Hình ảnh hai người đàn ông bặm trợn kia đang lao tới làm cho Lô Vỹ Tinh hoảng hốt tới mức tim đập chân run.
Làm ơn hãy nổ máy đi mà.
Mồ hôi từng giọt rịn ra trên trán, chưa bao giờ cô cảm thấy thời gian lại trôi chậm tới mức này.
Có chăng đây là khoảnh khắc trước khi chết của đời người mà thiên hạ vẫn thường hay nhắc đến?
“Bắt được nó rồi!” Một bàn tay chạm tới cánh tay đang mặc áo bệnh nhân của Lô Vỹ Tinh, sau đó túm chặt.
Sình sịch... rừm rừm rừmmmm...
Tiếng máy nổ, tiếp đó là cảnh tượng chiếc xe cũ điên cuồng gồng chạy trên con đường vắng.
“Con khốn đứng lại.”
Lại cái thứ âm thanh ồm ồm kia thét lớn, Lô Vỹ Tinh giật mình nhìn qua gương chiếu hậu. Một người đang thục mạng đuổi theo cô, còn một người nữa lại đang nắm chặt lấy nắm tay cửa phía sau.
Tim Lô Vỹ Tinh lại được dịp tập thể dục, nhịp tim đập nhanh như trống hồi.
Cô phải làm sao? Hắn đang trèo lên phía trước. Cô phải đẩy hắn xuống. Nhưng bằng cách nào?
Tấm lưng áo ướt đẫm, không khí trong xe dần trở nên ngột ngạt đến bức bối.
Phía trước có một ổ gà... à không, là cái ổ voi to đùng.
“Á. Mẹ con điên. “
Ầm... UỴCH!!!
Sau một tiếng thét đến chói tai thì cả chiếc xe và cả người đàn ông đang cói bám víu kia đều văng ra.
Chiếc xe lọt thủm xuống hố không thể nhúc nhích được. Âm thanh rù rù của của động cơ vẫn đang phát ra. Đầu Lô Vỹ Tinh vì đập mạnh vào tay lái mà đau buốt. Cô nhíu chặt lông mày, nhăn nhăn cái trán đang rỉ ra một giọt máu.
Đau quá!
Siết chặt tay lái, sau đó cô cố gắng bò dậy, mở cửa xe ra. Cô phải chạy. Phải chạy để hắn ta không bắt được.
****
Ở một nơi khác
Ninh Kiến Thần đang đứng trước một cửa hàng cơm sườn khá cũ nát. Đây là nơi có món sường mà Lô Vỹ Tinh rất thích nên anh mới tới đây.
Sau khi đứng xoa cằm một hồi, Ninh Kiến Thần quyết định hỏi chủ quán.
“Này chủ quán, cơm sườn này ăn được không?” Ninh Kiến Thần chỉ ngón tay trỏ vào dĩa sườn mà chủ quán vừa đưa ra. Hắn nhíu nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ.
“Ơ hay, cơm không để ăn thì để làm gì? Cậu này hỏi ngu vậy.” Bà chủ quán khoát tay, liếc mắt một cái rồi quay cái thân hình núc ních mỡ vào trong tiếp tục công việc nấu nướng.
Ninh Kiến Thần giận tím mặt, hắn nghiến răng trợn mắt: “Bà có tin là tôi...” san bằng cái quán này của bà không?
Tất nhiên là vế sau bị tắc nơi cuống họng vì cầm lấy chậu nước hất thẳng vào mặt Ninh Kiến Thần.
Nước chảy ròng ròng từ trên mặt hắn xuống đến cổ và ướt nhẹp cả bộ quần áo mang nhãn hiệu Italya với số lượng có hạn.
Hai mắt Ninh Kiến Thần vằn đỏ lên tia máu, nắm tay siết chặt kêu răng rắc.
“Cậu không mua thì đi chỗ khác, đừng đứng đó ám quẻ người khác.”
Bà béo chủ quán vẫn hồn nhiên nghĩ rằng Ninh Kiến Thần đang cố tình tiếp cận mình. Bởi dạo này có rất nhiều thanh niên trai trẻ thích bám váy phụ nữ hơn tuổi mình. Mà nhà bà nổi tiếng là giàu nhất cái khu phố này, đương nhiên bà có quyền tự cho mình là cành vàng lá ngọc.
Ngón tay ngắn ngắn tròn tròn của bà chủ chỉ thẳng mặt Ninh Kiến Thần hét lớn: “Cút.”