Lý Huân Hy?
Lô Vỹ Tinh dường như không tin nổi vào mắt mình, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm vào người vừa bước vào kia, cánh môi mấp máy mãi mới thốt ra được một câu: “Anh... Lý Huân Hy?”
Lý Huân Hy thản nhiên, anh bước chầm chậm đến bên cạnh giường bệnh của Lô Vỹ Tinh, đặt bó hoa ly xuống bàn rồi từ tốn nói: “Phải, là anh. Chẳng lẽ em không hoan nghênh anh sao?”
Trong lời nói vẫn êm dịu như xưa, chỉ là mái tóc của anh đã che mất đi đôi mắt, trong khoảnh khắc nào đó, ánh mắt anh chợt loé lên một tia độc ác.
“Không không không. Anh... anh tới là em vui quá nên mới...” phải. Là vui quá. Cô cứ tưởng người anh trai này của cô đã chết.
Anh là người cô vô cùng tin cậy, vậy nên cái chết của anh đã khiến cô rất shock mà không thể nào nhìn mặt Ninh Kiến Thần được nữa.
Tốt quá. Giờ thì tốt rồi.
Anh vẫn bình an.
“Em ăn táo đi.”
Giọng nói của Lý Huân Hy khiến Lô Vỹ Tinh thoáng giật mình, cô như người trong mộng vừa tỉnh lại, vội cười xoà nói “vâng” một tiếng rồi cầm lấy miếng táo đã mà Lý Huân Hy đã gọt sẵn đưa đến trước mặt.
Một người ăn, một người gọt táo.
Không gian chợt chìm vào im lặng. Chỉ nghe được tiếng dao gọt hoa quả sột soạt, và tiếng gió ngoài cửa thôi tung đám mây trắng trên trời, để lại là một tản mây man mác, rải rác.
Có gì đó không đúng..
Lô Vỹ Tinh thầm nghĩ nhưng lại không biết không đúng ở chỗ nào. Đơn giản là linh tính vốn có của một người phụ nữ mách bảo rằng có gì đó đang diễn ra là sai quá sai.
“Em đang nghĩ gì thế?”
Giọng nói trầm ấm của Lý Huân Hy phả lên vành tai của Lô Vỹ Tinh, cô giật mình theo bản năng tránh xa xa ra, lại bị một cánh tay tóm lấy, kéo về.
“Anh... Anh Huân Hy...?”
“Sao vậy? Trong phòng chỉ có hai người, chẳng phati nãy giờ em đang nghĩ điều đó trong đầu sao?”
Âm thanh trầm trầm, lãnh khí lạnh tựa băng, ánh mắt anh toát lên vẻ ngoan độc mà bức người.
Đây...
Đây không phải là Lý Huân Hy mà cô từng biết.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Lô Vỹ Tinh sau bao nhiêu sóng gió, tâm tình cô cũng ít nhiều đã trở nên già dặn hơn, cô có thể bình tĩnh với mọi chuyện.
Chỉ là... có thể điềm tĩnh như thế này thì đến cả cô cũng kinh ngạc rồi.
Lý Huân Hy bật cười, lộ ra hàm răng trắng đều thẳng tắp: “Haha... em biết đùa ghê. Anh người đã đỡ cho em viên đạn của lão già ghê tởm đó, cũng là người suýt chết vì em, Lý Huân Hy đây.”
Vừa nói, Lý Huân Hy vừa nhấn mạnh từng chữ, như thể đang cố tình khơi gợi lại cho cô những kí ức đau khổ.
Lồng ngực Lô Vỹ Tinh thắt lại.
Trong đầu cô không tự chủ được mà nhớ lại những hình ảnh mà vốn dĩ cô đã cất nó lại trong một chiếc hộp kín nơi sâu bên trong trái tim và đóng chặt nó lại.
Nước mắt của cô cũng không tự chủ mà rơi xuống.
Một giọt... hai giọt...
Dòng nước nóng hổi lăn trên gò má ửng hồng lên một mảnh, nhìn càng yêu kiều diễm lệ tựa nàng tiên lạc lối xuống trần gian.
Bàn tay của Lý Huân Hy bỗng nắm lấy cằm cô, siêt nhẹ, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Sao lại khóc? Khóc làm anh đau lòng lắm đấy. Nào ngoan.” Ngón tay anh lau nhẹ đi làn nước mắt trên má, sau đó âu yếm vỗ về tấm lưng thanh mảnh của cô, dỗ dành nói: “Ngoan, nín đi.”
Vừa nói, bàn tay Lý Huân Hy vừa không an phận mà trượt từ lưng xuống dưới, cảm giác không lành này khiến cho Lô Vỹ Tinh lậo tức cứng đờ người lại. Toàn thân cứng nhắc, nước mắt đang rơi dường như cũng cứng lại không thể chảy xuống thêm được nữa.
