“Ân... Aaa...” tiếng rên rỉ uyển nhuyễn mềm như có thể tan ra thành nước, lọt vào tai Ninh Kiến Thần lại càng làm cho cự vật đang nằm trong đũng quần của hắn trướng thêm vài phần, đáy mắt dâng lên một mảnh nồng đậm, hắn xấu xa nhếch môi lên, bàn tay đặt lên nơi mềm mại đang được phô bày ra trước mắt, sau đó dùng sức mà nhào nặn.
“Ưm...mmm...” Lô Vỹ Tinh cắn nhẹ cánh môi, không muốn mình lại quy thuận hắn.
Hành động này của Lô Vỹ Tinh khiến cho Ninh Kiến Thần khó chịu. Cô là đang muốn khiêu chiến với hắn sao?
Ninh Kiến Thần nghĩ vậy liền cho là vậy, hắn cúi người, vươn lưỡi ra gặm cắn lấy chiếc cổ trắng ngần cổ cô. Môi hắn điêu luyện cắn mút lấy từng tấc da thớ thịt trên người Lô Vỹ Tinh.
Nhưng hắn càng hôn thì Lô Vỹ Tinh lại càng tránh. Ninh Kiến Thần cau mày, có chút khó hiểu. Chẳng phải vừa rồi cô rất phối hợp hay sao? Sao bỗng dưng lại tránh hắn?
Sự tránh né của cô dường như làm cho lửa giận, hay đúng hơn là sự tự tôn của một người đàn ông kiêu ngạo như Ninh Kiến Thần phải nổi dậy. Hắn điên cuồng dùng răng cắn lên da thịt cô, khiến cho cô vì đau mà khẽ cắn răng nhíu mày, cố kìm nén.
“Như thế nào? Dám trốn tránh tôi sao?” Vừa gặm lấy da thịt non mềm của Lô Vỹ Tinh, hắn vừa gầm giọng nói: “Để xem em sẽ phải cầu xin tôi đâm em đến thế nào. Tôi muốn xem em lát nữa sẽ khác bây giờ ra sao.”
Bàn tay hắn theo từng lời nói mà lần mò từ bầu ngực, di chuyển xuống vùng bí mật, của Lô Vỹ Tinh vì không còn mặc quần lót mà đang lộ liễu bày ra trong không khí, bàn tay to lớn của hắn xòe ra, sau đó nhanh chóng đặt lên vùng nhạy cảm, hoa huyệt của Lô Vỹ Tinh nằm trọn trong lòng bàn tay của Ninh Kiến Thần.
Cảm giác được có chất dịch ẩm ướt dính vào lòng bàn tay. Khóe môi Ninh Kiến Thần nở nụ cười: “Em thấy không... nơi đó... của em... đang ẩm ướt.. và... muốn mời gọi tôi.”
Cứ sau mỗi lần nghỉ câu, là một lần hắn dùng lòng bàn tay to lớn của mình bóp mạnh lấy hoa huyệt, làm cho toàn thân Lô Vỹ Tinh căng thẳng đến phát run, một loại khoái cảm xộc thẳng lên não bọ, sau đó lan truyền khắp toàn thân.
Cảm giác vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc, tựa hồ như một dòng điện cao áp vừa chạy dọc cơ thể, sau đó ngưng tụ lại ở một điểm cố định, đó là hoa huyệt non mềm xinh đẹp, khiến cho nó không chịu nổi kích thích cả từ ngoại lực lẫn nội lực mà chất dịch càng tràn ra mãnh liệt hơn.
“Aaa... ân...” Lô Vỹ Tinh ưỡn cong lưng, muốn hoa huyệt tiếp xúc nhiều hơn nữa với bàn tay của Ninh Kiến Thần.
Nhưng Ninh Kiến Thần lại không chịu để cho cô được thỏa mãn, mà ngưng lại động tác.
Lô Vỹ Tinh vì thiếu thốn sự 'ưu thương' nơi mật huyệt mà cơ thể trở nên khô nóng đến khó chịu, cô quên mất luôn cả mục đích của mình là sẽ nhân cơ hội để trốn thoát khỏi hắn, hơn thế, giờ đây cô lại khao khát được lấp đầy, phía dưới cô đang kêu gào mãnh liệt: “Ân... Thần... muốn... Động đi...”
Mông cô nâng lên, mục đích là để cho mật huyệt của mình chạm tới hạ bộ đang căng trướng nơi đũng quần của Ninh Kiến Thần, nhưng lại bị Ninh Kiến Thần né tránh, hắn dung tay đặt trên bụng dưới của cô, đè mông cô xuống, khiến cô cực kỳ khó chịu mà uốn éo cơ thể.
