi.”

“Được rồi, được rồi. Vậy thì không gọi là cô bé.” Lý Huân Hy rất quân tử, không tranh chấp với trẻ con. NGừng một lát, anh nói tiếp: “Vỹ Tinh, còn đau không? Lại đây anh xem vết thương.”

Nói rồi không đợi cô trả lời, Lý Huân Hy đã đưa tay nắm lấy cằm cô, kéo nghiêng qua một bên. Khuôn mặt Lý Huân Hy vì muốn nhìn rõ vết thương mà ghé lại gần bên má của Lô Vỹ Tinh.

Trên vùng má bỏng rát đang in rõ hằn ngón tay đỏ rực như thể có thể tuôn ra máu bất kì lúc nào, bỗng nhiên cảm nhận được độ lạnh của đầu ngón tay. Sau đó, dường như Lô Vỹ Tinh càng cảm nhận được rõ ràng hơi thở trầm ấm đang phả lên mặt mình.

Gò má trắng nõn của cô bất chợt nóng lên

Không gian xung quanh bất chợt nhiễm thêm màu sắc ám muội khó diễn tả.

Hơi thở âm muội quanh quẩn bên má, lan tràn đến tai rồi bủa vây lấy toàn bộ trí não của cô.

Hiện tại...

Lô Vỹ Tinh còn có thể ngửi thấy cả mùi đàn ông đầy quyến rũ từ Lý Huân Hy toát ra.

Sau một giây thất thần, lúc cô vừa định đẩy anh ra để tránh đi cái không khí khó chịu này thì bỗng nhiên có một giọng nói cất lên: “Có vẻ thân mật quá nhỉ!?”

Từ trong giọng nói vô cùng nam tính kia, Lô Vỹ Tinh có thể nhận ra sự tức giận cùng lạnh lẽo ở trong đó.

Tim Lô Vỹ Tinh đập tịch một tiếng, vội vàng quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói ở sau lưng mình.

Ninh...

Ninh Khiến Thần?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.