Giọng nói của Lý Huân Hy không biết là vô tình hay cố ý mà lần nữa sáp bên tai cô mà phả lên làn hơi thở nóng rực như lửa: “Em cũng đang muốn mà, đúng không? Yên tâm, anh chắc chắn sẽ tốt hơn hắn.”
Hắn...
Đương nhiên cô hiểu là Lý Huân Hy đang ám chỉ Ninh Kiến Thần.
Nghĩ tới Ninh Kiến Thần, đầu óc cô liền tràn ngập hình ảnh của hắn.
Khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo như tượng điêu khắc dày đặc chiếm lấy trí não cô.
“KHÔNGGGG.... Anh tránh xa tôi ra.” Lô Vỹ Tinh đẩy mạnh Lý Huân Hy khiến anh không kịp chuẩn bị tinh thần trước liền ngã xuống.
“Anh là ai? Nói nhanh. Anh không phải là Lý Huân Hy. Rốt cuộc anh là ai mà lại giả mạo anh ấy?” Lô Vỹ Tinh hét lớn, đôi mắt to tròn hiện lên tia kiên định cùng chắc chắn.
Chắc chắn người này không phải là Lý Huân Hy dịu dàng, ân cần, ấm áp mà cô từng trân trọng như người thân duy nhất của mình.
Lý Huân Hy chống tay lên nền nhà được lát đá hoa cương cao cấp sáng bóng đến mức có thể soi gương xuống đó, từ nền gạch kia Lô Vỹ Tinh thấy được, đôi mắt anh, va cả khoé môi anh đang mỉm cười.
Một nụ cười lạnh lẽo sởn gai ốc.
Lý Huân Hy đứng dậy, hai mắt bị che đi bởi những sợi tóc. Nhưng bá khí và sự lạnh lẽo lại càng ngày càng bao trùm lấy anh.
Lý Huân Hy bước tới, xô ngã Lô Vỹ Tinh nằm xuống giường.
CHÁT
BỘP
BỊCH
Ba âm thanh nối tiếp nhau, vang lên.
Ninh Kiến Thần đã xông vào cửa, đấm thẳng vào mặt Lý Huân Hy.
“Tên khốn, cút. Cút ra khỏi đây. Nhanh!” Nhìn theo ngón tay đang chỉ hướng ra bên ngoài cửa của Ninh Kiến Thần, Lý Huân Hy khẽ cười.
“Cút? Người phải cút là anh đấy.”
BỘP!!!
Một cú đấm lại giáng xuống bên má Ninh Kiến Thần. Hắn ngã xuống, máu bên khoé miệng rỉ ra.
Còn chưa kịp đứng dậy lại bị Lý Huân Hy đấm thêm một cú nữa. Mặt Ninh Kiến Thần lệch hẳn sang bên. Méo xệch.
Gò má hắn hằn lên vết đỏ ửng. Máu trào ra khỏi khoé miệng.
Lô Vỹ Tinh thấy thế thì chạy vội lại, ôm chầm lấy Ninh Kiến Thần, xoay lưng về phía Lý Huân Hy, nức nở: “Không. Đừng mà. Huhu... Thần, đừng đánh nhau nữa...hu...đừng bị thương nữa mà... hu...”
Đưa đôi mắt nhìn xuống hai người đang ôm nhau, cặp mắt đào hoa xinh đẹp trở nên dịu dàng hơn.
Trong khoảnh khắc, miệng Ninh Kiến Thần nhếch lên nụ cười chiến thắng, hắn nhìn Lý Huân Hy dơ ngón tay cái biểu thị cho chiếm thắng rồi sau đó nháy mắt một cái thay cho lời cảm ơn.
Sau đó lập tức cau mày: “Ôi đau đau quá. Vỹ Tinh, em xem miệng anh bị thương rồi này. Hay em chữa cho anh đi.”
Lô Vỹ Tinh nheo vẫn còn thút thít, nhìn hân bằng đôi mắt ướt nước: “Chữa? Như thế nào?”
Ninh Kiến Thần dường như chỉ đợi câu nói này của cô, liền chỉ chỉ bên miệng mình, sau đó nhắm hai mắt lại: “Hôn đi, hôn rồi vết thương sẽ khỏi.”
Lô Vỹ Tinh biết bị lừa liền đấm vào ngực hắn một cái: “Xấu xa.”
Ninh Kiến Thần bắt lấy cổ tay cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình. Hắn trầm thấp giọng, nói: “Vỹ Tinh. Anh xin lỗi. Xin lỗi đã làm em buồn. Anh cũng xin lỗi vì tất cả những tổn thương đã gây ra cho em. Vậy nên xin em, hãy cho anh một cơ hội sửa sai. Được không?”
Gió mang theo bình yên gieo rắc lên những đám mây trắng bồng bềnh.
Gió có mùi của hạnh phúc, có một chút bình yên, thổi bay những tấm vải trắng tinh khôi bên cửa sổ mềm mại theo từng nhịp gió.
Trong gió, có một giọng nói thanh thuần tươi mát như dòng suối mùa thu phát ra: “Vâng.”
HOÀN!