Nhìn một màn thân hình nóng bỏng đang uốn éo như mời gọi ở trước mặt, Ninh Kiến Thần phải gồng hết sức mới có thể gắng gượng để dục vọng của mình có thể không phát trướng lại, hắn mở miệng, trong giọng nói mang theo điểm mê mang bất định, lại khàn trần mờ ám: “Vậy em nói xem. Tại sao lại muốn trốn khỏi tôi?”
Ánh mắt Lô Vỹ Tinh như nước, tựa hồ như được bao phủ bởi một tầng sương mù mỏng. Cô đưa đôi mắt đã nhiễm đục màu của dục vọng nhìn Ninh Kiến Thần, cánh môi đỏ mọng ướt át hé mở: “Ân... là anh xấu xa, vừa...ưm.. vừa vui vẻ với cô ta ở trong phòng chẳng phải sao... Áaaa....”
Lô Vỹ Tinh còn chưa nói xong, ngón tay thô to của Ninh Kiến Thần đã chọc thẳng vào hoa huyệt đang ướt đẫm dịch mật của Lô Vỹ Tinh, hành động này quá mức đột ngột khiến cho Lô Vỹ Tinh không kịp chuẩn bị tâm lý mà hét lớn một tiếng.
Bên dưới tiểu huyệt co thắt lại từng đợt, nhả ra nuốt vào nhứng ngón tay thon dài của Ninh Kiến Thần đang ra vào ở miệng huyệt đạo.
Ninh Kiến Thần nhếch môi,tâm tình hắn hiện tại vô cùng sảng khoái. Cái này có thể giải thích rằng, cô đang ghen phải không?
Ninh Kiến Thần muốn bật dậy, cười thật lớn như thể một đứa trẻ vừa được mẹ cho kẹo, nhưng mà tự tôn của một người đàn ông không cho phép hắn làm điều đó.
Mà sự tự tôn đàn ông của hắn nói rằng, phải làm cho người phụ nữ của mình dục tiên dục tử, phải đâm vào người phụ nữ của mình đến sức cùng lực kiệt, đến lúc cô phải khóc thét xin tha mới được gọi là đàn ông chân chính.
Bởi vậy...
Ngón tay của Ninh Kiến Thần ra vào bên trong Lô Vỹ Tinh với tần suất càng nhanh, nhanh đến mức cả người cô cong lên như con tôm, cái miệng nhỏ vì khoái cảm mà phát ra tiếng rên rỉ ám muội.
Huyệt đạo nhỏ hẹp non mềm dù đã được ngón tay của Ninh Kiến Thần an ủi, nhưng dường như là vẫn chưa đủ.Cô vẫn cảm thấy chưa thể đủ. Cảm giác khô nóng vẫn cứ xâm chiếm lấy cô, khiến cho Lô Vỹ Tinh chỉ có thể vừa tiếp nhận khoái cảm từ bên dưới vừa ngâm nga mà uốn éo cơ thể, như thể đang ra lời mời kêu gọi hãy xâm nhập vào sâu hơn, mãnh liệt hơn.
Nơi nào đó của Ninh Kiến Thần đã sớm ngạo ngễ dương cờ từ lâu, chỉ là hắn hận không thể lập tức liền đem côn thịt căng trướng đến đau kia lập tức đưa vào miệng nhỏ của cô mà hung hăng đâm vào, vì còn chưa được. Cơ thể cô mềm mại, tiểu huyệt trời sinh vừa hẹp vừa chặt, mà của hắn sinh ra đã vô cùng lớn, nếu chưa khuếch trương đủ sẽ làm cho cô đau.
Hắn cố nén dục vọng, hai ngón tay đang ra vào tiểu huyệt dừng lại một chút, đưa ra, nhìn chất dịch mật dính trên hai ngón tay thật dâm mỹ, hắn lại đưa tới trước miệng huyệt, nhưng lần này đâm vào lại là thêm một ngón tay, sự thô to bất thường làm cho Lô Vỹ Tinh lần nữa hét lên vì khoái cảm.
“Á...áaaaa.... ưm...”
Thiếu nữ chỉ cảm thấy ngón tay của hắn nhét đầy tiểu huyệt, rất trướng. Cô vô lực vặn vẹo thân thể mềm mại, tiếu huyệt co rút như thể muốn đem dị vật kia nhả ra, nhưng là vô ích, hắn ngược lại còn cười lạnh một tiếng, đem ba ngón tay đâm tới lút cán, thần tốc cắm vào lại rút ta.
“Á... Thần... nhẹ... nhẹ một chút...ân...”
“Mới chỉ dùng ngón tay mà đã kêu như vậy? Lát nữa khi tôi tiến vào em thì phải làm sao?”
Ninh Kiến Thần vô liêm sỉ nói bên tai Lô Vỹ Tinh. Đem không khí vốn đã ám muội nay càng thêm tập phần nóng cháy.